Chương 19. Cô ấy

Không chỉ có khuôn mặt của anh khiến đôi mắt của cô dán vào. Thân hình vạm vỡ không mảnh vải che thân cũng khiến cô chú ý. Hôm qua mỗi khi ôm lấy anh, những bó cơ chạm vào đầu ngón tay của cô thật săn chắc và gợi cảm. Nhớ lại khoảnh khắc khiến cô mê mẩn, Vivian bất giác đưa tay về phía anh.

Ngay khi đặt tay lên ngực anh, nơi có những vết sẹo dài thô ráp, cô đã cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh. Nó rất nóng, giống như nhiệt độ của thứ hôm qua liên tục thúc vào phía dưới cô. Suýt chút nữa cô đã quên mất rằng nơi đây là một giấc mơ vì chạm vào l*иg ngực nhấp nhô thật giống hiện thực.

Khi đó người đàn ông đang ngủ say tỉnh dậy. Ngay khi ánh mắt họ chạm nhau Vivian bất giác nhấc tay ra, mặt cô đỏ như thể đang bốc cháy và nhấc người ngồi dậy.

Người đàn ông từ từ nhắm mắt lại và mở ra, như thể cố thoát ra khỏi tâm trí mơ hồ.

"….. Thật là."

Không ngờ Vivian đã phá vỡ sự im lặng và mở miệng.

"Đây thực sự là một giấc mơ."

"Đó là những gì ta đã nói."

Giọng của người đàn ông trầm hơn so với khi anh ta chìm trong cơn phấn khích. Giọng nói nghe khàn khàn.

Người đàn ông cau mày, cố gắng trấn tĩnh, và vuốt mái tóc rối bù của mình lên. Hành động đó khiến cô nhớ đến một người bị gián đoạn giấc ngủ, Vivian nhìn chằm chằm anh như vậy.

"Chúng ta có biết nhau không?"

Anh ta đã hành động thái quá như thể đã biết Vivian từ lâu, và Vivian không ngừng nghĩ về điều đó và hỏi. Sau đó, người đàn ông nhăn mắt như thể anh không hiểu cô đang nói về điều gì.

"Okay. Sao nàng cứ tỏ ra như mới nhìn thấy ta lần đầu tiên vào ngày hôm qua vậy? ”

“…. Bởi vì tôi thực sự nhìn thấy anh lần đầu tiên vào ngày hôm qua. Đây là lần đầu tiên tôi làm điều này trong một giấc mơ."

Người đàn ông uể oải lắc đầu và nhìn Vivian. Đó là màu mắt của anh dường như có một năng lượng ôn hòa, nhưng lại sắc bén đến kỳ lạ. Khi họ gặp nhau, cô cảm thấy có lỗi mặc dù cô không làm gì sai.

"Nó thật kì lạ."

Người đàn ông im lặng bấy lâu nay chậm rãi nói.

"Đó chắc chắn là cùng một người, nhưng tính cách của nàng đã thay đổi như thể đã chết và sống lại."

"Anh đang nói chuyện với ai?"

"Với nàng chứ ai."

Vivian nghiêng đầu.

“Không, ý tôi là, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh.”

“Rõ ràng là chúng ta gặp nhau rất nhiều. Lần đầu tiên nàng xuất hiện trong giấc mơ của ta và yêu cầu cởϊ qυầи áo, và dụ dỗ ta quan hệ tìиɧ ɖu͙©”.

Đôi mắt của Vivian mở to như thể chúng sắp chực trào ra trước những lời kể thẳng thắn của anh ta.

"Cái, cái gì?"

“Không nghe thấy tôi nói sao? Em lần đầu tiên xuất hiện trong giấc mơ của ta …… ”

“Dừng lại, dừng lại! Tôi vẫn chưa tưởng tượng nổi là thật sao? "

Vivian vội lấy tay che miệng anh lại. Người đàn ông không nói nên lời lặng lẽ mở mắt và nhìn Vivian. Đôi mắt trong veo như cát, trong suốt không hề có một chút dối trá.

