Chương 43: Ngoại truyện Kha Hoằng Danh (hạ)

Ngày đó, ta xuất phát từ hứng thú, ngồi ở nhà ăn cùng nàng chờ đợi bạn trai nàng đến. Buổi tối 8 giờ 10 phút, cách thời gian nghe điện thoại đã năm tiếng trôi qua, người nọ rốt cuộc khoan thai tới muộn, trong tay còn cầm hoa tươi, giống như là muốn nhận lỗi với Tảm Hựu Nhi. Thấy chó con trong ngực nàng sắc mặt có chút không thích hợp.

- Cậu nói chờ tớ, chính là chờ như vậy sao? Mang theo một con chó tới?

Lời nói thật khó nghe, đến ta cũng cảm thấy nàng chờ không đáng. Thế nhưng Tảm Hựu Nhi cũng không nói gì, ngay lúc ta cho rằng nàng đang ủy khuất.

- Quá khinh người rồi, ở trên đường cho một con chó ăn... Những việc này không thể về nhà làm sao? Hẹn hò cùng tớ cũng muốn mang chó theo, cậu rốt cuộc thích tớ hay là thích con chó a?

- Có gì khác nhau sao?

Nàng ngẩng đầu chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội hỏi người nọ.

- Có gì khác nhau?

Lớn lên còn có loại người mặt người dạ thú vẻ mặt dữ tợn, lập tức liền phản ứng lại nàng nói lời này là có ý gì.

Thế nhưng còn chưa kịp nói gì, Tảm Hựu Nhi liền ôm Tiểu Bạch đứng lên:

- Tớ ở chỗ này đợi cậu 7 tiếng đồng hồ, cũng không phải xuất phát từ lý do gì linh tinh mà không rời đi. Mẹ tớ bị dị ứng lông chó, tớ nghĩ muốn cùng nó ngốc thêm một lát, cho nên vẫn luôn ngồi ở chỗ này nhìn nó ăn cơm chơi đùa.

Nàng cúi đầu sờ sờ đầu Tiểu Bạch, sau đó dịu dàng mà cười cười.

- Còn có, tớ mặc kệ cậu có lý do gì, trong nhà có việc, hay chính cậu có việc vội vàng xử lý. Thế nhưng để mặc tớ ở trên đường cái bảy tám tiếng đồng hồ, một cuộc điện thoại, tin nhắn cũng không có. Đối xử với bạn gái như vậy, cũng khó trách thời điểm cậu theo đuổi tớ nói nhóm bạn gái cũ của cậu đều không nghe giải thích. Nếu như vậy, về sau cậu cũng không cần tới nữa, điện thoại tớ sẽ chặn cậu, WeChat cũng đừng tìm tớ, tái kiến.

Nàng từng câu từng chữ đem lý do chia tay nói ra, biểu tình trên mặt điềm đạm lại dịu dàng. Nói thật, tớ xác thực bị biểu tình của nàng ngay lúc đó thu hút, mỗi một từ nói ra đều khiến ta tâm động.

Ta cũng thật là kỳ quái, đối nàng tâm động, có hảo cảm, thường xuất hiện ở thời điểm nàng cùng những tên đó đưa ra lời chia tay. Có lẽ là, xem nhiều dáng vẻ người khác ép dạ cầu toàn, mới cảm thấy nàng thực mạnh mẽ đi. Thậm chí, siêu đáng yêu. Phương thức ứng đối kỳ quái, lý trí bình tĩnh xử lí vấn đề tình cảm, nhìn như khéo đưa đẩy, nhưng lại chỉ dùng cách của nàng tới đối mặt với thế giới này. Ngay thẳng lại không vô tâm, nhiều lắm có chút thiếu mắt nhìn người. Nhưng mỗi lần thời điểm thiếu mắt nhìn, cũng như cũ đáng yêu như vậy. Ta biết Tống Loan thích nàng, cũng biết cảm tình của bọn Giang Thái Nhiên đối với nàng không bình thường. Thế nhưng sở dĩ không theo đuổi nàng, cũng không phải bởi vì những nguyên nhân này.

Ta không biết cách biểu đạt tình cảm của mình. Mỗi lần chỉ là nghĩ muốn trêu nàng, lại làm nàng tức giận, sau đó độc miệng công kích lẫn nhau.

Mà những bạn trai mà nàng quen qua, không có một ai giống như ta. Cho nên nàng cũng không thích loại hình người như ta, thậm chí có chút chán ghét. Thật không xong a, đối mặt với người con gái mình thích thất bại như thế, lòng tự trọng cảm thấy bị tổn thương. So với việc thổ lộ theo đuổi làm nàng càng thêm chán ghét ta, có lẽ xa xa nhìn nàng như vậy cũng tốt.

Ta ngay từ đầu thật là nghĩ như vậy, nhưng mỗi lần nhìn nàng cùng nam nhân khác ở bên nhau, ta chỉ cảm thấy chính mình càng ngày càng khó chịu. Từ đáy lòng kêu gào muốn đem bọn họ tách ra, lại sợ hãi cảnh nàng nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

Chấp niệm cũng giống du͙© vọиɠ chiếm hữu, đều là tình cảm phụ thuộc, giống như được ông trời đặt tới trước mắt ta, nghĩ rằng sẽ vứt bỏ ta lại đem ta hút đến thật chặt, giống như hãm sâu trong đầm lầy. Ngày đó, từ khi Hàng Tễ Duẫn nói muốn chơi nói thật đại mạo hiểm, ta lập tức liền phát giác biến hoá của ba người kia.

Trong quá trình chơi trò chơi, ta cũng dần dần thấy rõ ba người bọn họ muốn làm cái gì. Câu hỏi của Tống Loan làm ta thanh tỉnh lại. Du͙© vọиɠ chiếm hữu làm ta lại một lần làm đau tới Hựu Nhi, còn vô cùng mất lý trí mà ấu trĩ như vậy thì ta cả đời đều không thể có được nàng. Đã làm đến bước này, sao có thể dừng tay được đây. Ta cũng chỉ là nô ɭệ của du͙© vọиɠ.

May mà ông trời đối xử với ta còn tốt, năm người ở bên nhau không được phép tồn tại công khai trên thế giới này. Bởi vậy, Hựu Nhi lựa chọn gả cho ta. Điều này cũng liền đại biểu cho, trên đầu ta có ba cái nón xanh, nhưng ta mang đến cam tâm tình nguyện.

Vị trí chính cung làm ta kiêu ngạo ở trước mặt ba nam nhân kia, rốt cuộc ở thời điểm bốn người cùng cầu hôn, Hựu Nhi do dự vài phút mới chọn ta. Nếu giống như trong Nhật Bản vợ lấy họ chồng, Kha Hựu Nhi, thật là một cái tên dễ nghe.

Thế nhưng năm người chúng ta đều không có sinh con gái, Hựu Nhi tuy rằng thích động vật, nhưng đối với trẻ con lại không phải thực hăng hái, chúng ta cũng cho rằng, sự tồn tại của đứa con cũng chỉ là tranh đoạt tình yêu của Hựu Nhi với chúng ta thôi. Bởi vậy cũng sớm làm giải phẫu đi buộc ga-rô.

Tống cha đều phải tức chết, hai con trai nhà mình, một người cùng nữ đầu bếp kết hôn, một người cả đời cũng không cưới, còn không nghe hắn khuyên bảo huỷ hôn ước, thụ tinh ống nghiệm cũng không muốn làm. Cũng không còn cách nào, mấy người chúng ta đều không thuộc dạng người tuân theo quy tắc.