Chương 2: Từ biệt

"Và?"

"Ta muốn đưa cô cái này." Gray luồn tay vào túi và rút ra.

Một cái gì đó nhỏ gọn bằng bàn tay được Gray đặt trên chiếc bàn gỗ gụ. Đó là một tờ giấy bạc được gấp gọn gàng. Vivian không biết đó là gì nên cô không chạm vào nó.

Như thể đọc được ánh mắt cảnh giác của Vivian, Gray nghiêm giọng. Khi được yêu cầu mở nhanh, Vivian do dự và nhặt nó lên.

[Natura 32-42]

"Đây là gì? Natura…. Đây không phải là đế chế được mệnh danh là vùng đất của sa mạc sao? "

"Phải. Sau khi cô rời đi, ta sẽ phải quay lại công việc chính của mình sớm thôi. Có rất nhiều yêu cầu đã bị đẩy lùi và tích tụ trong nhiều năm ”.

Không giống như các *thuật sĩ ở mỗi quốc gia sẽ tập trung thành hiệp hội, hoặc các hiệp sĩ thuộc một đế chế và được phong tước hiệu, tinh linh sư không có giấy phép chứng minh danh tính của mình. Để có giấy phép, cần phải có một nhóm hoặc hiệp hội thích hợp, nhưng số lượng tinh linh sư không đủ để tạo thành một nhóm độc lập. Có rất ít người trên khắp thế giới và họ rất hiếm.

*thuật sĩ: wizard

*tinh linh sư/ nhà tâm linh: spiritualist

Vivian là spiritualist

Điều này không có nghĩa là kỹ năng của họ không được kiểm chứng. Các kỹ năng thường được biết đến chỉ bằng cách thể hiện chúng. Có lẽ giá trị thực sự của một pháp sư tinh linh, có thể tồn tại lâu hơn cả một thuật sĩ, đã được công nhận và truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Đó là khả năng xử lý tự nhiên không chút do dự của tạo hóa nên không ai dám chống lại.

Do đó, các tinh linh sư thường nhận được những đơn hẹn cá nhân từ những người cần họ giúp đỡ. Gray, thầy của Vivian, cũng vậy.

Gray là một pháp sư tinh linh được thế giới công nhận về khả năng của mình, không giống như tính cách kì quặc của anh ta. Việc anh kết đôi với thuật sĩ Camilia hoàn toàn là vì lý do giáo dục của Vivian và ngừng nhận tiền hoa hồng từ các quốc gia khác nhau. Giờ đây, người đệ tử đã lớn và đã đến lúc cô

phải trở về, anh cũng đang cố gắng tìm lại vị trí của mình như một người thầy.

Vivian nheo mắt trong khi nhìn tờ giấy bạc.

“Ai đã viết cái này cho thầy? Thầy là người không giỏi viết lách. ”

Nét chữ ấy rất gọn gàng, thầy đã không tự viết tờ chú giải này. Gray Willaim là một người có nét chữ xấu được công nhận ở Hiddenca. Vivian đã từng đề nghị luyện tập nhiều lần vì Gray là kiểu người hay viết thư tay, nhưng Gray khẳng định "Những người viết xấu là những thiên tài."

“Có vấn đề gì với nét chữ của ta?”

Gray hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị. Vivian thở dài, loay hoay với tờ giấy.

“Tôi cảm thấy như mình sẽ không thể đọc được bất kỳ bức thư nào trong tương lai mà thầy gửi … Ngày nay, có rất nhiều công cụ để sửa chữ viết tay.”

Khi chúng ta ở gần nhau thì không có gì phải lo, nhưng sau này sẽ là một vấn đề. Camilia là người viết cái này. Ban đầu Vivian chỉ có ý trêu chọc, nhưng bây giờ đó là một mối quan tâm thực sự. Nhưng một lần nữa, Grey lại lờ đi khuyên chân thành của Vivian.

“Cái đó không quan trọng. Điều ta muốn nói ở đây là ta sẽ tới ở Natura một thời gian. "

Vùng đất sa mạc Natura, một đế chế nóng bỏng và cuồng nhiệt không thể so sánh với Hidenca. Gray là một người yếu ớt trước sức nóng, hít một hơi thật sâu khi giả vờ lau mồ hôi như thể chỉ tưởng tượng ra việc ở đó.

Không chỉ Vivian mà cả sư phụ của cô cũng rời khỏi Hiddenca. Khi nghe tin đó, Vivian quên mất việc phải lớn giọng hết mức có thể, và chỉ có môi cô ấy giật giật trong khi tờ giấy vẫn còn trên tay. Chính Vivian đã từng nói đùa rằng cô ấy sẽ ra đi, nhưng thật không may, cô ấy nhận ra rằng đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.

"Tại sao lại đần ra như vậy?"

Gray nhấp một ngụm trà thơm và nhếch miệng cười. Cho dù anh ta thực sự không biết Vivian đang buồn vì điều gì, hay liệu anh ta đang giả vờ không biết, người sư phụ này thật quá đáng. Vivian cố gắng kìm nén cảm xúc của mình và ngẩng đầu lên.