Vivian không hiểu gì cả, cô chỉ biết cụp mắt xuống. Rồi cô rùng mình, rũ vai trước cảm giác bất lực, bàn tay cô đã nóng lên bởi hơi thở của anh.

“Ư! Anh đang làm gì đấy!"

Nhận ra rằng anh đang liếʍ lòng bàn tay cô bằng lưỡi của mình, Vivian vội vàng rụt tay lại. Người đàn ông đang lè lưỡi với một nụ cười kỳ lạ. Đó là một khuôn mặt tràn đầy gợi cảm.

Tai của Vivian ửng lên như một cục than hồng, cô ngượng ngùng nơi lưỡi anh chạm vào.

"Vậy, ý anh là tôi lần đầu tiên xuất hiện trong giấc mơ của anh trước?"

"Đúng."

“Tôi …… Tôi là lần đầu tiên nhìn thấy anh. Thật đó."

“Nhưng nàng, người xuất hiện trong giấc mơ của ta, cũng không như thế này. Còn có biểu hiện khác …… ”

Người đàn ông nãy giờ vẫn nằm ngửa, nâng phần trên của anh lên. Khi khoảng cách của họ ngày càng gần, Vivian ngả người về phía sau theo bản năng. Nhưng một bức tường mà cô thậm chí không biết là có tồn tại cản đường cô. Trong khi không có cách nào để rút lui, khuôn mặt của người đàn ông đã đến gần mũi cô.

Người đàn ông, người đang tiến lại gần như thể anh ta sắp hôn, quay đầu lại ngay trước khi môi họ chạm vào nhau. Hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai Vivian.

"Quyến rũ hơn."

Anh nói những lời như vậy một cách phóng khoáng và thẳng thắn, rồi thẳng lưng lên tạo khoảng cách hơn giữa hai người.

Vivian bối rối, ngồi dậy và cau mày.

“Rõ ràng là giống nhau, nhưng lại cảm giác không giống.”

Vivian đã nhìn thấy anh ta lần đầu tiên vào ngày hôm qua, và anh ta khẳng định rằng Vivian đã quyến rũ anh ta trước.

Đây là lần đầu tiên cô có một cuộc trò chuyện như thế này.

"Chúng ta đang cư xử bình thường hơn với nhau."

Càng bực bội người đàn ông càng làm rối tung mọi chuyện hơn.

Vivian quyết định bỏ lại sau cuộc gặp đầu tiên không rõ và hỏi điều cô tò mò tiếp theo.

"Sau đó, làm thế nào anh biết rằng đây là một giấc mơ?"

“Đó là những gì nàng đã nói với ta. Ah, không phải nàng của bây giờ, mà là nàng lúc gợi cảm."

Khi anh nói như vậy, Vivian thực sự tự hỏi ‘cô ấy’ mà anh đã gặp trông như thế nào.

“Vậy thì, chính tôi mà anh nhớ là người đã nói đây là một giấc mơ…….”

"Nàng là người đã đến với ta để quan hệ tìиɧ ɖu͙©."

Người đàn ông dễ dàng hiểu những gì Vivian muốn hỏi, và nói thêm. Đầu Vivian đập thình thịch trước câu trả lời của anh ta.

“Dù tôi có nghĩ thế nào đi nữa, tôi …… tôi không nhớ.”

"Mặt của nàng đang đỏ lên."

Trên thực tế, khuôn mặt của Vivian trở nên nóng bừng. Nhìn lại cách anh nhận ra cô, cô không thể không cảm thấy như vậy. Anh nhớ Vivian là người phụ nữ đột nhiên lao vào giấc mơ của mình và dụ dỗ anh ta quan hệ tìиɧ ɖu͙©? Dù thế nào đi nữa, điều đó thật đáng xấu hổ.

