Đêm Không Thể Sủng

7.31/10 trên tổng số 29 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
- Nhân vật: Tả Hân Duyệt x Y Thu Thủy - Sủng ,HE.
Xem Thêm

Chương 1
Trong âm nhạc đinh tai nhức óc cùng ánh sáng mông lung không rõ, một đám người nhảy múa hưng phấn thét chói tai, hết thảy đều có thể liên tưởng đến hai chữ, quán Bar.

"Mau mau mau, xem lần này đến phiên ai."

Một đám rõ ràng uống high cả trai lẫn gái nhưng vẫn ngồi vây quanh trước một bàn nhỏ, ánh mắt gắt gao nhìn chai rượu thủy tinh bóng loáng cấp tốc chuyển động, vẻ mặt khẩn trương lại hưng phấn.

Ở dưới ánh mắt nhiệt liệt của mọi người, chai rượu rốt cục cũng quay chậm lại, một vòng lại một vòng, sau đó ngừng hẳn. Tất cả đều nhìn theo phương hướng của miệng chai, trong nháy mắt quần chúng vô cùng kích động rống lên.

"Chị Thu!"

Đây là một quán đêm bình thường ở Thượng Hải, không có thiết bị âm hưởng sang quý, không có trang hoàng xa hoa mê ly, nhưng bà chủ lại bố trí rất tỉ mỉ, thoải mái mà hào phóng, thực thích hợp cho người bình thường tan tầm đến uống một chén, nhân tiện thoải mái một chút.

Đương nhiên, cũng thích hợp cho những nhân viên "mau lẹ" ở công ty vận chuyển. Bởi vì khi bà chủ ngẫu nhiên cao hứng, bọn họ sẽ được mời ở lại tụ họp, tỷ như giờ phút này.

Sau khi rượu say cơm no, trò chơi trợ hứng là không thể thiếu, tựa hồ như một việc tự nhiên.

Y Thu Thủy, người cũng như tên, luôn an tĩnh trong suốt như thu thủy, tinh thuần tú lệ, chỉ mỉm cười cũng đặc biệt động lòng.

Khi chai rượu chỉ hướng nàng, theo sự kích động và tiếng la của mọi người, Y Thu Thủy cầm chén rượu hơi động, chăm chú nhìn đôi mắt đen tuyền đang nhìn mình

Tả Hân Duyệt tùy tiện tựa trên sofa mềm mại, hai chân thon dài bắt chéo, kiêu ngạo mà cao quý, vẻ mặt không kiên nhẫn ban nãy đã chuyển thành hứng thú mười phần, thực rõ ràng cô đối với tình hình hiện tại phi thường thú vị. Tả Hân Duyệt buông chén rượu trong tay, thân mình nghiêng về phía trước, ý tứ lắng nghe rõ ràng.

"Chị Thu, rốt cục cũng đến phiên chị!"

"Thật sự rất không dễ dàng, luân hoàn một vòng mới tới chị."

"Hôm nay vận khí của chị cũng thật tốt."

"Mau mau mau, đã đến giờ nói lời thật lòng!"

Y Thu Thủy đem đôi mắt nhìn một lượt lướt mọi người hưng phấn, mỉm cười.

"Quy củ không lập lại nha, hiện tại bắt đầu."

Trò chơi kỳ thực đơn giản không thể đơn giản hơn, đầu tiên là quay chai rượu, miệng rượu chỉ hướng ai thì đến phiên người đó trả lời vấn đề, mà vấn đề hỏi, đầu tiên chính là bao nhiêu tuổi!

Nhưng vì lần này có Tả tổng ở đây, cho nên mọi người cũng không dám truy khai hết, chỉ là từng người một sẽ đoán, người thua chỉ cần trả lời không phải hoặc phải mà thôi.

Trò chơi tuy nhàm chán nhưng đủ để tất cả vui vẻ như vậy thì phải biết rằng cuộc sống của họ có bao nhiêu áp lực a.

