Chương 47: Chúng ta chia tay đi

Lời này vừa nói ra, Tô Tri Hựu há hốc mồm, tuy rằng nói muốn chiếu cố bạn gái, nhưng Chỉ Cảnh này cũng quá chiếu cố đi?

Cho phép có thể không cần chiếu cố như vậy, anh có biết bạn gái mình là sinh viên hay không……

Chỉ số thông minh ít nhất vẫn phải có.

Tô Tri Hựu ngược lại sợ hãi, cô cảm thấy Chỉ Cảnh hẳn là sẽ không ngu ngốc như vậy, ra loại câu hỏi này chứ?

Đây là kéo chỉ số thông minh của cô xuống dưới mặt đất, cô có điểm hoài nghi, không quá tự tin nhìn Chỉ Cảnh, Tô Tri Hựu hỏi: “Tương đương 2?”

Vừa rồi các bạn học bị dọa cũng không nói lên lời, cảm thấy thầy giáo hẳn sẽ không ra câu hỏi như này…… Này ai không biết còn tưởng rằng câu hỏi này có đáp án thâm sâu đâu.

Không nghĩ tới Tô Tri Hựu trả lời xong, Chỉ Cảnh trực tiếp gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Các bạn học: “???”

Thật sự cứ như vậy?

Thật sự cứ như vậy, không có gì khác?

Cái này chính là đáp án?

Mọi người nghe đều cảm thấy không thể tưởng tượng……

Có người không phục, đối với Chỉ Cảnh nói câu: “Không công bằng, thầy ra câu hỏi đơn giản như vậy, ai chẳng biết a? Thầy ra câu hỏi dễ như vậy vì người này là bạn gái thầy sao?”

Lời này vừa nói ra, Chỉ Cảnh thật đúng là đồng ý: “Đúng vậy.”

Nói trắng ra làm mọi người rất ngượng ngùng, Tô Tri Hựu cũng xấu hổ, cảm thấy không còn mặt mũi, anh không thừa nhận còn tốt, một mặt thừa nhận như vậy để làm gì?

Hiện tại mọi người đều biết bạn gái anh là người thất học……

Chỉ biết 1 cộng 1 bằng 2, Tô Tri Hựu bụm mặt cảm thấy xấu hổ ngồi xuống, quá mất mặt quá mất mặt.

Sau khi Tô Tri Hựu ngồi xuống, các bạn học nữ đều nhìn chằm chằm cô, dù sao vừa rồi Chỉ Cảnh cũng chính miệng thừa nhận cô là bạn gái, liền đánh giá nhìn xem cô lớn lên thế nào.

Thật sự không phải ánh mắt bọn họ cao, mà là sau khi nhìn nửa ngày, đặc biệt xác định chính là một cô gái bình thường, cũng không biết như thế nào được Chỉ Cảnh coi trọng, vốn dĩ cho rằng Chỉ Cảnh lớn lên đẹp trai như vậy, bạn gái anh hẳn là đại mỹ nữ gì đó, nhưng lại vô cùng bình thường, làm các cô đều cảm thấy bản thân có hy vọng.

Tô Tri Hựu cơ bản ngủ hết một tiết, sau vài phút nghe giảng liền tan học. Sau khi tan học, mọi người đều đi rồi, cô không còn mặt mũi ngồi ở nơi đó chờ Chỉ Cảnh, chờ mọi người đi hết, cô mới cùng Chỉ Cảnh nói: “Bảo bối, vừa rồi vì cái gì muốn hỏi em câu hỏi đơn giản như vậy, hiện tại thì sao? Về sau em cũng không dám cùng anh lên lớp, những bạn học đó nhìn thấy em khẳng định sẽ chê cười, nếu hỏi em câu khó, em cũng sẽ không đến mức như vậy, anh hỏi em câu đơn giản như vậy, ở trong mắt anh, em ngốc như vậy sao?”

Chỉ Cảnh nhìn bộ dáng cô tức giận, an ủi vuốt tóc cô nói: “Xin lỗi, là anh sợ nếu anh hỏi khó thì em không trả lời được. Không nghĩ tới, lại hỏi đơn giản như vậy.”

Tô Tri Hựu: “……”

Cô cũng không có mặt mũi tức giận, dù sao vừa rồi nằm mơ cũng không phải giấc mơ đứng đắn gì.

Chỉ Cảnh thấy được, mặt cô đến bây giờ vẫn luôn hồng, vừa rồi trong giờ cô ngủ, lúc sau tỉnh lại mặt vẫn hồng như vậy, khẳng định có vấn đề, Chỉ Cảnh duỗi tay vuốt mặt cô hỏi: “Sao mặt lại hồng như vậy? Vừa rồi phát sinh chuyện gì?”

Tô Tri Hựu nghe được lời này thẹn thùng không biết phải làm sao, dứt khoát liền giả ngu, làm bộ chính mình quên mất: “Đã quên, hẳn là không phải cái giấc mộng đẹp gì.”