“Vậy thì…… Làm cách nào để tỉnh dậy khỏi giấc mơ này?”

"Hiểu rồi đó."

Người đàn ông đột nhiên vươn tay và ôm eo Vivian, và kéo cô sát vào anh.

Vivian bị kéo mà không nhận ra, cô mải miết trong những suy nghĩ và vặn vẹo cơ thể. Cô gần như đã bị bắt lấy, anh xoay người cô mà cô không hề hay biết.

Anh đặt cô nằm trong tư thế ở dưới cơ thể anh. Vivian nuốt nước bọt, nhận ra hình ảnh giống hệt ngày hôm qua, cô mở mắt trong tư thế xấu hổ này. Cô im bặt một lúc, tiếng nhịp tim của anh dường như vọng qua tai cô.

“Ta nghĩ rằng ……”

Tay anh đột nhiên vuốt ve bụng cô, nhẹ nhàng và êm ái như chạm vào một kiệt tác, những đầu ngón tay anh ấn nhẹ.

"Chúng ta sẽ ra khỏi giấc mơ này khi ta khiến nàng lêи đỉиɦ."

"…… Gì vậy chứ?"

“Nàng là chìa khóa để thoát ra khỏi giấc mơ này. Chính xác hơn là làm những gì khiến nàng phấn khích và cao trào."

Bàn tay lướt trên da cô, cuối cùng nắm lấy ngực Vivian. Theo phản xạ, một tiếng rêи ɾỉ thoát ra từ miệng Vivian. Đó là điểm xuất phát, người đàn ông cúi đầu và áp sát cơ thể của mình lên cô. Vivian xấu hổ khi bắt gặp anh đang liếʍ cổ cô, anh rúc vào hốc cổ thưởng thức vị ngọt ngào trên làn da trắng nõn.

“Chờ đã, chúng ta vẫn chưa nói hết!”

"Ta đã nói tất cả những gì ta biết."

"Nhưng, haa, ah!"

Người đàn ông xoa nắn ngực Vivian để ngăn cô nói. Một tay anh cọ xát vào da thịt cô, một tay đang ôm chặt lấy cô.

"Dù sao thì nàng cũng rất hào hứng."

Ngay khi cô sắp mất trí, người đàn ông rêи ɾỉ và thì thầm.

Đúng như anh nói. Trên thực tế, cô đã hứng lên trong khi nói chuyện với anh ta, không phải, khi anh vuốt ve bụng và ngực cô.

Không……. Từ lúc tỉnh dậy, cơ thể cô đã nóng bừng bừng. Cô chỉ mới trải qua lần thứ hai, nhưng Vivian biết điều đó. Mỗi lần tỉnh dậy trong giấc mơ này, cô rất phấn khích.

"Chỉ một lần, một lần thôi nhé!"

Vivian gần như không ngăn anh tiến lại gần để hôn anh một cách tự nhiên. Người đàn ông nhướng mày và dừng lại, anh muốn nói gì đó.

“Anh…… Anh có hào hứng không? Giống tôi ấy?"

Anh ấy nói rằng chìa khóa để thoát khỏi giấc mơ này là ‘Vivian’. Vì vậy, Vivian rất phấn khích và mong chờ đạt đến cao trào.

Vậy còn anh ta? Đó là một câu hỏi nảy ra trong đầu.

Hơi thở nhẹ nhàng của anh ấm nóng như lòng bàn tay đang đặt trên người cô. Ngay lúc anh nhắm mắt và mở ra, một ngọn lửa nóng bỏng từ mắt anh bùng lên.

"Nàng muốn hỏi về cảm nhận của ta sao?"

Đột nhiên, một thứ gì đó cọ vào đùi cô. Vivian nhìn xuống và giật mình. Như thường lệ, đôi mắt xanh long lanh của cô run lên. Giữa hai chân anh, côn ŧᏂịŧ to lớn đã dựng lên và chạm vào đùi cô.

