Chương 2: Trong cơn bão, muốn chơi trò chơi không?

- Trời ơi! Mấy người có phải gian lận hay không? Làm sao mà thắng được vậy!- Kỹ không bằng người liền câm miệng.

- Đều nói Giang Thái Nhiên, ngươi cược đâu thua đó, còn đòi cùng chúng ta chơi bài. Tiền nhiều không biết tiêu đâu sao?

- Tiểu gia ta hôm nay tới giúp đỡ người nghèo thì làm sao.

- Trên người ngươi có mấy vạn thì đủ giúp đỡ ai?

Đi đến cửa phòng học, Hựu Nhi cùng Tống Loan liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng người ồn ào. Đem cửa mở ra quả nhiên là Giang Thái Nhiên, Hàng Tễ Duẫn cùng Kha Hoằng Danh ba người đang vây quanh đánh pocker. Hàng Tễ Duẫn ngồi đó hít phả khói thuốc, rõ ràng trong phòng học không thể hút thuốc.

Nghe thấy tiếng mở cửa, 3 người cùng một động tác quay đầu lại. Kha Hoằng Danh thấy Tống Loan liền phiền lòng. Hắn nhanh chóng quay đầu xem bài trong tay mình. Tay cầm điếu thuốc của Hàng Tễ Duẫn dừng một chút, quay người lại hít một hơi. Mà Giang Thái Nhiên thấy Tảm Hựu Nhi liền tức khắc vui vẻ nhảy xuống ghế.

- Tiểu Hựu Hựu, cậu sao giờ mới đến nha! Tớ thấy nhàm chán quá mới cùng bọn họ đánh bài.

- Hựu Nhi chờ mấy người đã lâu. Đều đợi không được mới ra ngoài tìm di động thôi.

Tống Loan không buông bàn tay nắm lấy Hựu Nhi, hơi chút nghiêng thân mình ngăn trở Giang Thái Nhiên muốn xông tới ôm lấy tay Tảm Hựu Nhi, nhẹ giọng giải thích với Giang Thái Nhiên.

- Ngươi còn có mặt mũi nói chúng ta. Chính ngươi không phải lúc ấy cũng mới đến không phải sao?

Kha Hoằng Danh đem bài ném ở mặt bàn, xoay người đem chân gác lên bàn, hai tay ôm đầu lắc lư ghế dựa, ánh mắt nhìn về đôi tay nắm lấy nhau của Hựu Nhi cùng Tống Loan.

- Nếu không phải xú gia hỏa nào đó ngày nào cũng đi tới khiêu khích ta, thì ta đã sớm đến phòng học.

Hắn liếc liếc mắt về phía Kha Hoằng Danh vừa nói chuyện, nhẹ nhàng mà dùng lời Hựu Nhi nói đánh trả hắn. Tống Loan rất rõ ràng, nhược điểm của Kha Hoằng Danh là ai.

- Mấy người các cậu được đó! Đã mấy giờ rồi mà còn ngồi đó cãi nhau. Tính hôm nay ngủ ở phòng học hay sao?

- Tớ không ngại ngủ cùng Tiểu Hựu Hựu nha!

Giang Thái Nhiên dùng tay nâng nửa người trên, rướn về phía trước, chân lắc lư tủm tỉm nhìn về phía Tảm Hựu Nhi.

- Tiểu Thái Nhiên, tớ ngại đó.

Đồng dạng cười tủm tỉm đáp lại Giang Thái Nhiên, ánh mắt Hựu Nhi liếc về phía Hàng Tễ Duẫn đang không nói một lời. Che lại ngực giả bộ dáng vẻ yếu ớt, Tảm Hựu Nhi đi đến trước người Hàng Tễ Duẫn cúi xuống, bi thương mà nhìn hắn.

- Hàng Tễ Duẫn, cậu sao có thể nhẫn tâm nhìn chúng tớ, mười sáu mười bảy tuổi thiếu nam thiếu nữ hít phải khói thuốc của cậu nha.

