Chương 75-2: Năm trăm (2)

Tên Thiên phu trưởng kia thấy Lưu Lăng đi đến thì trong lòng cảm thấy sợ hãi, do dự trong chốc lát rồi nói lớn:

– Mạt tướng Thiên phu trưởng quân phòng thủ Chu Hoán! Trung Thân Vương tại sao không cho ta vào thao trường?

Lưu Lăng cười lạnh nói:

– Ngươi chính là Chu Hoán?

– Chính là mạt tướng!

Lưu Lăng gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói:

– Bắn tên! Bắn chết tên không coi quân pháp ra gì đó cho ta!

Thiên phu trưởng thân binh dưới tay hắn vẻ mặt dữ tợn hô to:

– Bắn tên!

– Ngươi dám!

Tên Chu Hoán kia rút đao chỉ vào Thiên phu trưởng Cấm quân quát.

Phập!

Một mũi tên điêu linh xuyên qua ngực hắn ta, thân thể hắn ta chếnh choáng, không thể tin nổi cúi đầu nhìn một cái, phập phập phập! Lại thêm mấy mũi tên nữa cắm vào người hắn ta. Chỉ trong chốc lát, cơ thể hắn ta đã bị bắn thành nhím, thậm chí còn không thể ngã xuống đất!

– Ai là Lưu Đông Lượng?

Lưu Lăng lại quát hỏi.

Binh lính quân phòng thủ bên ngoài đều bị dọa cho vỡ mật, đồng loạt nhìn về phía một người. Người nọ mặc áo giáp, đúng là dáng vẻ của Bách phu trưởng. Thấy mọi người đều nhìn mình, hắn ta lui ra phía sau theo bản năng, nói:

– Mạt tướng biết lỗi, lần sau sẽ không dám nữa!

Thanh âm Lưu Lăng lạnh lùng cất lên:

– Gϊếŧ!

Loạn tiễn bắn ra cùng một lúc, Lưu Đông Lượng chạy không thoát, bị tên bắn chết.

Lúc này, quân lính trong thao trường và cả ở bên ngoài đều yên lặng như tờ, không ai dám tin vào hai mắt mình, một Thiên phu trưởng, một Bách phu trưởng dễ dàng bị loạn tiễn bắn chết như vậy rồi sao?

Thống lĩnh quân phòng thủ Ngô Hải đứng bật dậy, sắc mặt trắng bệch nhìn Lưu Lăng ở cổng lớn cách đó không xa. Lúc này, nội tâm y đang rối loạn như bài sơn đảo hải, khó có thể bình tĩnh được, nhất thời trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Thiên phu trưởng và Bách phu trưởng kia đúng là do y cố ý sắp xếp đi muộn, lúc này thấy Lưu Lăng ra lệnh gϊếŧ không chút do dự, y liền sợ hãi. Y vốn định ra uy phủ đầu với Lưu Lăng, lại không ngờ hai người thân tín lại bị gϊếŧ! Lý Đại Sơn đứng phía sau y, vẻ mặt cũng tràn ngập lo lắng.

Lúc này, một người mặc trang phục Bách phu trưởng đứng bên ngoài cổng đột nhiên hét lớn một tiếng:

– Chạy mau! Lão tử không làm nữa! Không làm lính quèn bị ức hϊếp nữa! Mọi người mau theo ta vào rừng, làm cướp cũng còn hơn là bị người ta bắn tên đến chết!

Người này chính là thân tín của Ngô Hải, Bách phu trưởng Lý Lương!

Thấy Lý Lương cầm đầu chạy trốn, tâm lý hoảng sợ của Ngô Hải bình tĩnh lại không ít. Y nhìn bóng lưng Lưu Lăng, không khỏi cười lạnh. Mấy trăm người đều bỏ chạy, để xem ngươi ứng phó như thế nào! Lần này không thể chấp hành quân lệnh, ta muốn thấy tên Trung Thân Vương ngươi còn uy nghiêm được thế nào nữa!

Lưu Lăng quay người lại, cũng không nhìn quân sĩ đang chạy loạn bốn phía ở bên ngoài, vung tay nói:

– Binh lính bên ngoài vi phạm quân pháp, gϊếŧ không tha!

Thiên phu trưởng Cấm quân khó tin nhìn về phía Lưu Lăng, thấy hắn còn không thèm xoay người nhìn lại, y cắn răng hô lớn:

– Bắn tên!

Ngay cả Cấm quân cũng do dự, bên ngoài không phải chỉ có một hai người, mà là ba bốn trăm mạng người!

Lưu Lăng lạnh lùng nói:

– Nếu không bắn tên, thì cùng phạm tội giống những kẻ ở ngoài đó!

Thiên phu trưởng kia rống to:

– Bắn tên cho ta! Không cho bất cứ kẻ nào chạy thoát!

Y quay đầu lại, Lưu Lăng vẫn đưa lưng về phía ngoài, chỉ có điều không ai thấy khóe mắt hắn đang đong đầy nước mắt.

Năm trăm Cấm quân tàn nhẫn, điêu linh tiễn bắn như mưa ra bên ngoài. Chỉ trong chốc lát, đã có vài chục người ngã xuống, binh lính quân phòng thủ gào khóc thảm thiết điên cuồng chạy về phía xa. Tiếng mũi tên bay bên tai liên tục không dứt, tiếng kêu khóc của những binh lính sắp chết vang vọng khắp chân trời. Đã có khoảng hai trăm binh lính bị tên bắn chết, nhưng vẫn có không ít người chạy ra được khỏi phạm vi bắn tên.