Về phần tại sao lại áp lực, Y Thu Thủy lần nữa lơ đãng nhìn nữ nhân kiêu ngạo ngồi đằng kia, chỉ sợ đêm nay mọi người đè nén cảm xúc hưng phấn quái dị như vậy không phải bởi vì có thể hỏi đến Y Thu Thủy nàng, mà là có thể nghe chuyện bát quái của Tổng tài đi!

Tả Hân Duyệt lần đầu tiên phá lệ cùng ăn cơm, cùng uống rượu một vòng với mọi người, sau đó còn không kiên nhẫn thanh toán và tiếp tục ngồi cho đến khi chơi trò chơi. Hơn nữa ở lúc mọi người đề nghị chơi trò này, cô cư nhiên còn gật đầu không mắng, tỏ vẻ cũng nguyện ý tham dự.

Có thể nghe chuyện bát quái của Tổng tài cay độc, trong nháy mắt mọi người đều không thể ngồi yên.

Nhưng cố tình là ở chỗ Tả tổng cùng chị Thu giống nhau, vận khí thần kỳ tốt, chơi lâu như vậy mà vẫn không đến phiên cô. Kỳ quái a, chẳng lẽ chai rượu cũng biết ai trả tiền mua nó?

Bất quá mặc kệ thế nào, lần này đến phiên nhân vật làm mọi người tò mò thứ hai, Y Thu Thủy, thì cũng coi như giá trị hồi phiếu rồi.

"Tôi đoán trước, tôi đoán trước." Nghiệp vụ Tiểu Trương dẫn đầu nhấc tay, hắn vừa mới vào công ty hai năm, năng lực nghiệp vụ không sai nhưng quan trọng là hắn đã từng theo đuổi Y Thu Thủy, đã từng bị giai nhân dịu dàng cự tuyệt, cho nên lần này hắn giành trước cũng không kỳ quái.

"Tôi đoán hai mươi lăm tuổi."

Y Thu Thủy mỉm cười, "Không phải."

Đáp án đáng tin như vậy cư nhiên không phải? Chị Thu tuy được công ty công nhận là hiền thê lương mẫu, nhưng lại bảo thủ đòi mạng, cho nên khi đoán hai mươi lăm tuổi, mọi người đều cảm thấy không sai biệt lắm.

"Hai mươi sáu?" Một người khác tiếp lời đoán.

"Không phải."

"Hai mươi bảy?" Càng bảo thủ một chút.

"Không phải."

Lần này, mọi người đều trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến:

"Chị Thu, chị không phải vẫn là xử nữ đi?"

Xử nữ?

Làm sao có thể!

~

"A!" Tiếng kêu nũng nịu vang lên,

"Không được làm loạn ~ "

Rõ ràng là oán giận cự tuyệt nhưng lại vô cùng mị hoặc, kết quả là khiến người ở trên càng thêm hưng phấn.

Phòng ngủ đơn giản, chủ đạo là màu trắng, khăn trải giường màu lam trên chiếc giường king-size có vẻ phi thường bắt mắt.

Trong căn phòng an tĩnh, tiếng thở dồn dập càng rõ ràng, xen lẫn là âm thanh thân thể dính nhau, khăn trải giường bóng loáng trở nên nhàu nhĩ, ánh đèn mờ ảo nguy hiểm mà mê người, càng làm nổi bật làn da tuyết trắng của nữ tử trên drap.

Chân dài trơn bóng như ngọc bị bắt tách ra, hoa huyệt tùy ý để người trên đùa bỡn.

Khuôn mặt không giận mà uy bởi vì du͙© vọиɠ trở nên âm trầm, phát ra lực hấp dẫn mãnh liệt, Tả Hân Duyệt đem lời nữ nhân oán giận hoàn toàn trở thành gió thổi bên tai, trực tiếp cúi đầu ở cổ thơm điên cuồng mà cắn, quả thực yêu chết cái da thịt bóng loáng như tơ này của nàng. Tay phải vẫn chăm chỉ ra vào phía dưới hoa huyệt

"Hai mươi bảy? Xử nữ? Ân?" Tiếng nói tà mị mà thanh thúy phun ra hơi thở nóng rực trên làn da bóng loáng.

