Chương 4. Rắc rối

"Con đang hỏi về ai vậy? Ý con là ngài Orpheus sao? ”

"Vâng? Ồ, đó là ngài Orpheus ạ? ”

Vivian đã rất ngạc nhiên khi cô đã gặp anh trong những giấc mơ của mình, và bây giờ, một lần nữa trong tình cảnh bất ngờ này. Bá tước Lector lờ mờ hiểu được phản ứng đứng hình của con gái mình.

"Đây là lần đầu tiên con gặp cậu ấy không phải sao?"

“À, điều đó… chỉ là….”

Vivian quá ngạc nhiên đến mức không thể trả lời hết câu.

Orpheus là một cái tên nổi tiếng đến nỗi không biết đến thì thật lạ lùng. Anh từng là người khiến Mosbana rung động một thời.

Anh xuất thân là một thường dân, đã sống sót qua những khó khăn khắc nghiệt, và cuối cùng đạt được một tước hiệu để được đứng cạnh Hoàng đế. Một người đàn ông khiến kẻ thù máu chảy và chịu đầu hàng ở mọi nơi anh ta đi tới.

Anh là ngài Orpheus.

"Tiểu thư Lector, lễ trao huân chương sẽ sớm bắt đầu, vì vậy cô phải đi ngay."

Vào lúc đó, một người hầu đến gần khi cô không hề hay biết và nói nhỏ.

Đã đến lúc rồi sao? Vivian ngạc nhiên và bối rối.

Cô bước gần hơn hướng về phía trước của ngài vàng. Ngay khi Vivian bước lên thảm đỏ, cô không thể tập trung nhìn thẳng tới ngai vàng. Đôi mắt của Hoàng đế, người nãy giờ vẫn nhìn bữa tiệc với đôi mắt nghiêm nghị.

Đã có một thủ tục về lễ trao tước vị. Ngồi quỳ một chân trước mặt hoàng đế, sau đó hoàng đế sẽ đến và đeo chiếc huân chương vàng quanh cổ

Huân chương, thứ mà cô buộc phải nhận khi cô không có thành tích, là một gánh nặng. Nhưng nếutừ chối chấp nhận lời đề nghị của hoàng đế là một trọng tội. Vivian bình tĩnh đặt hai tay vào nhau với tâm thế chấp nhận sẽ là một phần trong bất kì kế hoạch nào của hoàng đế.

"Đã lâu không gặp, tiểu thư Lector."

"Kính chào Bệ hạ, vầng thái dương của Đế quốc."

Vivian bình tĩnh đáp lại lời nói bóng gió của hoàng đế. Tuy nhiên, không giống như vẻ ngoài, tâm trí của Vivian rất rối bời. Giờ đây, tước vị, huân chương hay bất kỳ điều gì cũng không còn quan trọng đối với cô.

Tại sao người đàn ông trong giấc mơ của tôi lại ở đây ?!

Hơn nữa, cô tự hỏi tại sao anh ấy lại là cái tên khiến cô dựng gáy tóc khi chỉ mới nghe qua.

Đó là điều quan trọng nhất.

‘···· Mình nhận nhầm người sao?’

Không thể tin được sự tồn tại của người đàn ông, Vivian dần dần ngẩng đầu lên. Vào lúc đó, mắt Vivian bắt gặp người đàn ông đang đứng trong bóng tối.

Đôi mắt của anh trong bóng tối rất dữ tợn khiến cô tự động liên tưởng đến sự dữ dằn của một con vật ăn thịt đang rình mồi. Nhưng đó là lý do tại sao nó rất quen thuộc. Đó là đôi mắt cô đã nhìn thấy vô số lần trong giấc mơ của mình.

Đôi mắt Vivian rung lên vì chính xác và bối rối khi cô nhận ra rằng anh thực sự là người đàn ông trong giấc mơ của cô.

Nhưng cô cố gắng để nghĩ không về bất cứ điều gì khác, vì ánh mắt của hoàng đế đang nhìn vào cô.

"Ta muốn chúc mừng vì tiểu thư đã hoàn thành học tập và trở về an toàn. ”

Hoàng đế, người lớn tiếng nói bình tĩnh đứng lên. Khi người bước xuống những bậc thang, một hiệp sĩ đứng từ xa, trên tay với chiếc đệm nhung có tấm huân chương vàng trên đó.

Hoàng đế nắm lấy huân chương rồi nghiêng người và đeo nó lên cổ Vivian. Tấm huân chương do bắt sáng tỏa ra vầng hào quang nổi bật.

"Kể từ hôm nay, Vivian Lector chính thức là một hiệp sĩ."

Từ khắp nơi hoan nghênh tiếng reo hò của hoàng đế. Bá tước Lector vỗ tay dữ dội hơn bất kỳ ai khác ở góc đó, nhưng Vivian không thể để tâm nổi. Cô cúi đầu nhìn xuống, tâm trí cô tràn ngập những suy nghĩ đen tối.

