Chương 8: Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên mặt cô

Ngón tay anh ra vào trong tiểu huyệt cô, dâʍ ŧᏂủy̠ ở bên trong tiểu huyệt chảy xuống dưới, khiến tay anh ướt nhẹp.

Anh cúi đầu, không hề nghiêm túc nghe giảng, thậm chí lực chú ý còn không đặt lên bục giảng, đôi mắt nhìn hoa huyệt chằm chằm.

Nhìn đến mức ánh mắt phát ra lửa, bất giác tăng tốc hơn, khiến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ngày càng nhiều hơn, nếu không có tiếng ồn xung quanh thì khả năng có thể nghe thấy tiếng nước.

Tô Tri Hựu muốn kêu nhưng không thể, vẫn luôn cắn môi chịu đựng.

Giáo sư nhìn thấy phản ứng của Chỉ Cảnh, cảm thấy có gì đó không đúng, hôm nay anh đưa bạn gái đến học cùng đã là ngoại lệ, vậy mà hiện tại còn mất tập trung.

Đối với việc anh mất tập trung thì rất khó tin, giáo sư thấy anh vẫn không chú tâm vào bài giảng nên gọi anh đứng dậy: “Chỉ Cảnh, em đứng dậy trả lời câu hỏi này.”

Chỉ Cảnh và Tô Tri Hựu nghe thấy vậy thì luống cuông, tình huống hiện tại, anh đứng lên kiểu gì? Nếu đứng lên thì sẽ bị lộ mất. Sau khi giáo sư nói xong, các bạc học đồng thời nhìn xuống cuối lớp.

Tô Tri Hựu sợ hãi, cô vừa rồi dâʍ đãиɠ, nhưng vẫn sợ bị người khác nhìn thấy, căng thẳng đến mức tiểu huyệt cắn chặt ngón tay của Chỉ Cảnh, không cho ngón tay anh rút ra. Chỉ Cảnh cảm nhận được tiểu huyệt chặt hẹp hơn, cắn lấy anh không chịu bỏ khiến anh không có cách nào rút ra được.

Anh ngẩng đầu liếc nhìn giáo sư, tuy rằng không nghe giảng nhưng chỉ cần liếc qua một lúc thì vẫn có thể trả lời.

Anh xin lỗi giáo sư: “…Giáo sư, em xin lỗi ạ, người em không thoải mái nên không đứng dậy được.”

Giáo sư thấy anh trả lời, đương nhiên cũng không làm khó anh, dù sao thì anh vẫn trả lời được câu hỏi, chẳng qua đối với khuôn mặt nghiêm túc hàng ngày của anh thì việc mất tập trung quả thật không hề dễ dàng.

Giáo sư không nhìn thấy bạn gái của anh, tò mò hỏi: “Bạn gái em đâu? Không phải vừa rồi vẫn còn ngồi bên cạnh em sao? Đi đâu rồi?”

Chỉ Cảnh im lặng một lúc rồi trả lời: “Cô ấy đi vệ sinh.”

Chỉ Cảnh cảm thấy mình phát điên mất, từ nhỏ đến lớn, anh được giáo dục là không được nói dối, phải trung thực, hơn nữa từ trước đến nay anh chưa từng nói dối, nhưng hôm nay lại không ngừng nói dối giáo sư.

Giáo sư không hỏi nữa, tiếp tục giảng bài, nhưng mặt của Chỉ Cảnh đỏ bừng.

Tô Tri Hựu thấy anh lại đỏ mặt, nghĩ đến lúc trước anh chưa từng nói dối, chắc chắn bởi vì nói dối cho nên mới thành ra như vậy.

Tô Tri Hựu cũng xin lỗi, biết rằng bản thân không nên dâʍ đãиɠ như vậy, cô nắm tay Chỉ Cảnh, hôn lên đó, dùng khẩu hình miệng nói với anh: “Em xin lỗi.”

Thật ra Chỉ Cảnh không hề giận, nhưng Tô Tri Hựu biết xin lỗi anh, cho nên nhân lúc vẫn đang học, anh rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt cô, còn cô thì hôn lên ngón tay của anh, sau đó ngậm vào trong miệng, liếʍ mυ"ŧ ngón tay anh.

Ngón tay anh thấm đầy mùi dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, bị cô liếʍ, không có mùi vị gì cho nên cô liếʍ rất lẳиɠ ɭơ, liếʍ một lúc thì lại đưa tay vào tiểu huyệt tiếp tục moi móc.

Chỉ Cảnh thật sự không có cách, nhìn dáng vẻ thoải mái của cô, anh tiếp tục đâm thọc, ngón tay thon dài ra vào bên trong, nhanh chóng cắm cô lêи đỉиɦ.

Sau khi lêи đỉиɦ, dâʍ ŧᏂủy̠ của cô phun đầy tay anh, cô thở hổn hển, thoải mái nhìn anh.

Sau khi lêи đỉиɦ, Tô Tri Hựu lấy giấy lau tiểu huyệt, tiểu huyệt chảy quá nhiều nước, sau khi lêи đỉиɦ thì đầy mùi dâʍ ŧᏂủy̠, da^ʍ đến cực điểm.

Tô Tri Hựu thấy thứ đó của Chỉ Cảnh vẫn treo ở nơi đó, cái đó của anh thật sự rất dài và to.

