Đế Vương Sủng

7.75/10 trên tổng số 85 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nàng là nữ đế vương của một nước, tài hoa phong nhã, nhìn xuống thiên hạ. Nàng là một đại tướng quân, hiên ngang oai hùng, chinh chiến sa trường. Hai bên giao chiến, sau một đêm toàn bộ đã thay đổi. N …
Xem Thêm

Chương 7
Kỳ thực là Minh Lâm cũng vì chó cùng rứt giậu nên mới làm liều, nàng cũng biết rõ bản thân mình gϊếŧ không được Tiêu Hàm, tất cả đều vô nghĩa mà còn khiến cho bản thân gặp nguy hiểm. Cũng may là Tiêu Hàm đáp lại nàng cũng chỉ là mấy chiêu phòng thủ, quay đầu lại cũng có thể có vô số cách để chỉnh nàng không cách nào vực dậy, căn bản là muốn dùng cớ để làm khó dễ đối phương.

Vì vậy Tiêu Hàm liền tiếp nhận cơ thể nóng bỏng mà người kia tự dâng đến cửa, đến ý nhượng bộ tạm thời cũng không có, đảo mắt chỉ dùng một chút công phu đã chiếm được thế thượng phong, Minh Lâm nếu biết trước như vậy cũng đã chẳng làm, nhưng đã quá muộn. Không đâu làm lãng phí cả một cơ hội không nói, còn không biết nữ nhân trên người kia đang nghĩ tới phương pháp gì mà trả thù mình.

Lúc này hai tay của Minh Lâm đang nắm thành đấm bị Tiêu Hầm chế trụ hoàn toàn trên đầu giường, thân thể liền đau đớn kêu gào tức thì bị đối phương không chút lòng thương hại đem đặt dưới thân, không thể nhúc nhích được. Nàng cũng không muốn làm cừu non đợi bị thịt, cũng đã từng thử đem toàn lực phản kháng, nhưng kết quả vẫn thất bại không những vậy còn làm hao phí thêm sức lực, đối phương cản bản lại không một chút sứt mẻ nào, đồng thời khuôn mặt mang theo nụ cười thưởng thức món thịt cá tươi ngon đang chật vật giãy giụa dưới người.

Minh Lâm lần đầu tiên trong đời bị một người cường liệt như vậy đánh bại đến tuyệt vọng và chưa bao giờ cảm thấy chữ sợ như lúc này.

Cuối cùng, biết rõ kết cục vẫn là như vậy Minh Lâm cuối cùng lựa chọn buông bỏ, nàng chán nản thả lỏng thân thể mềm mại yếu ớt, ngực bởi vì miệng há to để thở dốc mà kịch liệt phập phồng lên xuống, bộ ngực hoàn mỹ cũng vì vậy luôn vô tình chạm vào Tiêu Hàm đang đè trên người, tùy lúc cũng có thể đưa bản thân mình vào tình cảnh nguy hiểm.

Nhưng Minh Lâm cũng không hề suy nghĩ được nhiều như vậy, nàng xoay đầu vào trong giường, nhắm chặt hai mắt, nỗ lực không muốn quan tâm đến, không thèm nhìn đến nữ nhân thần tình chói mắt kia.

"Yên tĩnh?" Tiêu Hàm không khỏi đắc ý mở miệng, thanh âm khàn khàn khả nghi còn mang theo chút khinh dễ. Người thắng càng thể hiện được tư thái bắt được tù binh hèn mọn Minh Lâm.

Minh Lâm mím môi im lặng không trả lời, thân thể không rõ vì sao mà không kiềm chế được run rẩy, phẫn nộ, ngượng ngùng, sỉ nhục, mà cái người trên thân cũng không có hảo ý liên tục quấy rầy. Vết thương lần thứ hai mới vừa kéo vảy thì lại bị rách khiến nó chảy máu, nhưng nàng đến cả cảm giác đau đớn một chút cũng không.

Ánh mắt Tiêu Hàm dừng trên người nàng cũng đã trở nên thâm trầm, sau đó lại bày ra bộ dáng một kẻ tham lam không đáy, cùng với lý trí bị đánh mất mà chinh phục du͙© vọиɠ. Nữ nhân trước mắt chẳng khác gì một tiểu miêu hoang dã giương nanh múa vuốt, chẳng thể nói là người này còn mang cả sự mạnh mẽ của một tiểu báo nhỏ, làm cho nàng nhịn không được nghĩ muốn cưỡi lên người kia, hoàn toàn phục tùng, rong ruổi!