“Ta đang chờ nàng muốn chết đây…… Hãy xoạc chân ra một chút nữa.”

Anh ta càu nhàu với giọng rất bất mãn. Tiếng rêи ɾỉ của anh nhẹ nhàng áp lên ngực cô.

* * * * *

Mối quan hệ của chúng tôi tiếp tục trong ba năm.

Vivian vẫn chưa biết về giấc mơ và mối liên hệ của anh với cô, nhưng cô đã ngừng nghĩ về tìиɧ ɖu͙© vào lần đầu trong đời. Cũng tốt thôi, cô có mối quan hệ bí mật với anh, có được sự chú ý của anh, dù sao đó cũng là một giấc mơ, vì vậy không có lý do gì để quá lo lắng.

Tất nhiên, cô không nghi ngờ những điều này xảy ra cho đến khi gặp Roger ngoài đời.

"Ôi."

Vivian cố gắng gượng dậy khỏi giường. Khi cô vô ý chạm vào thành giường, lòng bàn tay cô đau nhức vì cầm kiếm cả ngày, cổ họng muốn mắc nghẹn.

"Nhất định phải hỏi Gray về vấn đề này."

Điều duy nhất Vivian có thể nghĩ đến là người thầy duy nhất của cô, Gray William. Đó là bởi vì có một phần của câu chuyện mà y đã nói về ngày hôm trước. Nếu giấc mơ này thực sự liên quan đến linh hồn của Vivian, người duy nhất có thể đưa ra lời khuyên là pháp sư cấp cao như anh ấy.

Nhưng với đôi tay trong tình trạng này, cô thậm chí không thể cầm bút lông đúng cách. Đây là một câu chuyện riêng tư và đáng xấu hổ nên cô không muốn nhờ vả ai và tự mình viết nó.

Vivian nhìn xuống lòng bàn tay đỏ ửng của mình một lúc lâu, hy vọng rằng tay mình sẽ sớm khỏi bệnh.

Ngày hôm sau, đúng như dự đoán, khắp bàn tay cô phồng rộp.

Cảm giác nhột nhạt theo cô bất kể cô làm gì, đột nhiên khiến cô nhớ lại những kỷ niệm của ngày hôm qua. Chính xác mà nói, cô nhớ Roger đã bôi thuốc mỡ lên tay và cảm thấy một cảm giác kỳ lạ.

Cơn đau này sẽ trở nên âm ỉ khi cô đã quen. Có lẽ vì thường xuyên phải chịu đựng những cơn đau khi đi du học nên Vivian không giống như những cô gái trẻ khác, không hề đau khổ trước những vết thương ngoài da, cô cũng chẳng muốn làm ầm ĩ lên.

Vivian phải nghỉ ba ngày trước sự phản đối của Bá tước. Nhìn thấy bàn tay phồng rộp, khuôn mặt cha mẹ trắng bệch không khỏi xót xa cho đứa con gái quý giá.

Để thông báo về thời gian nghỉ ngơi khá dài, cô đã viết một bức thư cho Roger và gửi nó cho người hầu của anh. Thành thật mà nói, cô không mong đợi nhưng câu trả lời của anh đến khá sớm.

[Tiểu thư hãy nghỉ ngơi cho đến khi khỏi hẳn.]

Đó là một tin nhắn đủ khô khan để gợi nhớ cho cô về một khuôn mặt dữ tợn. Nhưng lọ thuốc mỡ quen thuộc đính kèm theo lá thư, đó là tấm lòng anh thực sự quan tâm cô.

Rõ ràng anh không phải kiểu người chăm chút chi tiết, tự anh nói ra bằng chính miệng của mình.

Anh luôn khiến cô ấn tượng bởi lời nói và hành động hoàn toàn khác nhau.

"Mọi thứ tôi thấy và nghe được cho đến nay đều khác hẳn nhau."

Cô dần thay đổi cách nhìn về Roger.

* * * * *