Chương 3: Em ướt, qυầи ɭóŧ có dâʍ ŧᏂủy̠

Người này cũng thật quá đáng, may mắn Tô Tri Hựu có thể vì 18cm mà tha thứ cho anh, một người đàn ông có cái này quả thực đáng để nhẫn nhịn.

Lựa chọn cuối cùng là ăn món Quảng Đông, bọn họ có món ăn Quảng Đông ở cửa sổ, nhà ăn bán từ điểm tâm sáng, cô cũng thích ăn, Chỉ Cảnh cũng thích.

Tô Tri Hựu gọi thêm vài phần, sợ ăn không đủ, cô vốn dĩ muốn trả tiền, nhưng là Chỉ Cảnh vẫn rất có phong độ, nói để anh trả.

Tô Tri Hựu nhìn anh một cái rồi đồng ý để anh thanh toán.

Vừa thấy thẻ của anh, cô bị dọa sợ ngây người, anh tính toán ở trường học đãi cả đời sao? Sao lại có nhiều số 0 như vậy??

Cô hoài nghi bản thân nhìn lầm, sao lại nhiều số 0 đến vậy cơ chứ?

Đây đúng là người thật sự là có tiền.

Tô Tri Hựu cùng anh tìm một vị trí ăn cơm, hai người ngồi xuống, Chỉ Cảnh bắt đầu ăn cơm, cái bộ dáng ngốc ngốc, làm Tô Tri Hựu cũng không biết nên mở lời như thế nào, cô vốn dĩ không thích lảm nhảm, thích an tĩnh mà cũng chịu không nổi cái loại ngốc nghếch này, huống chi là Lục Giai Giai.

Thật ra Chỉ Cảnh vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt nói không nên lời đánh giá. Anh nhìn chằm chằm cô, sau đó lại cúi đầu xuống, có lẽ nghĩ đến hình ảnh ngày hôm qua cô gửi cho anh, cho nên lỗ tai đỏ ửng.

Tô Tri Hựu cũng nghĩ đến dươиɠ ѵậŧ của anh…

Thế này ai có thể nhịn được? Từ lúc biết anh dài 18cm, Tô Tri Hựu rất muốn nhìn thấy hình dáng của nó, chỉ cần nhìn thấy anh là cô lại muốn nhìn dươиɠ ѵậŧ của anh…

Cô nghĩ như vậy, nhịn không được nhìn vào đũng quần anh, thật đúng là…

Tuy rằng anh mặc quần rộng thùng thình, nhưng vẫn có hơi phồng lên, vừa nhìn thấy thì chắc chắn chiều dài không nhỏ, quả nhiên lớn đến mức không thể che được.

Tô Tri Hựu vốn dĩ muốn ăn, nhưng hiện tại thì không, ăn cơm sao có thể ngon bằng ăn dươиɠ ѵậŧ.

Tô Tri Hựu gắp đồ ăn cho anh, bởi vì thật sự quá xấu hổ, không biết nên làm cái gì, cho nên gắp cho anh một cái sủi cảo tôm, kết quả vừa nhìn thấy anh liền nhíu mày.

“Anh có thói ở sạch sao?”

Chỉ Cảnh gật đầu, cầm chén đẩy cho cô, Tô Tri Hựu cảm thấy bản thân không nhịn được nữa rồi.

Chỉ Cảnh cũng không tìm đề tài nói chuyện, cho nên hình ảnh này nhìn qua thật sự là giống như đã chết.

Cô nói với anh: “Anh có thể nói chuyện với em mà, em là bạn gái của anh, anh nên cùng em nói chuyện với đúng.”

Chỉ Cảnh nhìn cô, trầm mặc một lúc rồi nói: “Lời nói của anh, em nghe không hiểu.”

Tô Tri Hựu: “…”

Cô nghĩ đến lúc trước Lục Giai Giai phàn nàn về Chỉ Cảnh, khả năng phải Archimedes tái hiện mới có thể nghe hiểu, lập tức cảm thấy chính mình không nên tự giễu cợt bản thân.

Tô Tri Hựu ăn xong bữa cơm tẻ nhạt, không có cảm giác thèm ăn, chờ một lúc, cùng anh đi dạo ở hồ tình nhân trong trường học, bởi vì cô muốn nhìn dươиɠ ѵậŧ của anh.

Cơm nước xong, Tô Tri Hựu nói với anh: “Chúng ta đi hồ tình nhân bên kia xem "gà" , không phải, chúng ta đi hồ tình nhân bên kia ngắm cảnh nhé.”

Chỉ Cảnh tuy ngốc, nhưng vẫn rất ôn hòa thuận theo, nói với anh cái gì anh cũng đều nói được.

Hai người đi hồ tình nhân, Tô Tri Hựu đi cùng anh, anh cũng không nắm tay cô, cứ như vậy, hơn nữa chân cô ngắn, nhưng anh còn đi cực kỳ nhanh.

Với tính cách của Lục Giai Giai, có thể kiên trì ở cùng anh một tuần cũng không dễ dàng, có lẽ phần lớn là do ma lực của đồng tiền.

Tô Tri Hựu cảm thấy ông trời đang giúp mình, bình thường hồ tình nhân vào giờ này có rất nhiều người, nhưng hiện tại lại không có bao nhiêu. Tìm được một nơi hẻo lánh, Tô Tri Hựu kêu Chỉ Cảnh ngồi xuống.

Chỉ Cảnh ngồi xuống, Tô Tri Hựu trực tiếp đi qua, muốn cởϊ qυầи anh, muốn xem "gà" của anh.

