Chương 48: Đã từng yêu

Ngày hôm sau, đến thời gian đi học, Giang Ý Miên suýt chút nữa đã ngủ quên.

Yến Thành thấy sắc mặt cô không tốt lắm, trước khi chia tay còn hỏi muốn anh xin nghỉ học cho cô không. Có lẽ sắp vào mùa đông, không khí ngày càng lạnh lẽo, như có thể ngửi được mùi lá khô và bụi bặm.

Giang Ý Miên hít hít mũi, đứng cạnh cửa sổ xe tạm biệt anh.

"Không có gì, chắc chỉ hơi cảm thôi". Cô nói xong thì hắt xì:"Không phải hôm nay anh phải đi sao, đi nhanh đi, đừng đến muộn".

Bản thiết kế còn chưa quyết định, vì tiết kiệm thời gian, nên ban giám đốc muốn cử người sang thành phố bên cạnh đàm phán. Thiết kế này sửa đổi cũng không sao, chỉ là sắp tới đến thời gian khởi công, không thể kéo dài nữa. Vì thế Yến Thành cũng bị người phụ trách kéo theo, muốn cùng mình đi công tác.

"Vẫn chưa chính thức đi làm đã phải mệt thế này, anh vất vả rồi".

Cô cười hì hì, mũi đã đỏ bừng.

Anh lơ đãng nói "Anh phải kiếm thêm nhiều tiền, mới lấy được vợ".

Giang Ý Miên không nói gì nữa.

Yến Thành thấy không có cách nào với cô nữa, đành dặn phải uống nhiều nước ấm, phải uống hai viên thuốc trị cảm cúm, phòng ngừa một chút. Thấy cô đáp cho có lệ rồi chạy đi, áo đồng phục đơn giản khoác trên người, khóa cũng không kéo cho tử tế, vì thế anh nhíu mày. Anh cầm di động, muốn gọi cho Giang Ý Miên nhắc nhở một chút, nhưng nửa ngày cũng không biết nói như thế nào.

Aiz. Ai làm cho anh không thể quang minh chính đại làm bạn trai.

*

Giang Ý Miên tất nhiên đã bị cảm, mấy ngày nay đều uể oải.

Ăn vào cũng không thấy ngon, tiết chiều cô cũng không nhịn được ngủ gà ngủ gật. Thầy giáo và chủ nhiệm lớp phản ánh nhiều lần, thấy không có cách nào, chỉ có thể giáo dục vài câu cho có lệ.

"Tiểu Miên à, nhìn xem còn bao nhiêu thời gian mà cứ ngủ trên lớp thế, thi đại học không còn xa nữa, em đã thông minh, nếu chú ý học tập thì thành tích sẽ không quá kém".

Hai tay Giang Ý Miên đúc vào túi áo, nghe tai này ra tai kia, nhưng mặt mũi thì áy náy có thừa, miệng liên thanh vâng dạ. Chủ nhiệm lớp đã ba năm, tính tình học sinh này cũng rõ, cảm thấy mình hữu tâm vô lực.

Aizz, con người mình nếu không thanh tỉnh, người khác nói gì cũng là dư thừa.

Cô đang muốn nói lại vài câu hứa hẹn, bên ngoài có người chạy vào. Nam sinh chạy tới mức mặt đỏ bừng, nói cũng phải lấy hơi:"Báo cáo thầy cô...Thương Ký đang đánh nhau với bạn học ban khác---"

"Cậu ấy ấn người trên đất, đánh tới hộc máu rồi"

Sao lại đánh nhau rồi. Nửa cái văn phòng thầy cô đều đứng lên, vội vàng chạy đi.

Chủ nhiệm lớp của Giang Ý Miên là tổ trưởng, lúc này lãnh đạo không ở đây, nên phải có trách nhiệm. Vì thế không có thời gian mà quản Giang Ý Miên nữa, chạy theo mấy thầy cô giáo rời khỏi.

Giang Ý Miên nảy nảy lông mày, nhịn xuống sự bất an trong lòng. Lúc cô trở lại phòng học, bạn học đều nhăn mày nóng lòng, vừa nhìn thấy cô, đôi mắt liền nhăn lại:

"Giang Ý Miên, không xong rồi, Thương Ký vì cậu mà đánh nhau với bạn học"

Tất cả mọi người đều biết, trước kia họ là một đôi. Rốt cuộc là tuấn nam mỹ nữ, hai người đều có nhan xắc xuất chúng ở bên nhau, đều đẹp lóa mắt, đoạn tình yêu ngây thơ, họ như hình với bóng đã ăn sâu vào mắt người khác.

Hiện giờ tình cảnh thay đổi, lúc chia tay xong họ cũng không thể làm bạn tốt. Thương Ký làm gì cô cũng không để ý, nhưng nếu chuyện này có quan hệ tới cô, ai cũng không muốn thờ ơ. Nhưng thất vọng là, Giang Ý Miên chỉ lạnh nhạt ừm một tiếng không có gì khác. Bạn cô nói:

"Hay cậu đi xem sao?"

"Mình không phải thầy cô". Cô nhìn thoáng qua cửa sổ:"Trường học sẽ giải quyết".

Cô hiểu Thương Ký, cậu sẽ không vô duyên vô cớ đánh nhau, chắc chắn có lí do. Nhưng chuyện này có liên quan tới cô hay không, đi cũng không có tác dụng gì, ngược lại sẽ làm người khác bàn tán, lấy câu chuyện làm quà, nếu không tốt còn làm cho thầy cô giáo gặp mình hỏi chuyện.

Bạn cô cũng ý thức được điều đó, cô ấy hơi hé miệng, không nói nên lời.

Chuông vào lớp vang lên, thầy giáo cầm cặp sách đi vào lớp.

Bên ngoài gió thu thổi qua lá cây ủ rũ, vài cái sắp lìa cành, chờ đợi gió thổi bay. Rơi xuống, bị chổi quét đi, thưa thớt hóa thành bùn, dù sao bốn mùa cũng sắp qua. Giang Ý Miên mở sách ra học bài, hôm nay bọn họ ôn tập.

Một tờ giấy nháp, bị Giang Ý Miên viết vài câu, nhưng chính là, câu kia đã bị bút của Giang Ý Miên vạch đi vạch lại nhàu nát. Căn bản không rõ mình đang viết cái gì.

Chỉ có thể nhìn những lời này giống như tình yêu, màu đen, đã rỗng, đầu đuôi không hoàn chỉnh, để lại một lỗ hổng. Giống như, bọn họ đã từng yêu.