Chương 37: Làm cho Chỉ Cảnh bữa tiệc lớn, khai vị là dưa chuột ngâm dâʍ ŧᏂủy̠

Tô Tri Hựu chính là nói giỡn mà thôi, làm nũng cùng Chỉ Cảnh than thở một chút, nhưng trong lòng cô, cô cũng không muốn gặp khổ, chỉ nghĩ ăn dươиɠ ѵậŧ Chỉ Cảnh.

Chỉ Cảnh biểu tình nghiêm trang nhìn Tô Tri Hựu, hình như đồng ý với yêu cầu của cô, anh từ trong cặp sách lấy ra một cái thẻ ngân hàng đưa cho cô: “Đây là thẻ ngân hàng của anh từ nhỏ đến bây giờ, tiền mừng tuổi đều ở bên trong. Hơn nữa tiền thưởng tham gia cuộc thi cũng ở bên trong, chắc là là đủ rồi, em xem một chút có thể làm cá mặn hay không?”

Tô Tri Hựu nhìn biểu tình nghiêm túc của anh dọa sợ, càng thêm tò mò là anh nhiều năm như vậy dành dụm được bao nhiêu tiền: “Anh biết đại khái sao? Có bao nhiêu số?”

Chỉ Cảnh nghĩ nghĩ: “Đại khái bảy chữ số đi?”

Tô Tri Hựu nghe được lời này, khϊếp sợ đếm đầu ngón tay,……

Này cũng quá nhiều đi?

Tiền mừng tuổi nhiều năm thế nhưng lại nhiều như vậy?

Tô Tri Hựu cảm thấy anh thật đúng có thể cho cô làm cá mặn…… Cả đời không phải làm việc.

Tô Tri Hựu lại lần nữa cảm thấy bản thân là phế vật, không xứng với Chỉ Cảnh.

Cô là thứ rác rưởi a! Lần trước đoạt giải được một chút tiền, so với tiền thưởng của Chỉ Cảnh quả thực chính là mất mặt!

Tô Tri Hựu cảm thấy chính mình không xứng với Chỉ Cảnh!

Tô Tri Hựu càng thêm buồn bực, đem thẻ ngân hàng đưa lại cho Chỉ Cảnh: “Em không cần tiền của anh, em chỉ nói đùa một chút mà thôi, em có tay có chân, em có thể làm, chỉ là gần đây không tìm được công việc, cảm thấy buồn bực, muốn phát tiết mà thôi, em có thể tư nuôi sống chính mình, nhưng là vẫn muốn ăn dươиɠ ѵậŧ.”

Chỉ Cảnh thấy cô không cao hứng, đem thẻ ngân hàng một lần nữa đặt lên tay cô, nói: “Nếu em không tìm được việc, thì cầm số tiền này mở cửa hàng bán nhạc cụ cũng được, không phải lúc trước em muốn mở một cửa hàng sao? Tiền bên trong hẳn là đủ. Nếu không đủ thì nói với anh, anh lại tham gia thêm mấy cuộc thi.”

Tô Tri Hựu cảm động đến sắp khóc, đồng thời lại cảm thán chính mình đến tột cùng cái dạng phế vật gì, thế nhưng muốn bạn trai dưỡng đến nước này, cô đều không cần phấn đấu, trực tiếp liền đạt được đỉnh cao nhân sinh, nhưng cô sợ bản thân tiếp tục như vậy, thật sự là cá mặn, vì vậy cô đem thẻ ngân hàng Chỉ Cảnh tạm thời cất đi.

“Vậy anh đem cái này để chỗ em, em đi tìm xem có tiệm cơm Tây nào tuyển nhân viên không, chỉ là một cái kỳ nghỉ mà thôi, tìm cái công việc làm là được.”

Chỉ Cảnh cũng nghe theo, cô muốn cái gì đều có thể, rất nhanh sẽ đến kỳ nghỉ, Tô Tri Hựu tò mò Chỉ Cảnh sẽ ở đâu, nếu ở nhà anh, vậy thì hai người bọn họ không thể lêu lổng được sao?

Nếu cô tìm được việc, khẳng định sẽ ở lại trong ký túc xá, cũng không thể lêu lổng, Tô Tri Hựu muốn cùng anh đi thuê nhà ngắn hạn.

Tô Tri Hựu hỏi anh có đồng ý trước kỳ nghỉ tìm một phòng ở thuê ngắn hạn hay không, Chỉ Cảnh nói, không cần phải thuê, ở trung tâm thành phố anh có một phòng, thời điểm anh 18 tuổi, ông nội mua cho, vẫn luôn không có dọn vào, nhưng vẫn được dọn dẹp, chỉ cần xách theo đồ vào ở là được.

Tô Tri Hựu lại lần nữa có cảm giác bị người có tiền đả kích.

Mấy ngày nay cũng không biết có phải do tìm việc làm bị đả kích hay không, hoài nghi bản thân có mị lực gì, có năng lực gì, như thế nào có thể khiến cho Chỉ Cảnh thích cô, từ sau khi Chỉ Cảnh biến đẹp, Tô Tri Hựu cảm thấy anh không có bất luận khuyết điểm nào.

