Chương 13: Chuyện cả đời

Lục Vân Tiêu nhìn Tống Sơ Hoàn không hài lòng, Lai Phỉ Kiều hiện tại như vậy hắn cũng không muốn lợi dụng lúc nguy khó của nàng đi

" Không có thuốc giải sao?"

" Không có" Tống Sơ Hoàn lắc đầu

" Đồ vô dụng" Lục Vân Tiêu bế Lai Phỉ Kiều quay đi gấp rút, để lại Tống Sơ Hoàn ngơ ngác ở đằng sau

" Có sắc liền khinh bạn, ai u tổn hại thời gian của bậc lương y tôi" Tống Sơ Hoàn vỗ lưng, vươn vai một cái rồi vào phòng thí nhiệm

...

" Nóng...thật nóng" Lai Phỉ Kiều ở trong lòng Lục Vân Tiêu quằn quại, loại dược này rõ ràng có chút phát tác lúc cô chuếnh choáng nhưng mà cô nghĩ rằng đấy chỉ đơn thuần là rượu tác động, không như hiện tại mạnh mẽ thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của cô, nuốt hết sạch ý chí

" Lưu, cậu lái xe nhanh lên cho tôi" Lục Vân Tiêu khó chịu quát, hiện tại không ai không nhìn ra anh đang hết sức tức giận, hết thảy đều cẩn trọng để không làm bùng lửa

Đem cô về Lục Vân Phủ, trực tiếp mở nước lạnh tắm cho cô thật cẩn thận. Lai Phỉ Kiều cảm thấy nước lạnh man mát, thân thể cũng không đến nỗi quằn quại nữa

Lục Vân Tiêu từng chút từng chút tắm cho cô cẩn thận, trong mắt không hề nổi lên dục niệm. Lai Phỉ Kiều ở gọn trong tay anh, lơ đãng dựa vào cánh tay rắn chắc thở gấp, ánh mắt mù mờ

" Khó chịu không?" Lục Vân Tiêu hỏi cô

" Còn chút" Lai Phỉ Kiều cực kì khó nhọc nói

" Nếu em không muốn...tôi tuyệt đối sẽ không làm gì em"

" Ồ, lần đầu tiên...thấy anh tử tế. Nhưng mà... tôi muốn anh...giúp tôi"

Lục Vân Tiêu nuốt nước bọt, Lai Phỉ Kiều nhổm lên hôn anh một cách vụng về, hai tay vịn lấy vai anh làm điểm tựa. Đầu óc Lục Vân Tiêu hiện tại không còn chút trong sáng nào, đều bị cô làm cho u ám cực độ

Anh bế cô ra giường, nhanh chóng hòa vào với nụ hôn chuồn chuồn của cô, chầm chậm đáp lại mèo hoang nhỏ bé đang liếʍ láp môi anh

Đêm không sáng cũng chẳng phải không có sao, không biết đã bao lần cao trào. Hòa vào làm một, xương cốt đều vì sự mãnh liệt làm cho rã rời

...

Bạc Nghiêu trở về cũng đã mười hai giờ đêm, Đào Duyệt Kỳ ở trên phòng ngủ xoay tới xoay lui, đích thực là không thể ngủ

Mặc dù hạn chế tiếp rượu nhưng đều là hắn rơi vào tình huống khó xử, căn bản không phải tửu lượng không tốt mà là sợ Đào Duyệt Kỳ nhỏ bé của hắn khó chịu

" Ngài Bạc, ngài đã về" Người hầu cung kính cúi đầu, lấy áo khoắc của Bạc Nghiêu treo lên

" Duyệt Kỳ ở nhà ăn uống tốt không?" Bạc Nghiêu ngồi xuống sofa day day mi tâm

" Dạ...Cô Đào ăn ít"

Bạc Nghiêu nghe xong cau mày, Đào Duyệt Kỳ lại miễn cưỡng ăn?