"Tiểu thư Lecktor."

“………”

"Tiểu thư Lecktor ?!"

"Ồ, vâng, thưa Bệ hạ."

Vivian chợt tỉnh khi nghe giọng nói của hoàng đế đang gọi mình. Tuy nhiên cùng lúc đó, cô lo lắng về người đàn ông đứng cạnh hoàng đế. Cho dù cực Bắc của nam châm có như nào đi nữa thì nó cũng không thể thoát ra khỏi lực hút của cực Nam. Sự hiện diện của anh khiến cô căng thẳng, khắp cơ thể đang sôi sục.

“Hãy đến gặp ta vào ngày mai. Tất nhiên là một mình tiểu thư. ”

Hoàng đế ngay ngắn dặn dò cô sau đó xoay người. Vivian bối rối trước mệnh lệnh bất ngờ.

Sau đó, cô chạm mắt với người đàn ông đang nhìn mình. Anh chưa bao giờ rời mắt và nhìn thẳng tới cô. Đôi vai của Vivian xao xuyến bởi đôi mắt sâu như đang hút hồn cô.

“Thưa ngài Lector, ngài có thể đứng dậy ngay bây giờ.”

Một người hầu đang đợi ở bên cạnh đến nâng cô dậy. Kết thúc buổi lễ, sảnh tiệc sôi động trở lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Vivian nghiêng ly rượu với vẻ mặt đau khổ.

"Rất vui được gặp cô, tiểu thư."

Một người nào đó tiếp cận Vivian và bắt đầu trò chuyện với cô. Vivian quay đầu lại, nhấc ly rượu ra khỏi miệng. Đó là một chàng trai trẻ, có mái tóc vàng óng ả.

“Tôi là Hewson, Nam tước Audney.”

Người thanh niên tự giới thiệu mình với một nụ cười dễ mến.

“Ồ, vâng… Ngài đang làm gì ở đây?”

Lần đầu tiên Vivian dự tiệc nên cô không biết ý định của Hewson, người đã đến gần cô có chủ đích. Hewson nuốt nước bọt khi nhìn Vivian đang bối rối nhìn mình. 5 năm sau khi ra mắt giới thượng lưu, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cô gái trẻ đẹp như vậy.

"Tôi đến vì tôi nghĩ rằng tiểu thư sẽ cô đơn."

Vivian nhìn đi nhìn lại ly rượu của mình. Như Hewson đã nói, mọi người giờ đang nói chuyện theo cặp. Ban đầu Vivian đứng với cha cô, nhưng giờ ông đang bận bịu kết giao vì công việc kinh doanh.

"Cảm ơn sự quan tâm của ngài, nhưng tôi ổn."

Vivian nghĩ rằng Hewson đang buồn chán nên cô thản nhiên đáp lại. Với tất cả sự lộng lẫy trước mặt, Hewson trở nên choáng váng vì nụ cười cô và nuốt nước bọt.

Đó là khoảnh khắc Vivian ngẩng đầu lên sau khi từ chối khéo léo.

"Tiểu thư Lector."

"Hân hạnh được quen biết."

"Đây có phải là lần đầu tiên tiểu thư tham dự một bữa tiệc?"

Vivian choáng váng và suýt đánh rơi ly rượu. Không hề báo trước, một nhóm đàn ông bước đến gần sát cô. Các vị trai trẻ, những người đang tìm kiếm cơ hội gặp gỡ từ xa, di chuyển đôi chân của họ giống như cách tiếp cận của Hewson.

Hewson cau mày trước sự gia tăng đột ngột của sự cạnh tranh nhưng không thể hiện rõ ra mặt. Giới thượng lưu là nơi mà tính cách của một người được xác định bằng cách họ che giấu cảm xúc thật của mình và mức độ lịch sự của một người.

Vivian bối rối lùi lại. Nhưng những quý ngài trẻ tuổi đang để mắt đến cô ấy một cách thèm thuồng, không bỏ lỡ cơ hội và thu hẹp khoảng cách với cô.

‘Tiểu thư phải cẩn thận với đàn ông.’

Giờ đây Vivian đã nhận ra lời cảnh báo của Hamel có nghĩa là gì. Vivian không có cách nào để giải quyết tình huống này, cô thấy ngại ngùng và không tự nhiên.

Nếu đây là bên ngoài, cô đã sử dụng khả năng của mình và tự đưa mình đi, nhưng không may, đây là một căn phòng bị phong tỏa khắp nơi. Điều đó không có nghĩa là cô ấy không thể sử dụng sức mạnh của mình trong phòng kín.

Nhưng có lẽ …….

‘Bữa tiệc sẽ trở nên lộn xộn nếu mình dùng sức mạnh’

Vivian từ bỏ ý tưởng sử dụng sức mạnh. Cô không muốn phá hỏng buổi ra mắt đầu tiên của mình và hơn nữa, người chủ trì và nhân vật chính của bữa tiệc là hoàng đế. Ý nghĩ đó nên biến mất.

