Chương 2: Đêm mưa đáng sợ

Cơn mưa to đột nhiên kéo đến, sấm sét ầm ầm, màn đêm phá lệ âm trầm đến đáng sợ.

Một con chó màu trắng thừa dịp người hầu không để ý tới, nó từ cửa bên hông chạy ra ngoài, Hoa Ly mặc váy ngủ nhanh chóng đuổi theo nó.

“Đậu Đậu! Đậu Đậu trở về!”

Mưa càng lúc càng lớn, đèn đường tựa hồ cũng bị hỏng, mưa to như vậy làm hoa viên đen nhánh một mảnh, Hoa Ly đột nhiên không kịp phòng bị chạy vào màn mưa, váy ngủ trong nháy mắt bị nước mưa thấm ướt, váy ngủ đơn bản kề sát lên cơ thể lả lướt mềm mại.

“Đậu Đậu, em không về, chị sẽ bỏ em lại đây đó.”

May mắn bây giờ là mùa hè, nước mưa cũng không lạnh lắm, Hoa Ly cũng không để bụng mình bị nước mưa thấm ướt, ngồi xổm trong bụi hoa chậm rãi tìm cún con, mà đám người hầu hình như cũng không phát hiện cô đã chạy ra ngoài.

Oanh! Một đạo tia chớp đánh ngang bầu trời, hoa viên đen nhánh nhất thời sàng lên một chút.

“Hừ, chị thấy em rồi, không được chạy!”

Thiếu nữ tựa hồ cũng không sợ hãi sấm chớp cùng mưa to, thậm chí còn mang theo phần hứng thú dạt dào cùng cún con chơi trốn tìm, tiếng nói kiều nhu ở trong màn mưa to, gần như không thổ nghe thấy.

Gần… Càng ngày càng gần…

Nam nhân ngồi xổm ở bên trong bụi hoa rậm rạp, đôi mắt cũng không dám chớp, tùy ý để nước mưa đánh lên mặt, tầm mắt nóng bỏng gắt gao nhìn chăm chú vào thân ảnh màu trắng kia.

Yểu điệu nhỏ xinh… Hắn thậm chí còn cảm thấy được nước mưa trên người cô còn có khí vị thơm ngọt, tất cả đều khiến hắn điên cuồng.

Tiểu thư của hắn a, hắn phải có được cô, cho dù chỉ là một buổi tối, chỉ cần có thể đem đại dươиɠ ѵậŧ cắm vào huyệt nhi của cô ấy, hắn chết cũng không hối hận… Hô hấp trầm trong của nam nhân bị mưa to che dấu, thiếu nữ trong mưa cái gì cũng không biết, đang từng bước hướng đến nơi hắn ẩn núp, cười cười tìm kiếm cún con của cô.

“Đậu bảo bảo ~ nếu em không ra, chị sẽ tức giận đó ~ tiểu phôi đản ~”

Gần… Càng gần…

Tiếng nói của cô, cơ hồ có thể phá đi nhẫn nại cùng phòng tuyến của hắn, thanh âm tốt đẹp như vậy, làm người nhịn không được ảo tưởng, nếu cô bị thao đến khóc lên, nhất định sẽ càng thêm mỹ diệu đi?

Ba bước… Hai bước…

“Đậu bảo ~”

Tiểu thư…

Một bước!

Ầm vang! Tia chớp lại lần nữa xé tan bầu trời, Hoa Ly hoảng sợ nhìn nam nhân đang hướng bước chân đi đến chỗ mình, cô theo bản năng muốn thét chói tai, lại bị hắn dùng khăn lông ẩm ướt che miệng lại.

Trong bóng đêm, cô gái giãy giụa, xô đẩy, lại như cũ không thể ngăn cản được, kết cục chỉ có thể bị nam nhân kéo vào trong nhà kho.

Tiếng sấm nổ vang, nước mưa vang lên, tiếng nức nở cầu cứu cuối cùng thuộc về thiếu nữ, cũng bị che dấu màn mưa che dấu…

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~