Chương 6: Bị liếʍ triều phun, anh ho khan sặc sụa

Động tác Chỉ Cảnh không tính là thuần thục, cứ liếʍ âm đế của cô như vậy, đầu lưỡi mềm mại chạm vào vùng đất mẫn cảm, Tô Tri Hựu cảm thấy chính mình bị liếʍ sướиɠ muốn chết.

Mấu chốt là, Chỉ Cảnh làm cái gì vẫn luôn có dáng vẻ nghiêm túc, hiện tại liếʍ huyệt cho cô, cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm, dâʍ ŧᏂủy̠ của cô chảy ra ngoài, anh còn hút vào, sợ chảy xuống đất.

Lúc trước cô vẫn luôn muốn thử cảm giác được liếʍ huyệt, hiện tại nếm thử rồi, cảm thấy thoải mái đến mức ngón chân tê dại, cơ thể giống như bị điện giật, cực kỳ kí©h thí©ɧ.

Chỉ Cảnh nghiêm túc liếʍ cho cô, anh không xem video, nhưng làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, Tô Tri Hựu thoải mái đến mức không nhịn được, cô nắm lấy tóc của anh, ấn đầu anh cọ xát tiểu huyệt, khiến dâʍ ŧᏂủy̠ dính đầy cả khuôn mặt anh, anh không có cách nào phản kháng, cô quá bá đạo, cứ ấn đầu anh, khiến anh không có cơ hội phản kháng, dâʍ ŧᏂủy̠ khiến chóp mũi của anh ướt đẫm.

Tô Tri Hựu vừa cọ xát vào mặt anh vừa kêu dâʍ đãиɠ: “A a —— thoải mái quá——thật kí©h thí©ɧ, cảm giác bị liếʍ bức, thật là thoải mái. Lại liếʍ mạnh thêm chút nữa.”

Nghe được lời này, mặt Chỉ Cảnh đỏ ửng, tốc độ liếʍ huyệt cho cô nhanh hơn, đầu lưỡi mềm mại liếʍ điên cuồng, Tô Tri Hựu cảm giác bản thân muốn đi tiểu.

Cảm giác buồn tiểu ập tới, vô cùng đột ngột, căn bản không khống chế được, cứ phun ra như vậy, nước phun đầy lên mặt anh, nhiều đến mức có thể rửa mặt, hơn nữa lại ập đến bất ngờ không kịp đề phòng, cho nên trực tiếp khiến anh ho khan sặc sụa.

Tô Tri Hựu chưa từng trải qua cảm giác thoải mái như vậy, cô hoàn toàn không biết bản thân có thể phun nước…Cho nên nhìn thấy cảnh đó cô hơi xấu hổ, thấy anh sặc vì dâʍ ŧᏂủy̠ của mình, cơ thể cô mềm nhũn, cô vội vàng lấy giấy lau miệng cho anh: “Xin lỗi, tại em da^ʍ quá, em không ngờ mình sẽ phun nước, phun đầy lên miệng của anh, em xin lỗi.”

Chỉ Cảnh vẫn đang ho, nghe được lời nói của cô còn ho nhiều hơn, cô đúng là người phụ nữ lưu manh không che giấu chút nào.

Tô Tri Hựu lau khô miệng cho anh, anh không ho nữa, nhưng Tô Tri Hựu có quá nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, vừa rồi trực tiếp phun ra, căng thẳng đến mức ngồi trên đùi của anh, làm ướt cả quần của anh.

Anh đang mặc quần jean, hiện tại nó hoàn toàn ướt đẫm.

Tô Tri Hựu cúi đầu cũng nhận ra, quần jean của anh bị dâʍ ŧᏂủy̠ của mình làm ướt, mà tiểu huyệt phía dưới Tô Tri Hựu vẫn còn đang chảy nước.

Chỉ Cảnh thấy thế, không hề trách cô, anh lấy giấy, nghiêm túc lau âʍ ɦộ cho cô.

Tô Tri Hựu thấy anh nghiêm túc như vậy, cô lại đưa tay sờ lên đũng quần của anh, đũng quần của anh phồng to, chắc chắn không chịu nổi, tuy rằng anh là tên ngốc, nhưng vẫn có phản ứng, dươиɠ ѵậŧ cương cứng thô to.

Cô để mặc Chỉ Cảnh lau cho mình, bàn tay vuốt ve đũng quần anh, hỏi: “Dươиɠ ѵậŧ anh cứng như vậy rồi có muốn em giải quyết giúp anh không? Anh làm em thoải mái rồi, em cũng giúp anh bắn ra, nhé?”

Chỉ Cảnh nghe thế, lạnh mặt đẩy tay cô ra: “Không được háo sắc như vậy.”