Chỉ Cảnh lại không xuẩn, nhìn mặt Tô Tri Hựu hồng, liền biết, khẳng định nội dung nằm mơ không phải cái loại đứng đắn gì: “Có phải vừa rồi mơ thấy mộng xuân hay không?”

Tô Tri Hựu nghe được lời này, sợ tới mức tròng mắt mở lớn, không thể tưởng tượng nhìn anh, cảm thấy bọn họ hiện tại có loại hiểu ngầm nhau như vậy sao? Tại sao lại biết cô mộng xuân?

Thời điểm Tô Tri Hựu chột dạ, cả người đều nói lắp, không muốn thừa nhận chính mình gặp mộng xuân, cho nên hoang mang rối loạn giải thích nói: “Không có, em không có, em không có!”

Chỉ Cảnh đã thu dọn xong đồ, nhìn bộ dáng cô hoảng loạn, duỗi tay qua, sờ lên váy cô, sờ bên trong qυầи ɭóŧ, thật là…… Ướt, ướt một mảng to.

Tô Tri Hựu vừa rồi gặp mộng xuân chảy ra không ít nước, bị Chỉ Cảnh sờ, nháy mắt kẹp chặt tay Chỉ Cảnh, không cho anh chạm vào, nhưng tay Chỉ Cảnh đã sờ lên, Tô Tri Hựu lập tức bị phát hiện.

Cô thật sự gặp mộng, không chỉ là mộng xuân, mà còn có phản ứng, đây là dấu vết rõ ràng.

Tô Tri Hựu thẳng thắn, “Bảo bối, em thừa nhận, thật là giống như anh nghĩ, em gặp mộng xuân. Mộng xuân nội dung bên trong còn rất kí©h thí©ɧ, anh là chú nhỏ, em là cháu gái anh, anh hiểu ý em chứ?”

Chỉ Cảnh nháy mắt đã hiểu, khó trách Tô Tri Hựu đỏ mặt thành cái dạng này.

Tô Tri Hựu ngượng ngùng, mặt Chỉ Cảnh cũng đỏ. Tay Chỉ Cảnh rút ra, Tô Tri Hựu cầm khăn giấy lau cho anh, nói muốn đi nhà ăn, Chỉ Cảnh nói được.

……

Tô Tri Hựu năm tư vẫn luôn bận, lúc trước sống như cá mặn, nhưng sắp tốt nghiệp, phát hiện bạn cùng phòng xung quanh đều đang nỗ lực, Tô Tri Hựu không thể không biết xấu hổ mà không cố gắng.

Cho nên học kỳ này rất mệt, không có thời gian, Chỉ Cảnh cũng cố gắng làm việc, ngày thường anh dạy học, buổi chiều làm nghiên cứu.

Mấy ngày nay Tô Tri Hựu ở nơi khác có cuộc thi, là đoàn đội thi đấu, cô đi cùng bạn cùng phòng, cô nói với Chỉ Cảnh, Chỉ Cảnh vốn dĩ muốn đưa cô đi, dù sao sợ mấy cô gái ở nơi khác sẽ xảy ra chuyện, tựa như lần trước vậy, nhưng Chỉ Cảnh gần đây nghiên cứu sắp đến giai đoạn kết thúc, thật sự không thể đi.

Tô Tri Hựu cũng hiểu, biết Chỉ Cảnh vội, liền không làm phiền anh, cô có thể tự đi, mỗi ngày không có chuyện gì đều cùng anh gọi video.

Chỉ Cảnh cảm thấy cũng đúng, thật sự là không thể đi, không có cách nào, Tô Tri Hựu tham gia cuộc thi thời gian khá dài, một vòng tuyển chọn, bởi vì muốn đào thải chế độ.

Chỉ Cảnh rất bận, vẫn luôn thức đêm tăng ca, thời điểm cùng Tô Tri Hựu trò chuyện, nhìn rất mỏi mệt, Tô Tri Hựu nhìn thấy thì đau lòng, nghĩ trước tiên kết thúc trở về cho anh một kinh hỉ.

……

Quách Tĩnh Hòa lúc trước thêm wechat Lục Giai Giai, muốn biết cách theo đuổi Chỉ Cảnh, người phụ nữ này trước đây nói có biện pháp.

Lục Giai Giai chủ yếu nghĩ, chính mình không chiếm được, cô ta cũng không muốn Tô Tri Hựu chiếm được, Tô Tri Hựu lớn lên bình thường như vậy, cô ta đương nhiên không muốn, nhưng Quách Tĩnh Hòa thì khác, lớn lên xinh đẹp, là một đại mỹ nữ, còn thông minh, thua bởi Quách Tĩnh Hòa cô ta cũng không khó chịu.

Cô ta chính là muốn để Quách Tĩnh Hòa cùng Tô Tri Hựu tranh đoạt, nói cho Quách Tĩnh Hòa một chuyện bí mật, nói gửi ảnh khỏa thân cho Chỉ Cảnh, Chỉ Cảnh tuyệt đối sẽ thích.