Cô chuẩn bị thủ da^ʍ giúp anh, không thể để bản thân sung sướиɠ một mình được, thứ đó của anh vẫn lủng lẳng ở đây, Tô Tri Hựu vươn tay chạm vào dươиɠ ѵậŧ, vuốt ve từ trên xuống dưới rồi tăng tốc độ để anh xuất tinh.

Chỉ Cảnh có thể hầu hạ Tô Tri Hựu nhưng để Tô Tri Hựu hầu hạ cho mình thì anh vẫn xấu hổ, khuôn mặt đỏ ửng.

Giáo sư thoáng nhìn Chỉ Cảnh, thấy mặt anh vẫn đỏ, tin cơ thể đứa nhỏ này thật sự không thoải mái, nếu không thì mặt sẽ không đỏ đến như vậy, cho nên bảo anh đến phòng y tế của trường nghỉ ngơi.

Chỉ Cảnh nói mình vẫn ổn, không phải do cơ thể không thoải mái mà do thoải mái quá nên mặt mới đỏ.

Tô Tri Hựu nghe anh trả lời thì buồn cười, cảm thấy việc giáo sư nhắc nhở rất đúng, mặt Chỉ Cảnh quá đỏ, cô nghịch dươиɠ ѵậŧ của anh, hôn lên bề mặt.

Không biết có phải do lớn quá hay không mà mãi lâu sau anh mới xuất tinh, cô đã tiết rồi mà Chỉ Cảnh vẫn chưa bắn, Tô Tri Hựu cảm thấy anh có thể kéo dài hơn, thật sự quá đáng sợ.

Tay cô đã đỏ rát nhưng vẫn không thấy anh có dấu hiệu xuất tinh.

Cô vẫn thủ da^ʍ cho anh, mãi cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên anh mới xuất, bắng vào miệng Tô Tri Hựu, bởi vì cô ngồi xổm ở dưới bàn cho nên mới trực tiếp bắn vào chỗ đó.

Tô Tri Hựu không giận, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ rõ ràng đến vậy, cô liếʍ khoé miệng, muốn thử xem nó có vị gì không, không ngờ nó không quá khó ngửi, nhưng chẳng có hương vị gì khác, có thể do anh nghỉ ngơi và làm việc lành mạnh.

Tô Tri Hựu thích hương vị này, cô để mặc anh lau mặt cho mình.

Gần như tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên mặt Tô Tri Hựu, Chỉ Cảnh cầm giấy lau khô dươиɠ ѵậŧ của mình, sau đó mặc quần vào rồi ngồi xổm xuống, cầm giấy từ từ lau mặt cho cô. .

Vốn dĩ Tô Tri Hựu muốn tự lau nhưng Chỉ Cảnh lại ngồi xuống giật tờ giấy, dịu dàng lau mặt cho cô.

Tô Tri Hựu phát hiện lúc này có một ánh nắng mặt trời chiếu vào, chiếu lên mặt Chỉ Cảnh, trông anh cũng khá đẹp trai, chuyện là như thế nào đây?

Tô Tri Hựu cảm thấy bản thân đã hoàn toàn tiến vào tình yêu, hầu như ai cũng cảm thấy cái đầu nấm này của anh xấu xí nhưng sao trong mắt cô nó lại trở nên đáng yêu, đẹp đến vậy?

Các bạn học đã rời đi hết, lúc này Tô Tri Hựu mới đứng dậy, cô xấu hổ mặc qυầи ɭóŧ, phía dưới dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của cô.

Quả nhiên Chỉ Cảnh có thói ở sạch, phải lau khô rồi mới rời đi.

Lúc đi, Tô Tri Hựu nắm cánh tay của anh hỏi: “Chỉ Cảnh, chúng ta đi hẹn hò được không? Dù sao thì cũng tan học sớm, anh không có việc gì, chúng ta đi xem phim được không?”

Chỉ Cảnh: “Ừ.”

Tô Tri Hựu kéo Chỉ Cảnh đến trung tâm mua sắm gần đó xem phim, cô cầm điện thoại, nói với Chỉ Cảnh: “Em thuê một phòng khách sạn nhé?”

Chỉ Cảnh vẫn không nói gì, nghe được câu này thì ngẩng đầu nhìn cô, dáng vẻ miễn cưỡng ý: “Có phải hơi nhanh rồi không.”

Tô Tri Hựu nghĩ, cô đói khát lâu như vậy, luôn muốn trải nghiệm cảm giác bị dươиɠ ѵậŧ của đàn ông cắm vào, nhanh lắm sao? Ngày đầu tiên cô không lôi anh đến khách sạn đã là tốt lắm rồi.

Tô Tri Hựu an ủi vỗ vai của anh, dụ dỗ: “Không nhanh đâu, Chỉ Cảnh, anh cứ nghĩ thoáng ra, dù sớm hay muộn thì vẫn phải làm, sớm muộn gì cũng sướиɠ, vì sao không muốn sướиɠ sớm hơn.”

Chỉ Cảnh: “…”

Chỉ Cảnh thấy cô đói khát đến mức như vậy thì lấy điện thoại ra, đặt phòng.

Tô Tri Hựu nhìn điện thoại của anh, thấy anh đặt khách sạn 5 sao, Tô Tri Hựu thiếu chút nữa chửi thề, đêm đầu tiên phát sinh ở địa phương này, cô hạnh phúc đến mức muốn bật khóc.