Muốn nhìn xem dương vậy dài 18cm trông như thế nào, sờ lên sẽ ra sao, ăn vào nó như thế nào.

Cô thèm muốn chết.

Anh có một cái ưu điểm như vậy, nếu không phải anh dài 18cm, cô cũng không nhịn được mà muốn chia tay với anh.

Chỉ Cảnh bị hành động bất ngờ của cô dọa, trực tiếp bảo vệ quần của mình, không cho cô cởi, cau mày nhìn cô: “Em…Em đừng chạm vào anh.”

Tô Tri Hựu: “Nơi này không có người, anh sợ cái gì? Em nhìn anh cũng không mất miếng thịt nào, hơn nữa, anh là bạn trai em, cho em nhìn thì làm sao? Cho em nhìn một chút đi mà, em muốn nhìn xem nó có hồng hay không, hay của anh không đẹp?”

Chỉ Cảnh không chịu nổi người phụ nữ này, sao cô có thể làm ra loại chuyện này vậy? Tai anh đỏ lên, tuy vô cùng tức giận nhưng cũng không có cách nào, sức lực của cô quá lớn, anh không đỡ nổi, trực tiếp bị cô duỗi tay sờ lên dươиɠ ѵậŧ.

Cô thăm dò bên trong qυầи ɭóŧ, sờ lên dươиɠ ѵậŧ của anh, cứng nha nhưng hơi nhạy cảm, có lẽ nơi này chưa từng bị phụ nữ sờ qua nên mới bị sờ vào đã lập tức trở nên cương cứng.

Tô Tri Hựu nhìn đến căn đồ vật này, liền nắm lấy móc ra.

Chỉ Cảnh bị làm cho vô cùng khó chịu: “Em…Em…Em…”

Tô Tri Hựu lấy ra, thấy được căn đồ vật, hồng thật, đúng là dươиɠ ѵậŧ của một chàng trai trẻ, cho nên đỉnh đầu hồng hào, có ít gân xanh nổi lên, nhưng không hề ảnh hưởng đến mỹ quan, cũng không hề ghê tởm một chút nào.

Anh không hề nói dối, đúng là dài 18cm, khi cứng lên có khả năng cò dài hơn, chiều dài này, đúng là không có nhiều lắm.

Tô Tri Hựu nhéo một cái, miệng còn không an phận mở ra, liếʍ mặt trên qυყ đầυ, cô muốn xem hương vị nó như thế nào.

Lúc cô liếʍ xuống còn nghe được âm thanh anh hít sâu một hơi, dường như rất thoải mái…

Cô không có ngậm dươиɠ ѵậŧ của anh, chỉ liếʍ vòng quanh qυყ đầυ mà thôi, nhưng anh vẫn nghẹn đến đỏ mặt.

Chỉ Cảnh sợ bọn họ ở chỗ này làm mấy việc sắc tình như này sẽ bị phát hiện, cho nên anh nhìn trái nhìn phải, đến khi không nhìn thấy có người mới yên tâm.

Tô Tri Hựu thấy dươиɠ ѵậŧ anh lớn như vậy, cảm thấy, anh ngốc nghếch thì thế nào, có thể nhịn!

Chắc chắn có thể nhịn!

Cô quá thèm, đùa bỡn dươиɠ ѵậŧ lớn xong, một lúc sau, ngay cả cô cũng hơi ướt.

Cô kẹp chân, phía dưới có chút ngứa, cô nhìn Chỉ Cảnh, nói: “Phía dưới của em cũng ngứa, cuối tuần này chúng ta thuê phòng khách sạn đi.”

Mặt Chỉ Cảnh càng đỏ hơn: “Em…Em…Em…”

Tô Tri Hựu vui vẻ: “Anh đồng ý rồi sao? Vậy bây giờ em cho anh sờ một chút.”

Chỉ Cảnh nghe được lời này, kinh ngạc giương mắt nhìn cô, sau đó Tô Tri Hựu nắm lấy tay anh, hướng vào bên trong váy mình, thăm dò đi xuống, cô đặt tay anh sờ ở qυầи ɭóŧ cô, không có cho anh tiến vào, chỉ cho anh vuốt ve qυầи ɭóŧ, mặt trên qυầи ɭóŧ của cô có vệt nước.

“Em ướt rồi, cho nên qυầи ɭóŧ có dâʍ ŧᏂủy̠.”

Tô Tri Hựu nắm lấy tay anh, lúc này mới phát hiện, tay anh…Đẹp quá.

Không biết có phải do da anh trắng hay không, cho nên tay cũng trắng, gần như phát sáng, ngón tay có khớp xương rõ ràng, vô cùng thon dài, đẹp mắt.

Tay này mà sờ tiểu bức, khẳng định sướиɠ muốn chết, tay này của anh đều có thể khiến người khác cao trào, anh thật là…ngoại trừ mặt hơi khó coi, kiểu tóc khó coi, ăn mặc ở ngoài khó coi, thì dường như không còn khuyết điểm nào khác, dù sao anh rất cao, dươиɠ ѵậŧ còn lớn như vậy, hơn nữa quá dễ đỏ mặt.

Hiện tại mặt anh vẫn còn đỏ, tay thì chui vào bên trong qυầи ɭóŧ của cô.

Tô Tri Hựu vốn dĩ cho rằng anh không muốn, nhưng tay anh ở bên trong giật giật vuốt ve qυầи ɭóŧ cô, vừa vặn đối diện với vị trí môi âʍ ɦộ, môi âʍ ɦộ mềm mại, bị tay kí©h thí©ɧ chảy ra càng nhiều nước hơn.