Ngẩng đầu, con ngươi đen gắt gao nhìn chăm chú khuôn mặt nữ nhân phấn hồng, bàn thon dài ở trước ngực tuyết trắng không ngừng vân vê

"Bọn họ nếu biết em mười tám tuổi đã bị chị phá thân, thì có thể bị dọa hay không?"

Cúi đầu, răng nanh cắn lên cổ nàng

"Em cái cô gái này, rất biết gạt người!"

Mang theo điểm oán trách, mang theo điểm sủng ái, động tác dưới thân càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt

"Ngô ~ " Chân mày Y Thủ Thủy cau lại, cường đại kí©ɧ ŧìиɧ liên tiếp mà đến, thân mình mềm mại bị nữ nhân phía trên ép tới hoàn toàn không thể nhúc nhích. Chỗ sâu nhất bị va chạm làm nàng không thở nổi, đôi mắt trong suốt như nước, đôi má đỏ ửng, bờ môi tiên diễm.

Xuân sắc dạt dào, tìиɧ ɖu͙© phát sinh, hương vị quả thực làm người ta đỏ mặt không chịu nổi.

Bàn tay xinh đẹp mảnh khảnh từ bên hông Tả Hân Duyệt một chút một chút hướng lên trên câu lấy cần cổ thon dài

"Aa....!" Một trận hừ nhẹ phát ra, Tả Hân Duyệt dừng lại động tác ngẩng đầu lên,

"Mèo nhỏ,em muốn làm gì?"

"Em muốn nhắc chị không được làm loạn." Đôi chân thon dài thuận thế cong lên, thừa dịp Tả Hân Duyệt không đề phòng, trực tiếp một cước hạ trước ngực, đá ra xa.

Tả Hân Duyệt đứng lên nhìn con mèo nhỏ đang cười khıêυ khí©h kia

Con ngươi màu đen càng trở lên âm trầm mang theo chút lửa giận

"Y Thu Thủy, em lại phát bệnh thần kinh gì?"

"Chị còn dám kêu em?"

Tiếng nói kiều nộn nhưng không đủ lực:

"Em nói không được chính là không được, lỗ tai chị điếc sao?"

"Làʍ t̠ìиɦ mà không loạn sao còn tình thú!"

"Em nói không được làm loạn ở cổ!" Phù nhan Y Thu Thủy trắng nõn bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà hồng nhuận, rõ ràng tức giận nhưng thủy mâu trừng trừng lại hết sức đáng yêu,

"Chị..cái đồ vô sỉ này, mỗi lần đều hung hăng muốn chết, hại em luôn phải mặc quần áo cao cổ, chị có biết hiện tại mấy độ không? A? Ba mươi độ đó! Chị không phải muốn em bị cảm nắng mà chết chứ??"

Liền ngay cả oán giận đều yêu kiều đòi mạng, lửa giận của Tả Hân Duyệt nháy mắt đều mất sạch.

"Được rồi." Tả Hân Duyệt trở lại giường cúi người bao lấy Y Thu Thủy, đầu gối thuần thục mở rộng đùi nàng, nhìn hoa huyệt ướŧ áŧ thực hài lòng đưa 2 ngón tay vào

"Cút ~ ách ~ " Động tác của Tả Hân Duyệt quá nhanh, bất ngờ không kịp phòng bị, Y Thu Thủy bị ép tới mức thiếu chút không thể hô hấp, đôi mi tú lệ gắt gao nhíu lại, vừa muốn mở miệng mắng to đã bị người kia hôn trở về.

Miệng lưỡi cùng sử dụng, mật ngọt trao đổi, sự dây dưa này làm người ta muốn mắng cũng không thể mở miệng.

Da thịt trần trụi ma sát cùng nhau, nụ hôn của Tả Hân Duyệt trước sau như một đều bá đạo như vậy nhưng lại ẩn chứa chút ôn nhu tinh tế, làm người ta muốn phát cuồng.