Những người đàn ông vây quanh cô nói ra những lời của họ mà không cho cô cơ hội trả lời. Vivian lúng túng không biết làm thế nào để vượt qua khó khăn này.

"Tiểu thư Lecktor."

Một giọng nói quen thuộc nhưng xa lạ vọng vào tai Vivian. Đồng tử của Vivian rung lên và tay cô đang cầm chiếc ly dần cứng lại.

Vivian không ngẩng đầu lên nhưng cô đã đoán được đó là ai. Thực tế là anh đã đứng sau cô, với một thân hình cao ráo đến mức bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể so sánh được.

"Bệ hạ cho gọi tiểu thư."

Giọng anh trầm ấm hơn sau khi gọi tên cô, có cảm giác anh muốn cô biết rằng anh đang không hài lòng.

Vivian nuốt nước bọt, những người đàn ông xung quanh cứng họng dần lùi lại vài bước, Vivian từ từ quay người lại.

Anh cao đến nỗi che khuất ánh sáng tới tầm mắt cô trong giây lát, cơ thể anh rắn chắc như một bức tượng. Khuôn mặt của anh không thể nhìn rõ do ngược sáng, nhưng đôi mắt luôn nổi bật mỗi khi anh chớp.

Ánh mắt đem tới cảm giác mãnh liệt, đê mê như ngọn lửa bùng cháy.

Đôi mắt màu cát tĩnh lặng không chút kích động, gợi nhớ đến sự tĩnh lặng nơi đầm lầy.

Nét mặt trầm ngâm như thể được vẽ lên một bức tranh nổi tiếng.

Quai hàm sắc cạnh đầy sức mạnh, anh đang cực kì nghiêm túc.

"Ah….."

Đó là anh ấy.

Người đàn ông đang nhìn xuống Vivian đang có vẻ mặt hoang mang, quay người lại. Tấm lưng của anh quá rộng khiến tầm nhìn của cô bị che khuất hoàn toàn. Vivian hoảng sợ, ngầm hiểu ý của anh và lặng lẽ bước theo.

Rất nhiều chàng trai đã thèm muốn cô, nhưng họ không thể tiến tới vì sự xuất hiện của anh quá đáng sợ. Có lẽ không có ai ở đây có thể bình tĩnh được khi đối diện với ánh mắt của anh.

Với chiều cao hơn 190 cm, anh là người dẫn đầu lý tưởng. Vivian cố gắng theo bước chân anh, giữ chặt chiếc váy dài của cô.

Khi họ bước qua cánh cửa khác với cửa chính, một khu vườn xanh ngát mở ra ngay cạnh hành lang, các cột đèn trải dài đều nhau, bầu không khí thật sảng khoái. Tuy nhiên cô không thể có đủ khả năng để tập trung tận hưởng bầu không khí này.

Một lúc sau, giữa hai người chỉ còn tiếng bước chân.

Đột nhiên Vivian trở nên tò mò. Anh nói rằng hoàng đế cho gọi cô, nhưng nơi người đàn ông đang đưa cô đi không phải là nơi mà hoàng đế có thể có mặt. Trên đường không có một bóng người, huống chi là hoàng đế.

"Tôi….."

Khi Vivian cẩn thận mở miệng, người đàn ông đang dần dừng lại. Ánh sáng yếu ớt thắp sáng khu vực xung quanh làm lộ rõ

tấm lưng của anh.

"Hoàng đế đang tìm tôi ư?"

"Nhưng chúng ta đang đâu vậy?"

Vivian không thể nói hết câu nhưng nó không khó hiểu.

Anh quay người nhìn thẳng vào Vivian. Khuôn mặt lộ ra hoàn toàn giống với người trong giấc mơ của cô. Nếu cô phải chỉ ra sự khác biệt, thì toàn thân anh là mồ hôi nóng bỏng trong giấc mơ của cô.

Cơn gió thổi qua khoảng cách không đổi giữa Vivian và người đàn ông.

“…… Tôi nghĩ tiểu thư đã gặp rắc rối.”

Câu trả lời của anh ngắn gọn và lịch sự. Nhưng nó đem theo cảm giác dữ dội. Giống như cách mà anh luôn nói với Vivian trong những giấc mơ.

Bầu không khí giữa hai người, vốn là lần đầu tiên gặp mặt trực tiếp, nhanh chóng trở nên khó xử.

Vivian muốn chắc chắn rằng anh thực sự đang ở trước mặt cô, chứ không phải trong giấc mơ nhưng cô không có cách nào hỏi.

Thật quá riêng tư khi mở lời như kiểu, ‘Ngài đã bao giờ làʍ t̠ìиɦ với tôi trong giấc mơ của ngài chưa?’, và nếu anh phủ nhận thì điều đó sẽ chỉ khiến cô bị bẽ mặt.