Chương 21. Đấu tay đôi

Glen nhếch mép

"Dĩ nhiên là không. Không còn nhiều thời gian nữa. Ta chỉ đang băn khoăn không biết các Hiệp sĩ ở đây cư xử như thế nào khi chịu trách nhiệm hướng dẫn tiểu thư Lector."

Trong bầu không khí ngại ngùng, Vivian im lặng một lúc, nhưng không thể tiếp tục im lặng như vậy nữa. Cô đã trở thành chủ đề khiến hai người đàn ông tranh cãi ngay lúc này.

Thật khó chịu khi đứng ngoài cuộc trò chuyện này.

“Ta nghĩ rằng cấp dưới của ngài thật vô lễ khi đã đối xử thô lỗ với ta”

Ngay trước khi Vivian cất lời, Roger đã nhanh chóng phản ứng. Đôi mắt ánh sa mạc nóng bừng của anh đang hướng về phía Glen.

"Có vẻ như cậu ta đã học thái độ đó từ cấp trên của mình."

Giọng của Roger rất thong thả và khıêυ khí©h. Vẻ mặt lạnh lùng của Glen mơ hồ bị bóp méo.

Roger liếc nhìn Vivian. Cô lại trở nên lúng túng trong tình huống này.

Roger đi về phía cửa và mở ra

"Như ngài nói, các hiệp sĩ ở đây có không đủ sự cao quý như các Hiệp sĩ Hoàng gia"

Giọng của Roger nặng nề vang lên khắp văn phòng trống trải. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh. Roger nắm tay nắm cửa và nghiêng đầu liếc nhìn lại Glen, người đang có vẻ mặt cáu kỉnh.

"Nhưng ta không thể đủ khả năng để nghe rằng kỹ năng của ta kém hơn."

"Ha?"

"Vậy đi thôi."

Ngay sau khi Glen khịt mũi, Roger sau đó rời phòng và thốt ra những lời của mình.

Glen là người tiếp theo bước ra khỏi căn phòng. Enka và Vivian nhìn nhau rồi vội vàng theo sau hai người.

Roger dẫn đường đến sân huấn luyện ngoài trời.

Có vẻ như các hiệp sĩ đang luyện tập, họ đều nghiêm túc trong việc cầm kiếm. Họ đều cau mày khi nhìn thấy Glen.

Hiệp sĩ Hoàng gia và Eckhart đều có ấn tượng xấu về nhau.

"Đưa ta thanh kiếm."

Roger gấp tay áo sơ mi lên vài lần, đưa tay về phía các hiệp sĩ đang lùi lại. Roger cầm thanh kiếm bằng một tay như thể nó nhẹ bẫng, và chìa tay kia ra.

"Một thanh kiếm nữa."

Roger quay lại với hai thanh kiếm mà hiệp sĩ trao cho anh. Glen cũng sẵn sàng nhận thanh kiếm mà Roger tung về phía mình, họ đều biết rằng cuộc đâu tay đôi sắp diễn ra.

Tainy, người đang ngồi trên ghế, nhìn thấy hai người sẽ đấu tay đôi và nhăn trán.

“Đây là tình huống gì vậy? Tại sao tên hiệp sĩ đó lại ở đây? "

Tainy quay sang hỏi Enka. Vẻ mặt nghiêm túc gần như khiến Vivian bật cười, quên mất bầu không khí căng thẳng.

“Hắn nói rằng việc dạy kiếm thuật cho Tiểu thư Lector nên được thực hiện bởi các Hiệp sĩ Hoàng gia.”

Enka giải thích tình huống càng ngắn gọn càng tốt. Tainy trông khá chết lặng. Ngay sau đó mắt anh quay trở lại Vivian.

"Tiểu thư, cô muốn đi đến nơi các Hiệp sĩ Hoàng gia sao?"

“Tôi không. Vị Chỉ huy đó, anh ta đã tự ý hành động mà không hỏi ý kiến

của tôi ”.

Vivian cũng chết lặng. Không, đó thậm chí không phải là yêu cầu của Vivian, vậy tại sao anh ta lại làm ầm lên như vậy? Thật khó chịu, cô không biết sự xuất tiện của Glen, và giờ họ nghĩ rằng cô không muốn tiếp xúc với các Hiệp sĩ của Eckhart.