Đúng lúc này, một nghìn kỵ binh xuất hiện ở phía xa. Đội kỵ binh này lao nhanh như gió, không bao lâu đã gϊếŧ sạch những binh lính vừa mới chạy thoát không lâu kia. Chỉ trong vòng chưa đến hai mươi phút, ba bốn trăm quân phòng thủ đã không còn một ai sống sót!

Sau khi đội kỵ binh kia gϊếŧ sạch lính phòng thủ, Lưu Lăng cho người mở cổng để bọn họ tiến vào. Lúc này, mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Đây là…

Đội quân tinh nhuệ trực thuộc Hoàng đế bệ hạ được chọn từ các quân doanh và trong giang hồ, nhân số chỉ có ba nghìn người, chính là thân binh Hắc Kỳ Lân quân của Bệ hạ!

Quân Hắc Kỳ Lân này tổng cộng chỉ có ba nghìn người, lúc này lại có một nghìn người đang ở đây.

Vừa nhìn thấy quân Hắc Kỳ Lân, Thống lĩnh quân phòng thủ Ngô Hải kêu một tiếng, lập tức xụi lơ trên mặt đất. Lý Đại Sơn sắc mặt cũng trắng bệch, tay theo bản năng nắm chặt thanh đao dưới thắt lưng.

– Mạt tướng Phó Thống lĩnh kỵ binh Hắc Kỳ Lân Trịnh Húc tham kiến Vương gia!

Tướng lĩnh Hắc Kỳ Lân xoay người xuống ngựa, quỳ xuống đất thi lễ.

Lưu Lăng nói:

– Đứng lên đi, hôm nay thao trường do Hắc Kỳ Lân các ngươi chấp pháp, phàm có người chống lại quân lệnh, gϊếŧ không tha!

Trịnh Húc đáp một tiếng, lại nhảy lên ngựa dẫn một nghìn kỵ binh tản ra, đại bộ phận bao vây quân phòng thủ cách đó không xa. Bọn họ thu hồi trường thương, đổi thành cung tên, chỉ cần Lưu Lăng ra lệnh một tiếng, những mũi tên đó sẽ lập tức được phóng tới nơi hắn chỉ đến.

Lưu Lăng chậm rãi trở về điểm tướng đài, hắn ngồi trên ghế, hỏi:

– Thống lĩnh quân phòng thủ Ngô Hải và Phó Thống lĩnh Lý Đại Sơn đang ở đâu?

Lúc này, cả thao trường một mảnh tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng vó chiến mã đạp đất. Ngô Hải sắc mặt trắng bệch nhìn qua Lý Đại Sơn, đã thấy trong mắt người kia hiện lên một tia âm u lạnh lẽo. Ngô Hải sửng sốt, lập tức hiểu rõ ý đồ của người kia. Y nhìn Lý Đại Sơn lắc mạnh đầu, ý là ngàn vạn lần không được manh động!

Thanh đao trong tay Lý Đại Sơn đã rút ra được một nửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Lăng. Thấy Ngô Hải ngăn cản mình, hắn ta trừng mắt liếc một cái.

Hắn ta đẩy Ngô Hải ra, lạnh lùng nói:

– Ngươi đúng là tên nhu nhược!

Nói xong, hắn ta rút đao ra, lớn tiếng nói:

– Dù gì cũng phải chết một lần, mọi người theo ta gϊếŧ Trung Thân Vương thì còn có đường sống. Chúng ta làm phản thôi!

Trên dưới một trăm thân binh dưới tay hắn ta cũng đồng thanh hô lớn, rút đao ra theo hắn xông lên.

Ánh mắt Trịnh Húc lạnh xuống, tay mạnh mẽ phất lên.

Tiếng tên bay không ngừng vang lên, gần một trăm thân binh của Lý Đại Sơn chỉ trong chốc lát đã bị bắn hạ sạch sẽ. Riêng Lý Đại Sơn bị trúng hai mũi tên, bị kỵ binh Hắc Kỳ Lân trói lại, mang đến dưới điểm tướng đài.

Lưu Lăng nhìn hắn ta một cái, lập tức chỉ về phía quân phòng thủ:

– Bắt cả Ngô Hải, từ Thiên phu trưởng trở lên đều bắt hết cho ta!

Quân Hắc Kỳ Lân đồng loạt ra tay, mười mấy Thiên phu trưởng, còn có vài Thiên tướng và cả Ngô Hải đều bị trói thành bánh chưng. Lúc Ngô Hải đi đến bên cạnh Lý Đại Sơn, Lý Đại Sơn nhổ một bãi nước bọt lên mặt y.

– Ngươi đúng là cái tên nhát chết! Nếu đồng tâm hợp lực, chưa chắc việc này đã thất bại!

Ngô Hải không dám nhìn hắn ta, chỉ cố gắng tránh né.

Lưu Lăng cũng không thèm nhìn bọn hắn, hắn vung tay lên, Hắc Kỳ Lân lập tức vây lại, ánh đao sáng như tuyết nhoáng lên một cái, lại có hơn mười cái đầu người rơi xuống đất.

Ngày này, giờ khắc này, gần năm trăm người đã bỏ mạng ở đây!