"Không có gì, nhưng tại sao thầy lại đưa nó cho tôi?"

“Ta là người duy nhất có thể giải đáp khi cô có thể hỏi về khả năng của mình.”



Vivian tức giận vì những lời nói đâm vào chỗ đau của cô. Đối với cô, người duy nhất có thể giải quyết câu hỏi về thuật tinh linh là sư phụ của cô, Gray. Gray gõ ngón tay lên mặt bàn gỗ gụ.


“Vì vậy nếu cô có bất kỳ câu hỏi nào, liên hệ với ta. Số ở mặt sau là số đường nơi ta sẽ ở trong một thời gian ”.

Có vẻ như việc anh ấy rời đi đến Natura có thể được xác nhận qua số đường nhà ở. Vivian trả lời rằng cô đã hiểu, và gấp lại tờ giấy với vẻ thất vọng. Khuôn mặt cô hiện lên không thể buồn hơn, đây là một cuộc chia ly đã được lên kế hoạch từ trước.

"Nhân tiện, cô sẽ làm gì khi trở về nước?"

Gray hỏi đột ngột. Trước câu hỏi bất ngờ, Vivian tỏ ra bối rối như thể cô bị tấn công. Gray nhăn trán.

“Cô vẫn chưa nghĩ về điều đó ?! Cô dự định lãng phí bao thời gian nữa? Nên làm việc chăm chỉ khi cô còn trẻ ”.

Grey luôn có vẻ là một người đàn ông cổ hủ. Trên thực tế, chênh lệch tuổi tác giữa anh và Vivian chỉ là 4 năm. Vivian, nhớ lại sự chênh lệch tuổi tác giữa cô và sư phụ, đảo mắt và lắc đầu.

"Không phải là tôi không nghĩ về nó."

"Vậy thì..?"

“Tôi không biết… Tôi chưa nghĩ về điều đó.”

Có lẽ cách kiếm tiền ổn định và dễ dàng nhất là nhận một nhiệm vụ như Gray và được trả hoa hồng tương ứng. Tuy nhiên, đây không phải là một điều dễ dàng đối với một người không được biết đến như cô. Phải có một thành tích đáng kể, và phải được mọi người công nhận về khả năng của mình. Đó là lý do tại sao Gray thường nói với cô rằng hãy xây dựng càng nhiều thành tích càng tốt khi còn trẻ.

“Trên hết, ở đế chế của tôi….”

Vivian nhớ lại quê hương Mosbana của cô. Rất nhiều chuyện đã xảy ra kể từ khi Vivian thức tỉnh với tư cách là một pháp sư tinh linh. Có lẽ khi cô quay lại Mosbana, sẽ có rất nhiều điều cần giải quyết. Khuôn mặt của cha, thông điệp của Hoàng đế, sức mạnh của cô ấy. Khoảnh khắc suy nghĩ rối tung lên, miệng Vivian khép lại.

Gray nhún vai như thể có thể hiểu được khuôn mặt đang mờ đi của Vivian.

"Cô đã nói rằng cô là tinh linh sư duy nhất ở Mosbana."

Vốn dĩ tài nguyên quý hiếm kí©h thí©ɧ lòng tham của người mọi người. Những món trang sức đẹp đẽ, những bộ váy lộng lẫy, những thanh kiếm mạnh mẽ và những chiếc khiên cứng cáp. Theo nghĩa đó, sự tồn tại và khả năng rất hiếm đến mức Vivian, một người gốc Mosbana, sẽ không bao giờ dễ dàng bị lờ đi. Cô có thể được sử dụng như một nguồn tài nguyên quý giá cho đất nước, hoặc cô ấy có thể bị che giấu khỏi các đế chế khác như hoa trong nhà kính.

"Đó là cuộc sống của cô, vì vậy ta không thể quyết định thay. Đừng sống vất vưởng và để bị lợi dụng. Đừng coi thường những người chế giễu cô. "

“……”

“Dù thế giới có thay đổi như thế nào trong tương lai, thì việc một tinh linh sư là điều quý giá sẽ không bao giờ thay đổi. Bởi vì chúng ta rất ít trên thế giới này. Vì vậy, bất cứ nơi nào cô đi đều sẽ cần cô và sức mạnh của tinh linh sư. Đặc biệt là cô rất hiểu linh hồn của đất"

Lắng nghe bài giảng của sư phụ sau một thời gian dài, Vivian bật cười mà không nhận ra điều đó. Lông mày Gray giương lên, từ từ nhấc người dậy.

“Tới lúc ra cảng rồi. Camilla nói với ta rằng cô ấy sẽ sớm quay lại, vì vậy ta phải đi ngay bây giờ. "

"Vâng."

Hai người ra khỏi cổng biệt thự. Gray định lên xe ngựa, nhưng anh quay người lại như thể có gì muốn nói.

"Vivian, ..."

Vivian tròn mắt. Gray, người đang nhìn chằm chằm vào Vivian, ngay lập tức đưa tay ra như thể có gì đó không ổn.

“Không, không sao đâu.”

"Gì vậy?"

“Chà… nếu có gì xảy ra, ta sẽ nói điều đó trước.”