Tàn thuốc run lên, từ ngắn kéo bàn lấy ra một cái gạt tàn, Hàng Tễ Duẫn dập điếu thuốc vào đó, ngước mắt nâng cằm ý chỉ đã thực hiện. Ánh mắt hắn tối lại, liếc mắt nhìn cảnh xuân trong cổ áo rộng bị lộ ra của Hựu Nhi. Hàng Tễ Duẫn nói giọng khàn khàn.

- Tớ cũng không ngại.

Tảm Hựu Nhi làm bộ không nghe thấy, đi đến trước bục giảng đem rương sinh thái dọn đến trên bàn Hàng Tễ Duẫn. Làm 3 người còn lại vây quanh đây viết báo cáo quan sát cùng cảm tưởng, vì dù sao đại thiếu gia này cũng sẽ không nhích người nửa bước đâu.

Lại trải qua mấy lần khắc khẩu cùng khuyên can, 5 người ồn ào nhốn nháo rốt cuộc đem bài tập hoàn thành. Bầu trời bên ngoài ầm vang đổ mưa to.

- Ối mưa thật lớn! Mưa to vậy không về được biết làm sao?

Thu dọn đồ vào cặp sách, tiếng mưa rơi tí tách từ ngoài cửa sổ, mở hé đem rèm cửa kéo ra nhìn đất trống dưới lầu đều đã ướt đẫm, có chỗ còn đọng cả vũng nước, bề mặt còn thấy rõ hạt mưa rơi hiện ra một vòng lại một vòng vằn nước.

- Thật đáng tiếc, tớ không mang ô, không thể đưa Hựu Nhi về nhà rồi.

Tống Loan đến gần bên cửa sổ, kéo ra một khe hở nhìn xuống tình huống bên ngoài, đối mặt với Hựu Nhi ủ mày lắc đầu. Đem rương tổ kiến sinh thái cất tốt, Giang Thái Nhiên cũng lại gần bên cạnh Tảm Hựu Nhi, duỗi cái đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

- Mưa thế này chỉ sợ không thể chạy vội về, không bằng chúng ta ngồi ở phòng học đợi mưa tạnh rồi về đi.

Hàng Tễ Duẫn cùng Kha Hoằng Danh ngồi một bên cúi đầu không nói, không biết cam chịu tiếp thu hay tính như thế nào. Đem cặp sách bỏ vào ngăn bàn lần nữa, Tảm Hựu Nhi dùng tay phải đỡ cằm, rối rắm hỏi:

- Mấy cậu có ai mang điện thoại không? Tớ gọi cuộc tìm xem điện thoại của tớ ở đâu, thuận tiện gọi taxi tới đón chúng ta.

- Nếu có mang điện thoại đã sớm lấy ra gọi cho tài xế, còn chờ cậu kêu taxi?

Thiếu gia nhà giàu Kha Hoằng Danh buông bài pocker trong tay, ngẩng đầu hỏi lại Tảm Hựu Nhi. Ngẫm cũng có đạo lý, bọn họ nếu mang điện thoại thì giờ cũng về đến nhà, chính là hiện tại năm 2019 rồi, còn có người ra ngoài không đem theo điện thoại sao?

- Các cậu đều sống ở năm 1019 sao? Đi ra ngoài sao không mang điện thoại?

Nàng căn bản không nghĩ ra không có di động thì làm sao vượt qua được một ngày nhàm chán chứ.

- Tớ đâu giống tộc cúi đầu như cậu, không có điện thoại liền sống không nổi.

Kha Hoằng Danh đang cúi đầu chơi bài nói một lời như tự vả mặt mình, Hựu Nhi lặng lẽ trợn trắng mắt mặc kệ hắn. Đứng ở trước cửa sổ, Tống Loan cúi đầu cười mà không nói, nhìn về phía bên ngoài mưa to như suy tư điều gì. Hàng Tễ Duẫn tiếp tục đọc sách, giống như bên ngoài làm cái gì cũng đều cùng hắn vô quan.