Quách Tĩnh Hòa nói như thế nào cũng là một cô gái, nghe được lời này nháy mắt cảm thấy xấu hổ, có điểm không quá tin tưởng.

Chỉ Cảnh thoạt nhìn là một người chính trực, sao có thể thích mấy thứ này.

“Tôi không có lừa cô, tôi nói thật, cô phía trước không phải rất tò mò vì sao Tô Tri Hựu xấu như vậy có thể làm Chỉ Cảnh thích sao? Chính là bởi vì cô ta không biết xấu hổ, cô ta phát tao, thích gửi cho Chỉ Cảnh mấy cái ảnh chụp đó, Chỉ Cảnh người kia ngày thường rất thích cái này, bằng không sao có thể thích Tô Tri Hựu, biện pháp tôi đã nói cho cô, tin tưởng hay không thì tùy.”

Quách Tĩnh Hòa ngay từ đầu cảm thấy hoang đường đến cực điểm. Nhưng sau khi về nhà lại nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Có khả năng thật là như vậy.

Cô ta rất thích Chỉ Cảnh, không chiếm được rất không cam lòng, cảm thấy bản thân không có khả năng thua Tô Tri Hựu, cho nên nghe lời Lục Giai Giai nói, ở nhà chụp mấy tấm ảnh gợi cảm lõa thể gửi cho Chỉ Cảnh.

Mới đầu cô ta còn rất sợ hãi, lo lắng ảnh chụp sẽ bị truyền ra ngoài, nhưng đảo mắt tưởng tượng, không có khả năng, bộ dáng anh chính nhân quân tử như vậy, sẽ không rao ra ngoài, nên cứ yên tâm gửi cho Chỉ Cảnh.

Tô Tri Hựu đi thi trở về liền tìm Chỉ Cảnh, đến phòng thí nghiệm tìm anh, anh đang đi gặp giáo sư, cho nên người không ở đây, nhưng di động đặt ở nơi này.

Tô Tri Hựu nhìn thấy di động anh ở chỗ này, muốn cầm lấy lên nhìn, nhìn di động anh có tin nhắn mới, không biết là ai gửi, không có tên, cô liền click mở nhìn thoáng qua.

Liền như vậy liếc mắt một cái, cô tức chết rồi , đây là Quách Tĩnh Hòa, Quách Tĩnh Hòa phát tao, bộ dáng không biết xấu hổ thế nhưng gửi ảnh lõa thể cho Chỉ Cảnh, đúng là không biết xấu hổ!

Tô Tri Hựu tức muốn chết, không biết cô ta đã gửi cho Chỉ Cảnh bao nhiêu lần, nhưng hiện tại liền nhìn một lần đã thấy thật ghê tởm.

Chỉ Cảnh có phải ngầm cùng người phụ nữ này lui tới hay không, nghĩ như vậy, cơ thể Tô Tri Hựu phát run.

Chỉ Cảnh vừa vặn ngay lúc này trở lại, nhìn thấy Tô Tri Hựu tới, thì kinh hỉ, cô nói ngày mai mới về, không nghĩ tới hôm nay đã ở đây, anh rất vui vẻ, “Như thế nào hôm nay đã trở lại?”

Đôi mắt Tô Tri Hựu đỏ nhìn anh, đem điện thoại ném tới trên người Chỉ Cảnh: “Nếu không về sao có thể nhìn thấy bộ dáng anh không biết xấu hổ như vậy, Chỉ Cảnh, anh cùng Quách Tĩnh Hòa ở bên nhau, còn bảo cô ta gửi ảnh chụp cho anh, đúng là không biết xấu hổ, chúng ta chia tay đi!”

Nghe được lời này Chỉ Cảnh sửng sốt, không biết xảy ra chuyện gì, di động liền như vậy trả lại cho anh, người chạy đi, Chỉ Cảnh thấy thế muốn đuổi theo, không biết trong di động là cái gì, đem điện thoại đưa cho một bạn học bên cạnh, hỏi: “Bên trong điện thoại tớ là cái gì?”

Bạn học kia nhìn nội dung bên trong thì hoảng sợ: “Chỉ Cảnh…… Bên trong điện thoại cậu như thế nào có…… Quách Tĩnh Hòa khỏa thân……Cô ấy là người gửi cho cậu hay là cậu muốn? Hẳn Quách Tĩnh Hòa không làm thế đi?”

Chỉ Cảnh nghe được lời này nháy mắt minh bạch, khó trách Tô Tri Hựu vừa rồi phát giận, anh trước bảo bạn học đem tin nhắn xóa bỏ sạch sẽ, sau đó anh chạy đuổi theo Tô Tri Hựu, không thể để cô hiểu lầm được.

Tô Tri Hựu thở phì phì trở về ký túc xá, vừa đi một bên khóc cảm thấy chính mình thật không biết cố gắng, thế nhưng bị Chỉ Cảnh làm cho khóc, cô chỉ rời đi một tuần mà thôi, Chỉ Cảnh liền cùng Quách Tĩnh Hòa ở bên nhau!