“Chà, nhờ tiểu thư, tôi sẽ được thấy kỹ năng của ngài Roger sau một thời gian dài.”

Tiếng thì thầm trầm thấp của Tainy đã làm thay đổi tâm trạng cô. Vivian nuốt nước bọt, sau đó lần lượt nhìn hai người đàn ông đang đứng đối đầu. Trước khi kịp nhận ra, họ đã rút kiếm ra với hai tư thế khác nhau.

Glen đứng thẳng như một kiếm sĩ quý tộc điển hình.

Giữ chuôi kiếm với mu bàn tay hướng về phía trước, đưa mũi kiếm lên trời và thẳng về trước ngực. Tay còn lại gọn gàng sau lưng.

Đó là phương pháp cầm kiếm phổ biến được dạy trong các gia đình quý tộc từ khi còn nhỏ.

Mặt khác, tư thế của Roger tương đối thoải mái.

Anh chỉ đang chĩa kiếm về phía Glen, bỏ tay còn lại xuống. Có lẽ vì sự tự do của nó, một nguồn năng lượng kỳ lạ đã vây lấy anh.

Ngay khi ánh mắt chạm nhau, hai người đàn ông đã tiến gần ngay lập tức. Bên tai vang lên âm thanh sắc nhọn của kiếm va chạm vào nhau nhiều lần.

Glen tấn công kèm phòng thủ với tư thế an toàn của mình và di chuyển có phần nặng nề.

Vì người đối đầu với Glen, Roger di chuyển tự do như một con bướm. Những chuyển động của anh có vẻ uyển chuyển, anh tấn công và ít phòng thủ mặc dù thanh kiếm đối phương có thể đâm vào tim. Có vẻ như anh chỉ đang vung kiếm một cách không tinh tế, nhưng nếu nhìn kỹ, rõ ràng là sức tấn công được tính toán ở mỗi đường kiếm.

Trên hết, kỹ thuật của Roger khá mạnh mẽ lực tấn công rất lớn từ chuôi tới đầu kiếm.

Đó là Glen và Roger đang đứng giữa sân tập. Chang, Chang! Tiếng kim loại va chạm, chân họ càng di chuyển rất nhanh.

Roger đang tiến về phía trước. Lực của Roger quá mãnh liệt, như thể anh sẽ ăn thịt Glen ngay lập tức. Thanh kiếm anh đang cầm cũng như vũ bão muốn xé nát Glen ra từng mảnh.

Lúc này, Vivian mới nhận ra danh tiếng của anh, nó không chỉ giới hạn ở kỹ năng kiếm thuật. Những người đối đầu với anh sẽ phải đối đầu với nguồn năng lượng khủng khϊếp, ánh mắt săn đuổi đối phương giống như một con thú hoang không bao giờ bỏ lỡ con mồi của mình.

Nếu không phải là Glen đang đấu tay đôi với Roger lúc này, nếu đó là tôi.….

Vivian kinh hoàng trước trí tưởng tượng của mình. Vivian không tự tin mình sẽ chịu được qua một đòn nặng như vậy.

Trong khi cô đang suy nghĩ về điều đó một tiếng động lớn vang lên ngay bên cạnh.

Một thứ ánh sáng từ trên trời rơi xuống và nhanh chóng đâm thẳng xuống sàn. Đó là một thanh trường kiếm. Mọi người nhanh chóng chuyển mắt để xem nó thuộc về ai trong hai người.

Tay không là Glen đang lùi để né những đòn tấn công bừa bãi. Anh ta với bàn tay trắng, đã bị Roger hất tung thanh kiếm.

Roger không ngừng nhắm thanh kiếm sắc bén vào cổ Glen.

"Không, thưa ngài!"

"Dừng lại!"

Tainy và Enka mới vội vàng ngăn cản.

Đánh nhau thì không sao, nhưng sẽ là một vấn đề lớn nếu bạn bất chấp các quy tắc. Hơn nữa, Glen không phải là một thường dân. Dù bằng cách nào, anh ta cũng là người đứng đầu các Hiệp sĩ Hoàng gia bảo vệ Đế chế. Tốt hơn hết là nên ngăn chặn mọi thứ trở nên phức tạp từ trước.