- Có điện thoại liền phiền phức, một đống người nhắn WeChat cho cậu nói chuyện phiếm, muốn trốn cũng trốn không xong.

Giang Thái Nhiên vừa nhớ ra hình ảnh kia liền ghê tởm muốn chết, le lưỡi giảm bớt một chút xúc động muốn nôn. Hắn ngồi vào bên cạnh Kha Hoằng Danh, đem bài pocker đoạt lại, không thú vị ngồi xáo bài.

- Còn không phải bởi vì ngươi suốt ngày đem bộ mặt phóng đãng kia ra ngoài, cho nên mới có cả đống cả trai lẫn gái xin ngươi WeChat. Ngươi không cho bọn họ không phải được rồi sao.

Khuôn mặt Giang Thái Nhiên cực kỳ tinh xảo, mắt to mi dài, làn da trắng nõn, bóng loáng, mang tóc giả là hiện ngay tạo hình nữ phẫn nam trang.

- Ta cũng không nghĩ sinh ra đẹp như vậy, nhưng chính là quá đẹp biết làm sao giờ. Tiểu Hựu Hựu, tớ nói với cậu, đám người kia thật phiền phức. Cậu không cho, bọn họ liền muốn xin QQ, QQ không có liền muốn xin số điện thoại, số điện thoại không được lại muốn cho tớ số điện thoại của họ. Cậu nói xem bọn họ có nhàm chán không?

Trước khoe khoang, sau lại cau mày chê trách những nữ si nam si, Giang Thái Nhiên không chú ý liền bị Kha Hoằng Danh đoạt đi bài pocker.

- Bọn họ quả thực nhàm chán, nhưng chúng ta hiện tại cũng rất nhàm chán nha! Không có điện thoại làm sao chờ được đến mưa tạnh đây.

Ngẩng đầu một bộ dáng không sống nổi, Tảm Hựu Nhi hướng trời la lớn.

- Kia bằng không chúng ta cùng nhau chơi bài, 5 người có rất nhiều trò chơi nha!

Tống Loan đi đến trước người Tảm Hựu Nhi, mỉm cười đối nàng nói ra ý tưởng của mình. Hai người bên kia đang cướp đoạt bài pocker nghe thấy lời này cũng ngừng lại.

Giang Thái Nhiên đồng ý đầu tiên:

- Được nha được nha! Tiểu Hựu Hựu tới tớ dạy cậu chơi bài.

- Ngươi dạy cậu ta? Ngươi thật sự là muốn cho người không có tiền như cậu ta táng gia bại sản sao?

Kha Hoằng Danh đối kỹ thuật chơi bài của Giang Thái Nhiên khinh thường không thôi, đồng thời tỏ vẻ rõ ràng gia cảnh trung lưu của Tảm Hựu Nhi.

- Này này này, Kha Hoằng Danh, ngươi nói chuyện càng ngày càng quá đáng nha! Coi chừng ta đánh ngươi bây giờ!

Rời đi chỗ ngồi của mình, tới trước bàn của 3 người, Tảm Hựu Nhi ngồi ở bên cạnh Giang Thái Nhiên, hướng Kha Hoằng Danh uy hiếp mà giơ giơ chính mình nắm tay nhỏ. Tống Loan cũng đi theo đến bên cạnh nàng, nhìn đến Hàng Tễ Duẫn không để ý đến mọi chuyện xung quanh, một lòng bận đọc sách thánh hiền.

- Tễ Duẫn, muốn cùng chơi không? Nghĩ chơi cái gì?

Hàng Tễ Duẫn đem sách gập lại bỏ vào trong ngăn bàn, bắt chéo hai chân dựa vào lưng ghế, nhẹ giọng nói:

- Nói thật đại mạo hiểm.