Chương 1

Úc Vi mặc váy múa ba lê xinh đẹp và đang nằm trong một hộp nhạc xinh đẹp.

Kích thước của hộp nhạc này rất lớn, giống như một cái trống khổng lồ, đủ để chứa một mình cô.

Chiếc hộp vẫn chưa được mở ra, tối đen như mực.

Bên ngoài là sân khấu đông đúc, có thể lờ mờ nghe thấy tiếng cười của khán giả.

Lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, trái tim cũng đập nhanh hơn.

Cô chưa từng trải qua chuyện như vậy.

Giữa hai chân nhét một món đồ chơi nhỏ rung với tần số rất cao, tra tấn khiến mồ hôi chảy ướt cả trán và lưng cô.

Bên dưới mặt một chiếc quần tất màu trắng đã ướt đẫm trơn trượt.

Chỉ vài phút nữa là đến lượt biểu diễn, cô rất khó chịu.

Kɧoáı ©ảʍ treo lơ lửng không đến, da thịt đau đớn như bị kiến gặm nhấm, nhưng cũng tê ngứa vui thích.

Theo tiếng giới thiệu ở bên ngoài, hộp nhạc chậm rãi mở ra.

Chỉ nghe thấy "cạch" một tiếng, từng ngọn đèn rực rỡ sáng choang xung quanh sáng lên, hai con kỳ lân với đôi cánh trắng trên đỉnh đầu cũng bắt đầu xoay tròn.

Rèm che mở ra hoàn toàn, tiếng đàn piano nhẹ nhàng du dương vang lên.

Hiện giờ, cô nên đứng lên khiêu vũ nhưng thứ tra tấn trong cơ thể cô một lúc lâu khiến chân cô mềm nhũn.

Chú hề biểu diễn trước sân khấu lúc này quay lại, trên mặt nở nụ cười kỳ quái, trong mắt là sự hưng phấn dâng trào.

"Không thể đứng dậy sao? Thiên nga nhỏ thuần khiết, nếu biểu diễn mắc lỗi thì sẽ bị trừng phạt đó."

Dường như cậu ta rất muốn thấy cô phạm sai lầm, sau đó sẽ áp dụng những hình phạt vớ vẩn với cô.

Không thể để cậu ta đắc ý được. Úc Vi cắn răng đứng lên.

Thiên nga ngủ say thức tỉnh, ngẩng cần cổ thon dài run rẩy lên.

Cô cố gắng chống đỡ đôi chân run lẩy bẩy, chậm rãi chuyển động theo tiếng nhạc.

Từng lớp váy mỏng xòe ra theo chuyển động của cô, dưới sự phản chiếu của ánh đèn ngập tràn màu sắc, giống như một bông bách hợp nở rộ tuyệt đẹp.

Cơ thể cô mềm mại nhẹ nhàng, mặc dù bị sự quấy rối mãnh liệt nhưng cũng dựa vào bản lĩnh nhiều năm tiếp tục chịu đựng.

Chú hề đứng bên cạnh nhìn cô chằm chằm đầy bất mãn.

Khán giả phía dưới cũng không có phản ứng kích động đặc biệt gì.

Vì vậy, cậu ta nở một nụ cười tà ác, sau đó khéo léo lấy ra một cái điều khiển từ xa, múa may trước mặt khán giả một chút.

Khán giả ngầm hiểu, sau đó hét lên: "Ấn đi! Mau ấn đi!"

Úc Vi còn không hiểu chuyện gì thì thứ ở trong cơ thể đột nhiên tăng mạnh, rung động mãnh liệt, bắt đầu cọ xát giữa khe thịt, sau đó từ từ chui sâu vào.

"A..."

Âm hạch sưng lên như bị ấn mạnh vào, vốn dĩ cô đã chịu đựng sự giày vò của du͙© vọиɠ, bỗng nhiên xảy ra chuyện này khiến cô lêи đỉиɦ trước mặt nhiều người ở trên sân khấu như vậy.

Thiên nga đơn thuần rơi vào vực sâu du͙© vọиɠ, chất lỏng mang theo mùi hương ngọt ngào chảy từ giữa hai chân xuống.

Mật dịch làm ướt một đường trên tất trắng mỏng manh.

Du͙© vọиɠ sinh lý và tâm lý cùng tra tấn cô, khiến cô lập tức ngã xuống đất.

Mũi chân căng thẳng, giữa hai chân cũng run rẩy theo.

Tiếng huýt sáo, la hét, reo hò, toàn bộ đều vọng vào tai cô.

Cô thở hổn hển, dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía người đàn ông bí ẩn đang đứng trong bóng tối sau hậu trường.

Ở góc độ này, chỉ có thể thấy xương quai hàm sắc nhọn của người đàn ông lộ ra sự lạnh lùng.

Ngón tay cô siết chặt vật trang trí của hộp nhạc, cố gắng đứng lên.

Nhưng hai chân mềm nhũn, không có chút sức lực nào.

Mắt cá chân còn đau đớn, bởi vì cô bị thương khi luyện vũ đạo ở nhà vào hôm trước.

Nhưng không ai quan tâm đến cô.

Thậm chí họ còn chỉ trích cô không đủ chuyên nghiệp, lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.

Nếu lúc ấy cô không giân dỗi bỏ đi thì tốt rồi.

Nếu cô có thể nhẫn nhịn, sẽ không gặp phải chuyện khiến người ta không thể tin nổi như này.

*

Ngày hôm qua.

Chạng vạng tối.

Úc Vi cãi nhau với ba mẹ mà bỏ đi khỏi nhà.

Cô lang thang không có mục đích trên đường rất lâu, mãi đến khi trời tối hẳn.

Mặc dù là mùa xuân nhưng trời tối vẫn rất lạnh.

Khi chạy ra khỏi nhà cô chỉ mặc một chiếc váy trắng, hai sợi dây mảnh treo trên bả vai gầy của cô, làn váy dài đến mắt cá chân bao bọc lấy cơ thể, khi gió thổi đến mơ hồ có thể thấy được thân hình hoàn hảo cực chuẩn.

Cần cổ thon dài, xương quai xanh tinh tế như ánh trăng tỏa sáng trong đêm tối.

Xung quanh liên tiếp có người nhìn cô với ánh mắt không tử tế, ánh mắt dính chặt vào người cô như con bò sát thân mềm dính nhớp.

Dù vậy cô vẫn không về nhà.

Không khí trong nhà khiến cô không thở nổi.

Những cuộc cãi vã gay gắt diễn ra suốt nhiều năm. Mỗi lần cãi nhau xong cô đều trở thành nơi trút giận của bọn họ, cô bị chỉ trích thậm tệ từ mọi phía mà không có bất kỳ lý do nào.

Mắt cá chân đau nhức, buổi chiều đang luyện tập thì vô tình ngã nhưng không ai quan tâm cả.

Cô ôm lấy hai cánh tay, đi rất lâu mới nhìn thấy một đoàn xiếc thú ở phía xa.

Phong cách Baroque lãng mạn với tòa nhà chóp tròn đứng trong đêm, cửa sổ được làm bằng giấy bóng kính nhiều màu sắc cắt thành từng mảnh nhỏ, lờ mờ lộ ra ánh sáng mờ ảo.