Chương 6: Biếи ŧɦái thích cưỡиɠ ɧϊếp

Lai Phỉ Kiều nghiến răng ken két, tên Lục Vân Tiêu này mặt mũi vẫn tỉnh bơ như vậy thật sự là cô tức giân. Nếu không phải hiện tại xương cốt giã rời thì nhất định cô sẽ găm thẳng dao một đường vào sâu đến tim phổi của hắn

Tức giận cái gì, tôi chỉ muốn chứng minh...

Anh câm đi Lai Phỉ Kiều chỉ hận không thể ném cái cốc sứ kia vào Lục Vân Tiêu

Được rồi, chuyện thân mật cũng đã làm qua, miệng nhỏ của em không thể bớt cứng sao?

Có mơ tưởng cũng không có chuyện tôi mềm mỏng với anh Lai Phỉ Kiều gằn giọng

Hôn thì mềm mại như vậy, đến lúc buông ra rồi lại thật vô tình...chậc

Mau biến

Cốc sứ bay đến chỗ Lục Vân Tiêu nhanh như chớp, nếu không phải thân thủ anh tốt thì có lẽ cốc đã đập nguyên si vào đầu anh

...

Sáng trôi qua ở Lục Vân phủ cực kì chán, bản thân là sát thủ, thật sự bị giam lỏng giống như bị khóa trong xích sắt được nung kĩ, mất hết sạch tự do

Lục Vân Tiêu cũng không quá tàn nhẫn, ít nhất hắn không quá nhẫn tâm để cô mặc thứ đồ rách nát kia đi

Cô Lai, mời cô ăn sáng Người hầu bê đồ vào, nguyên một mâm thức ăn thịnh soạn

Lai Phỉ Kiều gật đầu ý bảo người hầu lui ra ngoài. Kì thực bữa ăn thịnh soạn nhưng hầu hết đều là đồ ăn Trung Hoa, không có gì quá đặc sắc

Cô gắp há cảo vào bát rồi ăn, chất lượng của bánh rất tốt nhưng mà vẫn là La Phi làm ngon hơn, cô cũng không quá hứng thú với đồ ăn nên chỉ ăn cho qua bữa

Cô Lai, cô ăn nhiều chút Người hầu ở bên cạnh nói cô ăn

Ừm Lai Phỉ Kiều miễn cưỡng ăn thêm, cô hiểu khi đã bị bắt vào đây thì nhất định là không thể coi thường mạng sống, nhất định phải thật kiên cường

Lát sau cuối cùng cũng hết đồ ăn, cô gạt tay bảo người hầu đem đồ ra ngoài, bản thân cũng không quên gửi lời cảm ơn tới nhà bếp

Liền đi luyện tập thân thể một chút, ở đây hầu hết các loại vũ khí đều là hàng tối tân. Cô đêm qua nghiên cứu gần hết súng ở đây, đều là hàng khủng

Nhưng mà bắn loạn trong nhà vẫn là không hay lắm, ít nhất phải có phòng luyện chứ. Bây giờ ra khỏi Lục Vân phủ chắc chắn rất khó, chắc chắn một điều là Lục Vân Tiêu không đồng ý

Đi đâu? Lục Vân Tiêu hỏi cô

Luyện bắn súng Ngữ khí điềm đạm, mắt lưu ly không một tia dao động

Lưu, đem cô ấy đến phòng luyện Vân Tiêu quay sang nói với vệ sĩ của hắn

Vâng. Cô Lai, mời theo tôi Người tên Lưu kia chỉ hướng

Lai Phỉ Kiều đi theo, ít nhất là được tập ở đây, không quá keo kiệt. Cô chép miệng

Phòng tập ở đây rất lớn, ánh sáng rất yếu. Phải nói rằng nơi này có rất nhiều loại vũ khí đa dạng, ngay cả R.S cũng chưa từng thấy qua. Lai Phỉ Kiều lướt qua một lượt, nhìn qua từng loại súng rồi lấy tạm một khẩu

Cô Lai, nếu có việc gì có thể gọi qua tôi Lưu nói

Lai Phỉ Kiều gật đầu rồi chuẩn bị tư thế. Nhìn trên phim ảnh bắn súng thì chỉ cần bóp cò, nhưng mà sự thật là không hề đơn giản như vậy, sức gật của súng hoàn toàn có thể làm gẫy cổ tay. Để tay ngang vai rồi bóp cò, viên đạn bay chính xác vào tâm, viên thứ hai cùng thứ ba đều không thay đổi vị trí