Đột nhiên Tiêu Hàm đưa tay tới nâng lên cái cằm xinh đẹp của Minh Lâm, hơi dùng chút lực, đem khuôn mặt của nàng đối diện với khuôn mặt của. Minh Lâm vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, hàng lông mi dài rậm không ngừng chớp, dường như đang chờ đợi sự trừng phạt tàn nhẫn.

Trong phòng an tĩnh, chỉ có hô hấp của hai người là vẫn lưu chuyển trong không khí, Tiêu Hàm lẳng lặng nhìn Minh Lâm một hồi, càng nhìn càng bị kí©h thí©ɧ, càng nhìn càng cảm giác bản thân mình dường như sắp bị hút vào một cái hố sâu không thấy đáy.

Hồi lâu sau, Tiêu Hàm rốt cục cũng chậm rãi mở miệng đem sự trầm tĩnh kia phá vỡ, giọng nói đầy âm trầm và xảo quyệt: "Minh tướng quân, nhưng nguyện thua cuộc?''

"..."

"Nếu không phải nguyện ý, ước định lúc đó có thể được xóa bỏ." Tiêu Hàm nói tiếp.

Minh Lâm rốt cục cũng mở mắt hồ nghi nhìn nàng, tất nhiên không thể tin được người kia có thể tốt đến vậy. Qủa nhiên Tiêu Hàm kéo khóe miệng cười tươi một cái, "Như vậy trẫm liền trực tiếp.."

"..."

"Ta không không muốn!" Minh Lâm đã biết nàng muốn nói gì, chẳng qua là đem tính mạng của các tướng sĩ ra uy hϊếp. Cho dù nàng không muốn như vậy đi nữa, cũng sẽ không đành tâm trơ mắt nhìn các tướng sĩ phải uổng mạng.

"Vậy thì tốt." Tiêu Hàm hài lòng buông cánh tay đang nắm lấy cằm của nàng xuống, lòng bàn tay ấm áp như ma xui quỷ khiến liền chạm lên khuôn mặt nhẵn bóng của Minh Lâm, trên khuôn mặt nhợt nhạt cũng có vài vết thương, nhưng hoàn toàn cũng không ảnh hưởng gì đến mỹ cảnh này. Minh Lâm chịu nhục lần thứ hai khuôn mặt bị vuốt ve, sắc mặt Tiêu Hàm lúc đó cũng trầm xuống, thu tay về nàng nói: "Minh tướng quân giúp trẫm cởϊ áσ."

"Ngươi... Ngươi nói cái gì?" Minh lâm bất khả tư nghị mở to hai mắt hỏi nàng.

"Thế nào, Minh tướng quân có vấn đề gì sao?"

".."

Minh Lâm hai tay bị áp chế bên dưới ý thức nắm chặt thành quyền, trong lòng buồn bực giận hờn thành một đống không chỗ phát tiết. nhưng mà nàng lại không thể không cúi đâu, nhỏ giọng nói: "Ta, ta sẽ không."

"Sẽ không?" Tiêu hàm giễu cợt hừ nhẹ một tiếng, "Không muốn nếu vậy trẫm phải gọi mấy tên nô tài lại dạy ngươi một chút?"

"..!"

Minh Lâm kinh sợ, nỗ lực áp chế tức giận tốt cục nhẫn nhịn không được liền trào dâng, "Ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì?! Ta cũng chỉ là tù bình, ngươi thân hoàng đế Tiêu quốc, ngươi..."

"Minh tướng quân còn biết mình là tù binh vậy thì tốt!" Tiêu Hàm không vội chấp nhất nàng nộ khí liền lên giọng cắt đứt, "Trẫm muốn ngươi làm cái gì? A, ngươi muốn nghe lời nói thật về ngươi, trong mắt trẫm, ngươi không muốn làm một hàng tướng vì giang sơn của trẫm mà dốc sức, cũng chỉ có thể làm một món đồ chơi cho trẫm tiêu khiển!" Nàng nói mỗi chữ mỗi câu đều quan sát đến thần sắc của Minh Lâm, nói đến câu cuối cùng, dùng lại , nàng lại cương điệu lặp lại: "Đồ chơi, Minh tướng quân có thể hiểu?"

