Chương 27: "Không đứng đắn".

Cơ thể tôi run rẩy run rẩy, mỗi 1 giây cảm thấy như là 1 giờ vậy.

Và khi người đàn ông định cắt ngón tay tôi, đột nhiên có một giọng nói quyến rũ vang lên: "Ông chủ Hoàng, nhiêu đó đủ rồi. Em trai tôi là một người kiếm ăn bằng ngón tay đó, anh làm như vậy, không phải muốn chặn hết đường sống hay sao?"

Advertisement

Khi tôi chìm trong tuyệt vọng, tiếng nói này trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của tôi, tôi kích động mở bừng mắt, quay đầu nhìn.

Advertisement

Là dì Tuyết, bà ấy mặc chiếc sườn xám xẻ đến đùi, nụ cười quyến rũ treo trên mặt, lẳиɠ ɭơ bước vào.

Khoảnh khắc này tôi khiến tôi vừa mừng vừa sợ, thực sự là không ngờ dì Tuyết sẽ ra mặt giúp tôi, hơn nữa còn nói tôi là em trai bà ấy.

Những đàn em này của Hoàng Tam đương nhiên là biết dì Tuyết, họ dừng tay, nhìn Hoàng Tam.

Kẻ khẩu phật tâm xà Hoàng Tam này ngay lập tức đứng dậy, ông ta nhìn dì Tuyết, cười như không cười nói: "Ồ? Em Tuyết, em nhận đứa em trai này từ bao giờ thế?"

Dì Tuyết đến bên cạnh tôi, vươn tay sờ đầu tôi, vừa sờ vừa nói: "Cái lần mà cậu ấy làm việc hộ tôi ấy, khách đều khen ngợi cậu ấy, chỉ cần là con trai có thể dỗ khách vui thì đều là em trai ngoan của tôi."

Tôi đột nhiên hơi ngượng ngùng, mặt đỏ cả lên rồi, sợ đến mức tôi vội vàng khống chế hơi thế, không dám nghĩ linh tinh, tôi không thể để họ biết tôi nghe được.

Hoàng Tam đến bên cạnh dì Tuyết, hắn đặt tay lên eo dì Tuyết, bóp nhẹ xong mới mở miệng nói: "Em Tuyết, Trần Danh phá vỡ quy tắc trong giới, tôi chỉ muốn một đầu ngón tay của nó, đã là bao che cho nó rồi."



Dì Tuyết lặp lại lần nữa lời vừa nãy, bà nói: "Thế không được, em trai tôi kiếm sống nhờ ngón tay đấy."

Hoàng Tam đột nhiên trượt tay xuống mông dì Tuyết, vỗ nhẹ một cái rồi nói: "Sao, em Tuyết thử ngón tay của Trần Danh rồi?"

Dì Tuyết giả vờ ngại ngùng đẩy Hoàng Tam ra, nói một câu "không đứng đắn".

Sau đó dì Tuyết vươn tay kéo tôi dậy, định dẫn tôi đi.

Tôi vừa định đứng dậy thì Hoàng Tam lại lấy tay ấn vai tôi, khiến tôi đứng cũng không được mà không đứng cũng không xong.

"Ông chủ Hoàng, nể mặt tôi cái đi, việc này bỏ qua, lần sau Trần Danh chắc chắn không dám nữa." Dì Tuyết cười quyến rũ bóp ngực Hoàng Tam một cái rồi nói.

Hoàng Tam vẫn cười, nhưng mặt hắn rõ ràng là sầm hẳn đi, hắn ta nói: "Em Tuyết, tôi không phải không nể mặt em, tôi phải đòi lại công bằng cho các anh em của tôi."

Tôi thầm nói một câu không hay rồi, nghĩ rằng hôm nay đầu ngón tay tôi e là không giữ được, Hoàng Tam đã quyết tâm, còn dì Tuyết thực ra cũng là người làm thuê cho hắn ta, chắc chắn không bảo vệ được tôi.

Không ngờ, dì Tuyết lại ngưng cười, tiếp tục nói với Hoàng Tam: "Ông chủ Hoàng, anh tưởng tôi chỉ là muốn cứu cậu ta ư? Em Tuyết tôi đây loại hàng nào mà chưa thấy, sẽ chỉ đối tốt với cậu ta ư? Tôi đến tìm Trần Danh là vì có khách hàng lớn gọi đích danh cậu ta phục vụ. Khách hàng lớn này là bạn của ông chủ lớn, tôi không chọc vào được, anh cũng thế, tôi khuyên ông chủ Hoàng tốt hơn hết nên thu tay lại đi."

Nghe dì Tuyết nói vậy, tôi sững người, cứ tưởng Hoàng Tam là ông chủ của KTV trên lầu và quán bar, giờ theo ý của dì Tuyết thì có vẻ phía sau còn ông chủ lớn?

Cái tay đặt trên mông dì Tuyết của Hoàng Tam đột nhiên cứng lại, tôi thấy khóe miệng hắn rõ ràng cũng run rẩy một chút, việc này cũng khó trách, sự cố chấp của dì Tuyết lần này khiến hắn hơi mất mặt trước đàn em.

Nhưng bụng dạ Hoàng Tam khó dò lắm, hắn nhanh chóng tiếp tục cười, vừa cười vừa đặt tay lên ngực dì Tuyết nắn bóp, rồi nói: "Được, thằng ranh này đúng là chó ngáp phải ruồi, em Tuyết đã nói đến thế rồi thì Hoàng Tam tôi cũng nể mặt em, nhưng em Tuyết cũng không thể khiến tôi ra về tay không chứ, tối đi hát với Tam Gia một lúc, được chứ?"