Trên người đều hoàn mỹ, nam tính chất lượng, loại cao cấp chất lượng này vẫn là bạn trai cô, cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thể tin được.

Tô Tri Hựu hiện tại ngã vào lòng ngực Chỉ Cảnh, buồn bực muốn ăn cơm, đúng lúc này, Quách Tĩnh Hòa bưng mâm đi tới trước mặt bọn họ, bỏ qua Tô Tri Hựu, nhìn Chỉ Cảnh hỏi: “Chỉ Cảnh, cậu đang ăn cơm sao? Cái dự án của Giáo sư Lý cậu sẽ tham gia đúng không? Bởi vì giáo sư mời tớ, cho nên tớ cũng đáp ứng rồi, nghe giáo sư nói, cậu cũng nguyện ý tiến vào, chúng ta về sau chính là cùng nhau hợp tác, cùng nhau nỗ lực.”

Tô Tri Hựu nghe được lời này cảm giác cô ta hẳn là cố ý khoe ra, tò mò hỏi một câu: “Cái dự án gì? Như thế nào muốn cùng nhau tham gia?”

Quách Tĩnh Hòa trên mặt nở nụ cười, “Thực xin lỗi, em không học cùng chuyên ngành, cũng không trong nhóm bọn chị, cho nên loại chuyện này không thể cùng em nói. Không nên trách bạn trai giữ bí mật với em, dự án này chính là bảo mật, dù sao số liệu thực nghiệm cũng không thể tiết lộ.”

Tô Tri Hựu: “……”

Cô bị người phụ nữ này diễu võ dương oai làm cô tức chết rồi!

Nhìn Chỉ Cảnh, Chỉ Cảnh vuốt tay cô, giải thích nói: “Chính là giáo sư lập một số nhóm nhỏ làm nghiên cứu một ít số liệu, đúng là nội dung cụ thể không được tiết lộ.”

“Vậy các anh có bao nhiêu nhóm nhỏ?”

“Đại khái năm sáu nhóm.”

“Quách Tĩnh Hòa một mình là nữ sinh?”

Chỉ Cảnh gật đầu, Tô Tri Hựu cảm thấy bản thân quả thực không nên hỏi, con gái học chuyên ngành này vốn rất ít, có thể vào nhóm bọn họ thì càng ưu tú, Quách Tĩnh Hòa tuy rằng không bằng Chỉ Cảnh, nhưng cũng là ngàn dặm mới tìm được một người.

Cô thật là không thể tìm được khuyết điểm của nữ thần.

Tô Tri Hựu bị chọc tức, không muốn ăn, Chỉ Cảnh cảm thấy lượng cơm cô ăn quá nhỏ, khó trách lại gầy như vậy, mỗi ngày không ăn được bao nhiêu.

Chỉ Cảnh lại đút cô ăn thêm một chút, Tô Tri Hựu trực tiếp lắc đầu: “Em không ăn, đã ăn no, lại ăn cũng không vô, đã đủ rồi.”

Nhưng Chỉ Cảnh vẫn thấy quá ít, đút cô ăn cơm, đem cái muỗng đặt ở bên miệng cô, cho cô ăn nhiều thêm hai miếng: “Lại ăn thêm chút.”

Tô Tri Hựu tuy rằng ăn không vô, nhưng nhìn bộ dáng anh kiên nhẫn ôn nhu như vậy, vẫn há mồm ăn hai miếng.

Chỉ Cảnh thỏa mãn sờ sờ tóc cô, lại ăn thêm một chút mới trở về.

……

Tô Tri Hựu từ lần trước cùng Lục Giai Giai đổi ký túc xá, về sau ở ký túc xá sẽ không nhìn thấy cái người đen đủi này, không nghĩ trên đường trở về ký túc xá, ở cửa ký túc xá thấy được Lục Giai Giai.

Lục Giai Giai vừa rồi một đường từ nhà ăn đi theo trở về, biết Tô Tri Hựu gặp được người phụ nữ cường hãn, nhịn không được cười nhạo: “Tôi vừa rồi nhìn thấy Quách Tĩnh Hòa, cùng Chỉ Cảnh quan hệ thật tốt, tôi không biết có phải mắt Chỉ Cảnh có vấn đề không, một đại mỹ nữ ở bên cạnh thì chướng mắt, lại coi trọng cô, không biết chừng là nơi nào đó có vấn đề. Cũng không biết Chỉ Cảnh có động tâm không, dù sao một đại mỹ nữ đi theo cùng làm nghiên cứu, cô ấy chính là hoa khôi xếp thứ nhất, không có nam sinh nào mà không thích, Chỉ Cảnh cũng sẽ như vậy đi?”

“Nếu về sau cùng nữ thần ở chung có tình cảm, anh ta sẽ phát hiện Tô Tri Hựu cô lớn lên rất xấu, ghét bỏ cô, thức thời cô hiện tại cùng anh ta chia tay, đem anh ta nhường cho Quách Tĩnh Hòa, mới không bị mất mặt!”