Trước sự lo lắng của họ, Roger đứng lại, anh không có ý định động tay động chân nữa.

Khuôn mặt của Glen bị xuyên thủng bởi đôi mắt rực rỡ chứa đầy sự tàn bạo. Glen cảm nhận bàn tay cầm kiếm dần nóng ran.

Nếu Roger tiếp tục, cuộc đời của anh có thể kết thúc ngày hôm nay.

“Đủ rồi, phải không?”

Roger đột nhiên nhắm mắt lại giọng nói thoả hiệp. Trong nháy mắt, vẻ xấu xí tan biến.

Đầu anh từ từ quay lại. Vivian từ đằng xa, tiến lại gần và nắm lấy cánh tay của Roger.

Vivian nhìn thẳng vào Glen.

“Hôm nay tôi gặp ngài lần đầu tiên, nhưng ngài đã thô lỗ với những người giúp đỡ tôi."

Vivian mỉm cười và nói thẳng với anh ta. Vivian khó chịu vì thái độ của Glen đối xử với cô như một đồ vật và cố gắng dẫn cô đến các Hiệp sĩ Hoàng gia. Thành thật mà nói, cô muốn được đối xử như một hiệp sĩ nhưng cô không nghĩ mình cần phải làm gì thêm vì anh ta đã thua trước Roger.

“Với tôi, và với các Hiệp sĩ của Eckhart.”

Vivian nói thêm, nắm lấy cánh tay của Roger như thể ngăn anh dừng lại.

“Tôi không đánh giá mọi người dựa trên nguồn gốc của họ như ngài. Vì vậy, tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên học kiếm thuật từ các Hiệp sĩ của Eckhart. Tôi thực sự rất thích học hỏi ở đây. ”

Nếu Roger đánh anh ta bằng kiếm thuật, Vivian sẽ đánh anh ta bằng lời nói của mình.

Giọng nói ngọt ngào của cô ngay lập tức khiến Glen câm lặng. Glen nhận ra rằng quai hàm của mình đang siết chặt. Anh dường như đang kìm lại cơn tức giận.

Glen đứng thẳng lên và quay đi, nhưng giọng nói của Vivian đã khiến anh dừng lại.

"Ngài phải chịu trách nhiệm về những gì đã nói, bất kể điều gì."

“…… Được”

“Nếu tôi là Hiệp sĩ của Eckhart, tôi sẽ rất buồn khi nghe câu nói của ngài. Vậy tại sao ngài không xin lỗi họ? Đừng nói với tôi rằng ngài không biết phép xã giao cơ bản như vậy, phải không? "

Không có nụ cười nào trên khuôn mặt của Glen lúc này. Glen cắn răng chịu đựng với khuôn mặt như một bãi đất hoang cằn cỗi. Sau đó, anh nhìn Roger đang đứng cạnh Vivian. Roger đang nhìn chằm chằm vào Glen với đôi mắt tĩnh lặng. Nếu anh ta không buồn ngăn cản Vivian, điều đó có nghĩa là anh ta cũng có ý định giống như cô ấy, người đang yêu cầu một lời xin lỗi.

Glen nắm chặt tay.

Anh ta nhìn xung quanh và mọi người đang nhìn chằm chằm. Đến lúc đó, Glen mới nhận ra hôm nay anh đã huỷ hoại hình tượng của mình. Đây là sào huyệt của một nhóm kẻ thù nguy hiểm hơn bất kì kẻ thù nào khác. Các Hiệp sĩ Hoàng gia và Hiệp sĩ Eckhart ghét nhau đến thế.

Glen giờ đây phải đối mặt một mình. Anh quyết định quay người bước ra khỏi đấu trường.

Lời xin lỗi mà mọi người mong muốn đã không xảy ra. Mọi người đều mong rằng Glen sẽ xin lỗi vì tuyên bố ngạo mạn và kiêu căng của mình.

"Tiểu thư nói thật chứ………?"

Vivian quay đầu lại trước lời nói đột ngột. Mắt Roger dán chặt vào Vivian, hoàn toàn quên mất Glen, người đã đi xa.