Tô Tri Hựu: “…”

Tô Tri Hựu bị anh đẩy ra, lại càng hăng hái, biết anh ngoài miệng nói không cần nhưng trong lòng lại suy nghĩ khác.

Không cần mà thứ này lại cứng như vậy?

Hơn nữa cô sợ, không phải mọi người thường nói nếu để đàn ông nghẹn lâu thì sau này dươиɠ ѵậŧ sẽ trở nên vô dụng sao? Sau này cô vẫn muốn cùng anh bạch bạch bạch, cô không thể để anh bị phế đi được.

Tô Tri Hựu trực tiếp kéo quần jean của anh xuống, sức lớn vô cùng, hơn nữa Chỉ Cảnh cũng có phong độ, anh không dám dùng sức phản kháng, bởi vì cô đang ngồi trên đùi của anh, anh chỉ cần hơi dùng sức thôi cũng đủ khiến cô bị ngã.

Cho nên quần jean bị Tô Tri Hựu kéo xuống, cô cởi cả qυầи ɭóŧ của anh, dươиɠ ѵậŧ lập tức nhảy ra ngoài.

Vẫn lớn như vậy, Tô Tri Hựu vươn tay sờ dươиɠ ѵậŧ của anh, sờ từ dưới lên trên, hơi nóng, sau đó cô bắt đầu vuốt ve.

Mặt Chỉ Cảnh đỏ bừng, cô đang vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của anh, thứ đó của anh mẫn cảm, có lẽ do anh nơi này của anh chưa bị ai chạm vào cho nên nó nhanh chóng cứng hoàn toàn.

Hiện tại âʍ ɦộ của Tô Tri Hựu vẫn đang chảy nước, cực kỳ trơn trượt, cô trực tiếp xoay người, quay lưng về phía anh, đặt dươиɠ ѵậŧ của anh vào giữa hai chân, dùng chân kẹp dươиɠ ѵậŧ của anh.

Vừa rồi âʍ ɦộ bị anh liếʍ cho nên khi dươиɠ ѵậŧ áp vào âʍ ɦộ, âm đế bị đè lên, cọ xát với nó.

Cô không cho dươиɠ ѵậŧ của anh cắm vào, cứ kẹp dươиɠ ѵậŧ của anh như vậy, cô ưỡn mông, dùng dươиɠ ѵậŧ của anh cọ xát tiểu bức.

“Thoải mái không?”

Tô Tri Hựu di chuyển mông, cọ xát cây gậy cứng rắn của anh, còn muốn hỏi anh có thoải mái không.

Chỉ Cảnh thoải mái đến mức không kìm được mà đặt tay lên eo cô, anh thở hổn hển, cô cũng thở hổn hển, không ngừng cọ xát vào nhau.

Không có bαo ©αo sυ, cô không dám để anh cắm vào trực tiếp, hai chân của cô cứ kẹp dươиɠ ѵậŧ của anh như vậy, âʍ ɦộ áp sát dươиɠ ѵậŧ, kí©h thí©ɧ cả hai người.

Không biết có phải do đây là lần đầu tiên hay không mà anh không kiên trì được lâu, nhanh chóng xuất tinh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trực tiếp bắn lên bụng cô.

Tô Tri Hựu giật mình, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn lên bụng cô.

Hốc mắt Chỉ Cảnh đỏ ửng, không biết có phải do quá thoải mái hay không.

Tô Tri Hựu lại lêи đỉиɦ, âʍ ɦộ chảy nước vẫn áp sát dươиɠ ѵậŧ của anh, cô xoay người liền nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của anh, cô ôm mặt anh, hôn lên môi anh, dụ dỗ anh: “Bảo bối, nghĩ thoáng một chút, hiện tại anh là bạn trai của em, những việc này về sau ngày nào chúng ta cũng phải làm, bây giờ chẳng qua chỉ để làm quan một chút thôi. Hiện tại không có bαo ©αo sυ nên không thể cắm vào, chờ đến cuối tuần chúng ta đi thuê phòng, mua thêm bαo ©αo sυ rồi chơi tiếp, dươиɠ ѵậŧ của anh lớn như vậy, chơi thoải mái lắm.”

Chỉ Cảnh ngoan ngoãn lau bên dưới của hai người, anh không nói gì cả, dáng vẻ kia, không phải dáng vẻ chán ghét, ít nhất vẫn dịu dàng lau sạch cho cô.

Tô Tri Hựu đi cùng anh ra khỏi phòng thí nghiệm, trời đã tối, trước khi đi, anh có dùng máy sấy khô quần, dù sao quần jean cũng dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của cô.

Hai người ăn cơm tối xong thì Chỉ Cảnh đưa cô về ký túc xá.