Tô Tri Hựu nhìn Lục Giai Giai nhục nhã mình, nhịn không được, trực tiếp tay nắm thành nắm đấm cảnh cáo: Lục Giai Giai! Tôi đánh chết cô!”

Lộ Giai Giai nhìn nắm tay cô trực tiếp tiến lên thì bị dọa, Tô Tri Hựu thoạt nhìn rất nghiêm túc, cô ta sợ hãi chạy đi, Tô Tri Hựu một đường đuổi theo, chính là muốn đánh chết cô ta.

“Tô Tri Hựu, đừng đuổi theo tôi, đừng đánh tôi! A a a!”

Thời điểm Tô Tri Hựu có đôi khi tự ti sẽ để bản thân nhìn Lục Giai Giai thật tốt, một người đầu óc không bình thường tồn tại, cô có cái gì phải tự ti.

……

Tô Tri Hựu thi xong môn cuối cùng liền bước vào kỳ nghỉ, ngày hôm qua đã đem đồ đạc thu thập xong rồi, hôm nay nghỉ liền cùng anh trở về, hai ngày trước anh đã thi xong. Vẫn còn ở trong trường học chờ, chính là vì muốn cùng Tô Tri Hựu cùng nhau rời đi.

Tô Tri Hựu không mang nhiều đồ, đem đồ đặt ở bên trong hành lí, ở dưới lầu chờ Chỉ Cảnh, nhìn anh đi đến, dán lên người anh nói: “Bảo bối, em tìm được công việc, là mẹ anh sắo xếp giúp em, khoảng thời gian trước dì hỏi em có về nhà không, em nói muốn tìm một công việc, dì nói biết một tiệm cơm Tây cần người đàn tấu đàn violon, em liền đi, tiền công rất cao, một ngày 1000 tệ.”

Chỉ Cảnh ôn nhu sờ tóc cô, nói chúc mừng, sau đó hai người gọi taxi đi đến nhà Chỉ Cảnh.

Tô Tri Hựu ở trong xe liền suy nghĩ, cùng Chỉ Cảnh ở chung, cô muốn cả ngày không mặc quần áo, câu dẫn Chỉ Cảnh, muốn đem anh ép khô!

Không mặc quần áo thật tốt, thời điểm muốn làm liền có thể trực tiếp làm, cô có thể phát tao, dù sao đây cũng là thế giới của hai người.

Ngoài lúc đi làm, cô dự định sẽ cùng Chỉ Cảnh ở nhà làm, mệt mỏi liền nghỉ ngơi một lát, không mệt lại tiếp tục.

Nghĩ vậy cô cảm thấy thoải mái muốn chết.

Nhà anh rất lớn, chính biệt thự ba tầng, bên ngoài còn có hoa viên, bên trong cái gì cũng có, Tô Tri Hựu tham quan trong chốc lát, Chỉ Cảnh giúp cô thu dọn đồ.

Tô Tri Hựu vừa rồi ở trên xe nhịn không được suy nghĩ muốn làm trên sô pha, hai người còn không có thử làm ở sô pha đâu.

Sau khi Chỉ Cảnh đi xuống, Tô Tri Hựu kêu anh, Tô Tri Hựu hỏi: “Bảo bối, anh đói bụng không?”

Chỉ Cảnh còn tưởng rằng cô đói bụng: “Anh gọi cơm hộp?”

Tay Tô Tri Hựu ngăn miệng anh lại: “Anh đói bụng, ăn cơm hộp làm gì? Ăn em mới đúng!”

Chỉ Cảnh: “……”

Tô Tri Hựu nói xong, đem váy nhấc lên, cho anh nhìn cảnh xuân bên dưới: “Bảo bối, anh đói bụng, cho nên trước cho anh ăn món khai vị, dưa chuột được không? Dưa chuột ngâm dâʍ ŧᏂủy̠.”

Tô Tri Hựu vừa rồi ở phòng bếp uống nước, nhìn thấy dưa chuột, liền nghĩ đến phải cho anh ăn một bữa tiệc lớn.

Cô đem dưa chuột hướng phía dưới cắm vào, dưa chuột không tính thô, không thô bằng cây gậy của Chỉ Cảnh, cô cắm vào rồi đi hai bước, vẫn là rất kí©h thí©ɧ.

Cô bắt lấy tay Chỉ Cảnh, hướng lên chỗ dưa chuột, để anh thăm dò rõ ràng, dưa chuột bị cô cắt một nửa, chỉ cắm một nửa vào, còn chưa có hoàn toàn đi vào, Chỉ Cảnh nhìn tiểu bức không có lông, phía dưới gắt gao kẹp dưa chuột.

Tô Tri Hựu mang theo tay anh thọc vào rút ra dưa chuột: “Nhưng là, dưa chuột này còn chưa được đâu, còn chưa có hoàn toàn ngâm, anh mau đến, đem dưa chuột lộng ướt, mới có thể ăn.”