Đồ chơi? Nàng làm sao không hiểu! Không nghĩ tới tâm chí mạnh mẽ nhiều năm như vậy, đến cuối cùng nàng lại trở thành một món đồ chơi trước mắt mọi người! Làm trò cười cho kẻ khác!.

"Gϊếŧ ta... Ngươi gϊếŧ ta đi!!" Nàng trợn hai mắt đã phiếm hồng, mọi chuyện cho tới lúc này, nàng mọi thứ cũng không muốn cầu xin, chỉ cầu xin được chết!.

"Trẫm đã nói trước sẽ không gϊếŧ ngươi, trẫm muốn giữ lại ngươi, một ngày đó trẫm sẽ đem ra chơi đừa một chút..."

Tiêu Hàm nói đến đây thì ngừng một chút, cúi đầu hai bên nhìn nhau khoảng cách càng sát lại gần hơn, "Chờ ngày đó, trẫm sẽ khiến cho ngươi chết cùng với người Lương quốc và các tướng sĩ kia."

"Ngươi sẽ không sợ, ta sẽ tìm cơ hội gϊếŧ ngươi sao?!" Minh Lâm hơi thở run run. Tiêu Hàm thú vị, nàng không chỉ muốn thừa nhận loại khuất nhục này, còn muốn nghĩ cách để cho nàng giữ nguyên cảm giác mới mẻ này, muốn cho mình tìm khuất nhục cho đến lúc xuống phía dưới sao!.

"Chuyện sau này trẫm mặc kệ, bất quá trẫm nếu giữ lại mạng của ngươi, sẽ không sợ ngươi tùy thời động thủ. Về phần so sánh nặng nhẹ, ta nghĩ Minh tướng quân trong lòng mình đều biết!"

"... !" Minh lâm tuyệt vọng nhắm mắt lại. Lẽ nào đây là bại tướng vong quốc, số phận sẽ như thế nào? Vì sao không gϊếŧ nàng, lăng trì xử tử cũng tốt, thiên đao vạn quả cũng tốt, nàng không muốn kinh khủng như vậy.

Nhưng mà Tiêu Hàm hoàn toàn không có ý định buông tha cho nàng, "Hiện tại, Minh tướng quân chuẩn bị cho tốt giúp trẫm mà cởϊ áσ ra chứ?"

Nhưng nàng còn lựa chọn nào khác sao?

"Buông tay..." Nàng nỗ lực khắc chế màng nước dày đặc trong con ngươi, cho dù thế nào cũng không nguyện ở địch quốc, hận mình trước mặt quân vương tỏ ra bản thân mình yếu kém trước mắt!

Nhưng Tiêu Hàm không chỉ muốn dày vò như vậy, nàng buông hai tay Minh Lâm ra, mở miệng nói, "Dùng miệng."

"..!!"

"Làm sao vậy?" Tiêu Hàm ngờ vực cho nên cười hỏi: "Dùng tay cởϊ áσ không phải qúa đơn giản rồi sao, Minh tướng quân cũng không phải người thường, tất nhiên phải khó hơn điều đó không phải sao?"

Vừa nói Tiêu Hàm đã đứng nghiêm bên giường, hai tay đưa ra phía sau. Đai lưng bên hông cũng khá cao, Minh Lâm quỳ trên giường cũng vừa vặn. Lúc sau cái người quật cường không chịu giúp người, cũng gian nan mà đứng dậy, từ từ di chuyển đến trước người Tiêu Hàm. Tiêu Hàm cũng nhìn thấy mỗi động tác, giống như là một lưỡi dao chém lên người, khó khăn vượt qua thống khổ.

Nhưng mà nhìn Minh Lâm như vậy khiến cho trong lòng Tiêu Hàm không cam tâm vẫn chưa từng có cảm giác thỏa mãn. Nàng không biết từ lúc nào bản thân lại có cái loại ham muốn này, bất quá giữa các nàng cũng chỉ là một trò chơi, chính thức kéo rèm che xuống.

-Hết chương 7-

Thêm Bình Luận