Chương 1.2: Gặp lại

Chương 1.2

Trần Phi là nhà sáng lập duy nhất của studio Trần Hiêu. 5 năm trước cô mang theo Tống Ngân Xuyên cùng một số tiền rời khỏi thị trấn nhỏ đi vào thành phố H từng bước gây dựng sự nghiệp. Tới ngày hôm nay cũng coi như là đứng vững gót chân.

Khoảng thời gian trước cô mở thêm một chi nhánh ở khu ở khu vực phía Đông cần phải đưa một vài trợ thủ đắc lực của mình đến đó để phát triển, cho nên buổi liên hoan hôm nay cũng là buổi tiệc chia tay.

Trần Phi rủ mắt, đúng là thêm nhung, mang vào liền ấm áp chấm cô không nhìn Lý Tiêu. Nhận lấy áo khoác, lập tức được một luồng hơi ấm bao phủ áo khoác của nam, rất là dài hai tay áo chẳng khác nào ống áo của bộ đồ hý kịch vạt áo dài hơn cả chiếc quần cô đang mặc.

Thời điểm ra cửa Trần Phi liếc nhìn hình ảnh ngược của mình trên gương hừ một tiếng: "Như không có mặc quần."

Đại Miêu nhân cơ hội nói: "Chị Phi đây là mốt thời trang gọi là mốt giấu quần, hơn nữa chân chị đẹp như vậy mặc thế này rất đẹp."

Thịnh hành cái quái gì, mốt thời trang này đã xuất hiện từ 10 năm trước rồi. Nhưng ngoài mặt trần phi không có biểu cảm gì, chân của cô đẹp cô biế,t cô luyện tập mười mấy năm trời đứng trước gương. Cô đơn nhiên biết rằng trên cơ thể của cô làm gì có chỗ nào khó coi cơ chứ.

Huống chi cô từ nhỏ được người khác khen đã quen.

Họ đi từ từ lên lầu năm nơi đó khai trương một nhà hàng tên là Tiểu Long nghe nói là cửa hàng chính tông. Bây giờ ngay cả quán lẩu đến từ Thành Đô cũng xuất hiện một chuỗi cửa hàng chính tông. Ai mà biết được rốt cuộc quán nào mới là chính công cơ chứ.

Tống Ngân Xuyên đặt trước một phòng lớn. Bọn họ đã lạnh cóng liền nhào vào tiệm lẩu, lại được nhân viên cửa hàng báo rằng trong tiệm còn sót lại một phòng đã được khách hàng khác đến sớm hơn lấy mất. Tiệm lẩu lúc này rất đông người khi bọn họ đến còn không có ít người xếp hàng chờ bàn.

Nhân viên cửa hàng nói: "các anh chị tổng cộng 9 người mặc dù thường bàn chỉ có 8 chỗ ngồi nhưng vẫn có thể kê thêm một ghế nếu không..."

Tống Ngân Xuyên cảm thấy không sao vừa định gật đầu thì mông bị ai đó đạp một cái từ phía sau.

Trần Phi đi tới đã bị lạnh cống tới nỗi mặt mày tím tái, cô lạnh lùng nói: "rất có vấn đề đấy, chúng tôi đã đặt thế nào thì cứ làm như vậy đi."

Nhân viên phục vụ tỏ vẻ khó xử: "Tại vì mọi người đến hơi muộn. Em tưởng là.."

Trần Phi vừa nghe liền tức giận, cô bổng vỗ Tống Ngân Xuyên một cái nhìn nhân viên cửa hàng hỏi: "chúng ta đặt trước mấy giờ."

Ngân Xuyên nói: "phòng lớn không quá nhiều. Em sợ không đủ nên đặt trước lúc 17 giờ Trần Phi lại nói: "các người viết trên web đặt đàn giữ lại bao lâu."

Tống Long Xuyên cùng cô kẻ sướиɠ người họa cầm di động xem rồi nói: "3 giờ."

Trần Phi: "hiện tại mấy giờ."

Tống Ngân Xuyên: "19:48."

Trần Phi cho nhân viên cửa hàng một ánh mắt cô xem thử đi:" Tại sao chưa tới giờ chưa hết giờ giữ bàn lại đem phòng chúng tôi đặt trước cho người khác."