Gray cắt ngang cuộc trò chuyện một cách đàng hoàng và lên xe ngựa. Vivian có chút xúc động trước thái độ cố chấp của thầy như mọi khi, nhưng nhìn thấy anh ngồi trong xe ngựa khiến cô lại cảm thấy buồn.

"Cảm ơn rất nhiều, Thầy."

Gray cứng người trước sự tán thưởng của Vivian. Trong một khoảnh khắc, anh ấy dường như đã đứng hình thành một hòn đá. Thật không tự nhiên khi anh quay sang Vivian. Mặc dù đã có phản ứng như mong đợi, nhưng khuôn mặt của Vivian vẫn tái đi theo cách nào đó. Mối quan hệ của họ thường khô khan, vì vậy anh ấy không thể chịu đựng được lời nói ngại ngùng.

“Đó là lý do tại sao ta nói rằng ta không muốn tiễn cô. Trái tim ta quả thật rất nhột đó.”

Gray lẩm bẩm, tai anh đỏ bừng. Tuy nhiên, anh ta không có vẻ gì là ghét nó.

“Này, Vivian. Không phải là chúng ta sẽ chia ly mãi mãi. "

Vivian gật đầu vì đó là sự thật.

“Hãy đến thăm Natura nếu cô rảnh. Bởi vì ta có linh hồn nước và cô có linh hồn đất, hai thứ rất hợp nhau. Camilla cũng không ghét cô. "

Vivian nhẹ nhàng mỉm cười trước tình cảm của thầy, người giả vờ không gần gũi.

"Vâng, tôi sẽ gửi một lá thư nếu tôi phải đi thăm thầy."

"Được, đừng làm mất ghi chú và giữ nó an toàn."

Bàn tay của Gray tiến đến và vỗ vào vai Vivian. Đó là một bàn tay mảnh khảnh với những vết chai sần cho thấy cuộc sống của anh không hề dễ dàng. Vivian chỉ nhìn vào bằng chứng về sự chăm chỉ của sư phụ cô.

"Hãy trở về an toàn."

"Vâng, thầy cũng vậy, hãy lo cho hành trình đến Natura."

Sau khi chào tạm biệt nhau lần cuối, cửa xe đóng lại và bánh xe bắt đầu lăn từ từ, sư phụ đã rời đi.

Vivian đứng đó cho đến khi cỗ xe của anh trở thành một chấm nhỏ rồi quay đầu lại. Cô sẽ ngừng chú ý đến sư phụ của mình vì trước đây anh ấy chưa bao giờ trò chuyện như vậy.

"Chúng ta khởi hành bây giờ chứ?"

Hamel tiếp cận Vivian, người đã vào biệt thự sau khi tiễn sư phụ cô. Nhờ có Hamel gấp rút cho công việc chuẩn bị, việc trở về quê hương của cô đã nhanh chóng được hoàn thành. Vivian nhìn quanh ngôi biệt thự nơi cô đã ở trong 4 năm, ngay trước khi bước hẳn ra khỏi cửa. Người kỵ mã leo lên chiếc xe ngựa đã chất đầy từng chiếc túi.

“Xin chúc mừng cô. Cuối cùng cũng đã đến lúc quay trở lại. "

Người đánh xe xin chào một cách ân cần, Vivian đáp lại bằng một nụ cười và leo lên xe ngựa. Trên đường đến cảng, Vivian nhìn ra cửa sổ. Thủ đô của Hiddenca, một bầu không khí khác với Mosbana, nhanh chóng lướt qua mắt cô, nhưng không lọt vào trong tâm trí Vivian.

Vivian đang nghĩ về người đàn ông trong những giấc mơ.

Vì mối quan hệ giữa họ bắt đầu ở Hiddenca, Vivian không nghi ngờ gì rằng người đàn ông là một công dân của Hiddenca. Vì vậy, Vivian nghĩ đến việc dùng người để tìm kiếm anh nhưng sau một thời gian, cô đã bỏ cuộc. Gặp trực tiếp với anh bằng cách nào đó, có một chút sợ hãi.

Trong giấc mơ, cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ và say mê, nhưng thực tế thì không thể tưởng tượng được. Cô đã có thể tiếp tục mối quan hệ của mình với một người đàn ông lạ trong 3 năm vì đó chỉ là một ‘giấc mơ’.

Nếu mọi chuyện là thật, cũng không tồi.

"Cô đang nghĩ gì vậy, cô chủ?"

"Huh? Ồ, chỉ là… ..Đã lâu rồi tôi chưa về nhà.”

Giờ đây, góc nhìn của Vivian hướng ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Có lẽ còn rất nhiều điều đang chờ đợi cô ở quê nhà, nơi cô sẽ trở về sau 4 năm đi du học.

‘Nếu tôi quay lại Mosbana… .. Có khi nào người đàn ông đó sẽ không xuất hiện trong giấc mơ của tôi nữa?’

Câu hỏi đột ngột nhanh chóng biến mất cùng với phong cảnh chuyển động nhanh, tiếng bánh xe của cỗ xe lướt qua nhanh chóng trong suy nghĩ.

* * * * *