Y Thu Thủy dĩ nhiên đã có thói quen cùng Tả Hân Duyệt thân thiết như vậy, hơn nữa ~ được rồi, nàng thừa nhận, nàng rất thích, cho dù là bị bắt nhận nhưng lâu dần lại mê luyến.

Không biết hôn bao lâu, khi Y Thu Thủy cảm giác lưỡi đã tê rần đến mất cảm giác, Tả Hân Duyệt tách ra

Nước bọt dính dính ẩm ướt bị Tả Hân Duyệt liếʍ sạch, khuỷu tay chống thân thể của nàng, lần từ môi, xuống cằm, xuống xương quai xanh, xuống vai... mãi cho đến bộ ngực sữa no đủ mới mị mị nói:

"Làm chỗ này được chứ?"

Hỏi nàng sao? Có cho nàng trả lời không a?

Quả nhiên, giây tiếp theo Tả Hân Duyệt đã hôn lên, tham lam ngậm lấy một bên ngực nàng, vội vàng vừa hút vừa cắn.

"A ~ không được ở mặt dưới ~" Nàng bị ép sắp chết rồi ~

Tả Hân Duyệt ôm Y Thu Thủy trở mình ngồi dậy, làm Y Thu Thủy khóa ngồi trên người cô, tiếp tục vùi đầu vào trước ngực, miệng mơ hồ không rõ nói: "Em tới."

Muốn nàng đến thì nàng đến, Y Thu Thủy ở trên phương diện du͙© vọиɠ cho tới bây giờ chưa từng che giấu chính mình, muốn là làm, không sợ mất mặt, huống chi ngay tại lúc này, nàng không có khả năng che giấu. Các nàng đã quá mức hiểu biết lẫn nhau, thậm chí so với hiểu biết về chính mình còn hơn rất nhiều.

Thân thủ ôm cổ cô, tinh tế ở thắt lưng cùng trên đùi có tiết tấu lên xuống, nhiều năm như vậy, từ trúc trắc đến quen thuộc, chỉ một chút va chạm các nàng cũng đều biết làm thế nào có thể lấy lòng chính mình, cũng như lấy lòng đối phương.

"A ~" Dồn dập tiếng rêи ɾỉ, ngọt đến phát ngấy, cũng là âm thanh Tả Hân Duyệt thích nghe nhất.

Một tay cô ôm trụ kiều mông của nàng, thoáng dùng lực giúp nàng dễ dàng hơn, tay kia vẫn đang chôn ở trong hoa huyệt chật hẹp, loại tư thế này có thể khiến ngón tay cô đi vào rất sâu, hơn nữa cảm giác chặt chẽ từ hoa huyệt Y Thu Thủy thực sự kí©h thí©ɧ. Ánh mắt màu đen gắt gao chăm chú nhìn nàng lâm vào kí©ɧ ŧìиɧ, một phần một tấc cũng không buông tha.

Đôi mi nhíu chặt, thủy uông mâu, cái mũi sụt sịt, bờ môi đỏ tươi, gò má nhiễm lên một mạt hồng phấn, kiều diễm như vậy, mị hoặc như vậy, chỉ có cô mới được xem qua, cũng chỉ một mình cô được xem qua.

Không nhịn được, thật sự là không nhịn được, Tả Hân Duyệt ôm chặt Y Thu Thủy hung hăng đặt nàng dưới thân, hôn trụ bờ môi ngọt ngào, hôn đến khi không thể hô hấp mới buông ra, bá đạo lại vô cùng ngạo mạn tuyên bố:

"Y Thu Thủy, em là của chị!"

Nàng nhìn thẳng vào mắt cô, khóe mắt mang mị sắc, trên môi thấm ướt, vũ mị lại cao ngạo, tựa như nữ vương nhìn thần tử,

"Chị cũng là của em, Tả Hân Duyệt."

~

Thêm Bình Luận