Lúc Tô Tri Hựu thấy anh rời đi, định kiễng chân hôn anh, nhưng anh quá cao, cô không có cách nào với tới nên chỉ có thể ấn đầu của anh xuống, hôn một cái lên môi của anh.

Chỉ Cảnh lại đỏ mặt.

Tô Tri Hựu hôn xong thì thỏa mãn: “Bảo bối ngủ ngon nhé. Nhớ phải mơ thấy em.”

Nói xong, cô vỗ mông anh để anh đi, Chỉ Cảnh lại rời đi với khuôn mặt đỏ bừng.

Tô Tri Hựu trở về, hình ảnh ở dưới lầu vừa rồi bị bạn cùng phòng của cô nhìn thấy, Lục Giai Giai thấy cô đi vào, không nhịn được mà bật cười: “Tô Tri Hựu, cậu nói cậu và tên ngốc kia ở bên nhau, tớ còn tưởng rằng cậu miễn cưỡng, không ngờ cậu lại thích kiểu người như vây. Hoá ra thật sự có người không thích trai đẹp, mà thích đầu nấm. Cảm giác hôn môi với anh ta như thế nào? Sẽ không ghê tởm đến mức nôn hết cả cơm tối ra chứ?”

Tô Tri Hựu nghe được lời này thì trầm mặc đóng cửa lại, sau đó đi đến trước mặt Lục Giai Giai, cầm cốc nước cô ta đang cầm lên, đổ vào trong miệng cô ta: “Cho cậu súc miệng này, thối muốn chết. Cậu cứ nói nhiều thêm một câu đi, ngày mai tớ lập tức nói với bạn trai mới của cậu việc cậu sửa mũi, từ đôi mắt đến khóe mắt, không trang điểm thì vô cùng xấu.”

Lục Giai Giai: “…”

Lục Giai Giai nghe được lời này thì không dám nói tiếp nữa, cô ta sợ hãi vuốt mặt, sợ cô nói ra, hiện tại cô ta thích trai đẹp, nếu bị phát hiện cô ta không phải mỹ nữ đẹp tự nhiên thì cô ta sẽ xong đời.

Tô Tri Hựu thấy cô ta bị chọc tức thì vui vẻ đi tắm rửa, bên dưới vẫn hơi dính nhớp, cô vội vàng đi tắm, cực kỳ thoải mái, cuối cùng nằm trên giường trêu chọc cậu bé ngơ ngác.

【 Bảo bối, muốn ngủ với anh ghê, như vậy có thể cầm dươиɠ ѵậŧ của anh cả đêm, làm như vậy chắc chắn sẽ ngủ rất say. 】

【…】

Tô Tri Hựu biết Chỉ Cảnh không nói nhiều, cô không nói tiếp nữa, chỉ gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc hôn gió, sau đó nói rằng muốn đi ngủ.

……

Ngày hôm sau Tô Tri Hựu thức dậy, cô không gửi tin nhắn cho Chỉ Cảnh, cô muốn biết anh có chủ động tới đón cô hay không, ngày hôm qua anh đồng ý, cô nói hôm nay cô có tiết vào buổi sáng, cô cực kỳ tò mò, cho nên đeo theo túi tote đi xuống lầu.

Vừa đi xuống cô lập tức nhìn thấy Chỉ Cảnh đã chờ ở dưới lầu, cái đầu nấm kia vô cùng đặc biệt, rất dễ nhận ra, anh im lặng chờ cô, thấy vậy, cô lập tức tiến lên, ấn mặt anh xuống hôn một cái: “Bảo bối, chào buổi sáng.”

Chỉ Cảnh: “…”

Tô Tri Hựu nũng nịu kéo tay anh, dẫn anh đến nhà ăn, cả đường đi cô vẫn luôn nắm tay anh.

Lúc này, Lục Giai Giai vừa lúc đi xuống lầu, cô ta nhìn thấy hình ảnh này thì khϊếp sợ, tên ngốc kia vậy mà đến đón Tô Tri Hựu?

Cái tên ngốc kia chưa từng đối tốt với cô ta như vậy bao giờ, lúc trước bảo anh đưa cô ta về nhà nhưng anh không muốn, nói cái gì mà, cô ta không có chân tự đi đường sao?

Mà lúc này bọn họ mới hẹn hò được mấy ngày, cái tên ngốc kia thích con gái bình thường như Tô Tri Hựu sao?

Khẩu vị kiểu gì vậy?

……

Ở trên đường Tô Tri Hựu nép vào người anh, còn cố ý vươn tay sờ soạng đũng quần của anh: “Dươиɠ ѵậŧ anh có nhớ em không?”

Chỉ Cảnh: “…Con gái khi nói chuyện đừng thô lỗ như vậy.”

Tô Tri Hựu: “Anh tưởng em không có 18cm?”

Chỉ Cảnh: “…”