* Choang*

" Các người không hỏi cô ấy muốn ăn gì sao hả? Cô ấy cứ ăn ít thì mặc kệ sao?" Bạc Nghiêu quát, ném vỡ tan ly trà giải rượu

Đào Duyệt Kỳ cũng vì tiếng động này của hắn mà giật mình, chạy xuống nhà xem chuyện gì đang xảy ra

Liền thấy một đống lộn xộn ở dưới sàn, một hàng người hầu cúi đầu run sợ, còn có một người tay đang chảy máu vì nhặt thủy tinh

" Bạc Nghiêu, anh dừng lại"

Bạc Nghiêu nghe tiếng của Đào Duyệt Kỳ, tâm tính dịu lại đôi chút

" Làm gì mà đi xuống đây không mang dép, hửm?" Đến chỗ cô bế cô lên, hôn trán cô mắng yêu đầy sủng nịnh

" Giật mình" Đào Duyệt Kỳ không nhìn anh, nhàn nhạt nói mấy lời

Bạc Nghiêu cũng không vì thái độ lạnh nhạt của cô không vui, cắn bản điều trị tâm lí mấy hôm tiến triển được như thế này đã rất tốt

" Làm em giật mình? Tôi sai, nên để em ngủ ngon" Bạc Nghiêu cười, đem cô ôm gọn trong lòng

Hắn chỉ lo cho Duyệt Kỳ của hắn, gần đây cái gì cũng không ăn, gầy gần như nửa so với trước đây

Đào Duyệt Kỳ im lặng nhìn người hầu kia ở dưới nước mắt ngắn dài đều lau vội

" Đứng dậy" Cô dãy khỏi vòng tay của Bạc Nghiêu, đến đỡ cô người hầu đáng thương kia dậy

" Cô Đào...tôi không dám" Cô gái kia cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào

Người hầu nhìn đến Đào Duyệt Kỳ liền cả kinh, người phụ nữ được Bạc tiên sinh cưng chiều lại tốt như thế này, không giống với lũ oanh yến thích khoe khoang lại không có tâm tính tốt

Cũng không nghĩ đến cô gái này lại làm bọn họ ngạc nhiên

" Bạc Nghiêu, anh cúi xuống nhặt đi" Đào Duyệt Kỳ quay ra chỗ Bạc Nghiêu nói

Bạc Nghiêu đem cô cưng chiều trong lòng bàn tay, cúi xuống nhặt không chút khó chịu

Lại thêm được một phen kinh ngạc, không nghĩ đến cô gái này có thể khiến Bạc tiên sinh cúi xuống nhặt thủy tinh

" Xong rồi đấy, hiện tại đem em đi ngủ" Bạc Nghiêu quay sang cưng chiều nhìn cô, bế cô đi lên trên phòng

Đào Duyệt Kỳ được anh đặt xuống giường cẩn thận, cô không miễn cưỡng đẩy anh ra bởi vì không muốn chống cự thêm, sợ rằng bản thân sẽ tiếp tục bị anh ta giày vò

Bạc Nghiêu tắm xong trở ra, quấn duy nhất một chiếc khăn trên người, vắt ngang eo. Hắn tiến đến chỗ Đào Duyệt Kỳ ôm cô thật chặt, vùi đầu vào hõm cổ thơm mùi sữa của cô

Quyến rũ chết người

" Tiểu Duyệt...tôi thật muốn em" Giọng nói trầm đυ.c, ánh mắt cũng sẫm đi

Đào Duyệt Kỳ bị anh cọ tới cọ lui trên thân, mẫn cảm của cô lại càng phản kháng

" Anh đã hứa là không chạm vào tôi"

" Ừm...cho nên tôi mới khổ sở nói muốn em" Bạc Nghiêu trầm mặc nói

Hắn không muốn làm cho Duyệt Kỳ bị đau, sợ sau đó sẽ có chuyện cực đoan

Bác sĩ nói cô cần an tâm tĩnh dưỡng, hắn cũng không thể manh động

Ngộ nhỡ mang thai...hắn còn phải nhịn chín tháng...

Mẹ nó, huynh đệ của hắn đang kêu gào rồi

" Anh...đi tắm nước lạnh đi" Đào Duyệt Kỳ cảm thấy rõ sức nóng của vật kia, gương mặt đã có một tầng hồng nay lại thêm một tầng, da thịt đều tê tê

" Tôi...em không thương xót tôi sao?" Bạc Nghiêu ủy khuất lại càng đem cô áp sát vào vật nóng bỏng kia, ma sát dần dần

" Sao phải thương xót?"

" Em vẫn nên thương xót hôn phu của em chứ"

Đào Duyệt Kỳ có chút mơ hồ lại bị lời này của anh đánh cho tỉnh

" Cái gì mà hôn phu?"

" Đều là tôi muốn đem em nhốt trong nhà" Bạc Nghiêu nhìn cô thâm tình

" Anh hiện tại còn không phải giam lỏng tôi?" Đào Duyệt Kỳ nhíu mày

" Muốn giữ cả đời"