Chương 3

Không biết tại sao anh lại đuổi theo cô, cũng không biết rốt cuộc đoàn xiếc kia là tổ chức gì, nhưng cô hình như đã động phải một rắc rối rất lớn.

Úc Vi hoảng hốt vô cùng nhưng lại dần bình tĩnh lại.

Chỉ cần cô nghĩ cách thoát khỏi người đàn ông này là có thể chạy dọc theo con đường này về nhà.

Cô hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại.

Cô tỏ vẻ thuận theo, chậm rãi đi về phía anh.

Vào lúc vừa đến trước mặt anh, Úc Vi đột nhiên đưa tay đẩy anh ra sau đó chạy ra ngoài con hẻm nhỏ.

Cô vừa chạy được năm sáu bước thì phía sau truyền đến tiếng thở dài.

Trông như làn sương mù trong màn đêm, hỗn loạn ẩm ướt.

"Cô không ngoan."

Anh lười nhác nói, con bướm vàng đi theo sau cô bay xoay quanh đỉnh đầu cô, lập tức biến thành một điểm sáng vàng, bao phủ lấy cô, sau đó cô không kịp đề phòng mà hít vào mũi.

Đôi chân đột nhiên nhũn ra, cô lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp xuống.

Không có sức lực...

Chuyện gì vậy?

Hai chân cô run lẩy bẩy không thể chống đỡ nổi cơ thể mình.

Cô quay đầu lại.

Người đàn ông đứng sau lưng cô.

Anh nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh như ánh trăng, lướt qua từng tấc cơ thể và khuôn mặt cô.

"Tha cho tôi đi..." Ý thức được tình hình nguy hiểm trước cô khó khăn nói: "Tôi không cố ý chạy vào đó đâu, tôi cũng sẽ không nói cho bất kỳ ai biết cả."

Anh không nói gì, đưa bàn tay lên, chỉ trong giây lát đã biến ra một đóa hồng đỏ kiều diễm.

Hoa hồng còn chưa nở hết, đóa hoa e ấp khép lại.

Mùi hoa quấn quanh không khí, thoang thoảng ở đầu mũi, chui vào khứu giác.

Anh cài đóa hoa lên vành tai cô, cành hoa không có gai nhọn, xuyên qua mái tóc, cố định bên vành tai cô, màu đỏ làm nổi bật gò má tái nhợt của cô.

Ánh mắt người đàn ông như có tia sáng lóe lên, hiện ra mấy phần thương hại.

"Xin chào, chú cừu non lạc đường."

Mí mắt cô bắt đầu díu lại, đầu óc mơ màng, như sắp ngủ thϊếp đi.

Có lẽ cô đang mơ một giấc mơ hoang đường.

Tỉnh lại có lẽ cũng chỉ hốt hoảng.

*

Úc Vi mở to mắt ra, xung quanh tối đen.

Cô không thấy gì cả.

Tay chân bị trói vào cột, không thể động đậy, mơ hồ nghe thấy tiếng nói bên ngoài.

"Cô ấy hít phấn hoa vào rồi hôn mê luôn á? Thú vị đấy."

"Thế mà mất đi hiệu lực, chẳng lẽ chúng ta phải tự làm à?"

"Tôi thích nụ cười của cô ấy, để tôi chơi trước đi."

Úc Vi nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau thì vừa sợ vừa hoảng, cô giãy giụa không biết đυ.ng phải cái gì mà vang lên tiếng "cạch" rất nhỏ.

Hình như cô đυ.ng phải hộp gì đó.

Người bên ngoài nghe thấy tiếng động thì dừng nói chuyện lại, sau đó kéo rèm che ra.

Tên mặt hề nhìn vào.

"Các anh là ai? Sao lại bắt cóc tôi?"

"Bắt cóc? Không không, là cô tự chui vào."

"Tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, các anh thả tôi ra đi."

"Thả cô? Vậy tiết mục tiếp theo phải làm sao đây?"

Chú hề ngẩng mặt lên, trên mặt là vẻ buồn bã, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó rất khó khăn vậy.

"Tiết mục gì?"

"Đương nhiên là để cô lên sân khấu mở rộng hai chân ra, làm gương cho khán giả của chúng ta."

Lúc này Úc Vi mới phát hiện trên người mình không có quần áo gì.

Để cô trần trụi lên sân khấu cho khán giả nhìn sao?

Còn mở chân ra?

Không thể.

Không được.

Cô cuộn tròn người lại, muốn che giấu những nơi riêng tư của mình: "Van xin các anh, đừng như vậy, tôi sẽ sống không bằng chết mất."

"Nhưng tiết mục sắp bắt đầu rồi, khán giả đều sốt ruột đợi giải quyết, không có tiết mục thì phải làm sao đây?"

"Tôi, tôi sẽ múa ba lê, tôi học mười mấy năm rồi, tôi có thể biểu diễn tiết mục múa không?" Cô vội vàng nói, mặc dù không biết có tác dụng không nhưng chỉ cần một ít hy vọng, cô cũng muốn đi tranh thủ.

Chú hề suy nghĩ rồi đột nhiên bật cười như nghĩ ra chuyện gì vui lắm, cậu ta gõ nhẹ vào huyệt thái dương của mình và nói: "Được."

Úc Vi thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ biểu diễn loại tiết mục này thì như nào cũng được.

Rất nhanh, chú hề đã lấy một chiếc váy ba lê màu trắng không biết lấy từ đâu đến.

Cậu ta nghiêng đầu nói với người bên ngoài, "Phó Tư, cất sợi dây kia đi."

Sợi dây thừng nhanh chóng biến mất, Úc Vi vừa kinh ngạc nhưng phần nhiều là nhẹ nhõm hơn.

Chú hề thay quần áo cho cô, cô cuống quýt nói: "Không cần làm phiền anh, tôi tự mình thay được."

Cậu ta vốn đang cười tủm tỉm thì đột nhiên sắc mặt trầm xuống: "Cô không có tư cách đưa ra yêu cầu."

Úc Vi bị sắc mặt của cậu ta hù dọa, không dám nói gì nữa.

Cậu ta cầm đôi tất trắng và luồn qua chân cô.

Ngón tay lạnh lẽo chạm vào da thịt ở chân cô khiến cô rùng mình.

Cô thử dò hỏi: "Còn, còn chưa mặc qυầи ɭóŧ..."

"À, đúng, cô không nói thì suýt nữa tôi quên mất."