Tập một lát sau lại đến phi phi tiêu. Ánh mắt của Lai Phỉ Kiều sắc như ánh mắt của báo, hoàn toàn đủ gϊếŧ người bằng ánh mắt sát khí này. Giới xã hội đen không phải ai cũng có can đảm nhìn vào mắt lưu ly của cô, chính là đôi mắt ấy có khí thế quá bức người

Vụt...trúng đích

Tiếng gió vụt ngang tai, vài sợi tóc mềm tung bay, làn khí lạnh mỗi lần phi đều ngấm vào xương tủy, buốt đến tận não

Rất tốt Lục Vân Tiêu bước vào, nhìn Lai Phỉ Kiều chuyên tâm luyện tập môi bất giác cong lên

Lai Phỉ Kiều quyến rũ, chỉ là cái gì cũng không mềm mỏng

Ngài quá khen rồi, mấy cái này không thành thạo thì tôi không sống được trong R.S Lai Phỉ Kiều nhàn nhạt nói, tay tiếp tục cầm phi tiêu lên

Lục Vân Tiêu xem cô ném phi tiêu, mắt chăm chú nhìn từng cử chỉ của cô. Tay đặt ở môi trầm ngâm, toàn thân đều tỏa ra hắc khí

Nếu như Lai Phỉ Kiều trở thành sát thủ của Phong Hàn bang, nhất định sẽ có lợi

Có điều hắn qua tìm hiểu cũng biết Lai Phỉ Kiều là người không hề thích phục dịch ai, lối sống rất tự do trừ phi thật sự là nể người kia mới giúp

Xem ra...thần phục mèo hoang nhấy định là không dễ

Phỉ Kiều, nâng tay lên một chút Hắn nhắc cô

Lai Phỉ Kiều đem tay nâng lên theo bản năng, phi tiêu cứ như vậy ghim vào chính giữa tâm

Được rồi, lại đây Lục Vân Tiêu vẫy tay

Lai Phỉ Kiều im lặng đi đến theo lời hắn, dáng điệu rất khoan thai không hề sợ hãi

Hắn kéo cô ngồi xuống, tay rắng chắc giữ chặt cô rồi hôn. Nha đầu này hôn rất thích, gần như có thể cảm nhận được tất cả vị ngọt trong khoang miệng thơm tho

Lai Phỉ Kiều ở trong lòng hắn dãy giụa, cô không cam phận để hắn tùy ý làm càn, nhất là làm càn với cô. Lai Phỉ Kiều cắn vài lưỡi Lục Vân Tiêu thật mạnh, cảm thấy mùi máu tanh sộc lên mũi

Lục Vân Tiêu buông môi cô ra, cắn ở môi cô một cái

A Lai Phỉ Kiều kêu một tiếng

Cắn tôi mạnh như thế, tôi mới cắn em nhẹ một cái đã kêu sao? Lục Vân Tiêu nhếch môi, nhìn khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau của cô rất thỏa mãn

Đồ khốn Cô đẩy anh ra rồi đi

Bởi vì khả năng nhớ đường rất tốt của Lai Phỉ Kiều nên cô dễ dàng trở về khuôn viên chính của Lục Vân Phủ, không hề cần người hay công sức mò lối ra

Lục Vân Tiêu đi theo, ra lệnh cho người cất vũ khí

Lai Phỉ Kiều mệt nhọc đi lên gác, đấy chính là hậu quả của đêm mãnh liệt hôm qua. Cô lúc nãy bắn súng cùng ném phi tiêu không mất nhiều sức gì nhưng vẫn là cơn đau của lần đầu hành hạ thể xác cô

Cũng đã là buổi trưa, Lai Phỉ Kiều lười biếng nằm dài trên giường, mắt đã lim dim muốn ngủ

Chợt cảm thấy có một cái gì rất nặng đè lên nguồ mình, khó nhọc mở mắt liền nhìn thấy Lục Vân Tiêu đang hôn cổ cô

Lục Vân Tiêu, anh định làm gì hả? Lai Phỉ Kiều khó chịu cao giọng, hiện tại hắn chiếm thế thượng phong cô còn không có phương pháp thoát, cực kì khó chịu dãy giụa

Nhìn vậy cũng không biết tôi làm gì à, chuẩn bị làm em Giọng cực kì trầm

Biếи ŧɦái anh cút

Làm sao có thể, ai bảo trời sinh em phong tình như vậy, muốn ngưng cũng khó

Mau biến đi đồ biếи ŧɦái

Liên tục gọi tôi là biếи ŧɦái sao? Phỉ Kiều, em nên biết là biếи ŧɦái...thích cưỡиɠ ɧϊếp Anh phà hơi vào tai cô