Chương 85: Vai hề

Học sinh cao tam đã phấn đấu không ngừng nghỉ, hôm nay là buổi học cuối cùng của kỳ nghỉ đông. Ngày 30 bắt đầu nghênh đón kỳ nghỉ mười ngày. Trong phòng học kêu khổ thấu trời xanh, trên phát xuống nào là bài thi cùng bài tập, thật sự sống không bằng chết.

"Giang Ý Miên, hôm nay xong là nghỉ, thấy sao mà mặt mày vẫn ủ ê?"

Một đám người họ đứng bên đường chờ đèn xanh đèn đỏ, có người đâm một cái ở bả vai cô. Giang Ý Miên lắc đầu, nói ra cũng không ai hiểu. Bạn cô đoán: "Chắc đang nghĩ không muốn làm bài tập".

"Bài tập?cái gì mà bài tập?"

"Đúng thế, làm gì có bài tập, phát xuống chỉ là bản giấy nháp hỏng mà thôi".

"Ha ha ha ha mẹ nó cậu...".

Qua vài ngã tư, Giang Ý Miên tạm biệt bạn bè, bước chầm chậm về tới cửa nhà. Chưa lấy ra chìa khóa, cửa bên trong đã mở ra. Đập vào mắt là mặt Giang Ý Văn đang cười nhưng trong lòng thì không cười.

"Đã về rồi?"

Cô cũng tươi cười chào lại: "Anh."

Giang Ý Văn: "Ha hả."

Bên trong rất náo nhiệt. Hôm nay làm cơm tất niên, sáng sớm Ôn Thanh Dung đã bắt đầu chọn thực phẩm, mua đồ ăn, dọn dẹp nhà cửa, vội vàng xung quanh. Tuy mấy năm trước cũng vậy nhưng năm nay thì khác---có thông gia đến đây.

Giang Trí chân đạp lên bàn trà, treo bức tranh chữ vừa được tặng lên tường, ba Yến đứng chống tay ở cách đó không xa, ngắm nghía, bảo ông bên trái bên phải. Mẹ Yến vẫn đoan trang như cũ, ngồi ở sô pha ôm em mèo búp bê vải uống trà, bà cũng nghĩ đi giúp đỡ, nhưng Ôn Thanh Dung nấu ăn rất giỏi, bà chỉ là tay mơ, sẽ gây thêm phiền phức, nên ngồi cắn hạt dưa xem TV.

"Miên Miên đã về à?"

Giang Ý Miên chào hỏi, cầm cặp sách đi lên lầu, vào cửa khóa lại, lôi di động ra nhắn cho Yến Thành.

"Sao anh vẫn chưa đến, em xấu hổ tới chân không đứng nổi".

Bên kia nhắn lại rất nhanh: "Trên đường kẹt xe."

"Anh mau lên, mau lên...mau đến đi!!!"

"Không dám xuống nhà?" Anh đoán được cô đang ở phòng, "Trốn tránh không có tác dụng, đợi lát nữa ăn cơm cũng phải đối mặt, không bằng trước tiên làm quen dần đi".

"..."

Chuyện này là vì ai?

Phải nói tới từ sự việc lần trước mẹ Yến cùng vợ chồng Giang gia gặp nhau.

Ngày đó bốn người sững sờ đứng tại chỗ, im lặng một lúc lâu, quyết định ba người trưởng thành sẽ đi ăn sáng uống cà phê, mang chuyện này bàn bạc một chút, còn đương sự trước tiên cần phải về trường đi học.

Giang Ý Miên căn bản chưa trải qua tình huống này, bị đuổi đi chỗ khác tất nhiên là không thể tốt hơn. Nhưng cô phát hiện sự việc có hơi nghiêm trọng hơn trong dự tính--bọn họ quen nhau, vì sao? Trong đầu hoàn toàn là nghi vấn sắp thoát ra, Giang Ý Miên nhắn tin wechat cho Yến Thành: Xong đời!

Bên kia nhắn lại: ?

Giang Ý Miên: Mẹ anh đưa em tới cổng trường, đúng lúc đυ.ng phải ba mẹ em, làm sao bây giờ???!

Yến Thành dùng ngữ khí bình tĩnh nhất nói lời không hề bình tĩnh:"Em cứ đi học đi, hiện tại anh đang trên đường tới đó".

Con gái vừa đi, lời nói xấu hổ cũng phải nói. Giang gia đối với việc con cái yêu sớm từ trước nay đều đã biết, so với việc con gái yêu đương cùng bạn ở trường, mấy đứa choai choai không có kết quả, cùng quen biết với con trai bạn bè làm ăn trên thương trường, càng dễ dàng tiếp nhận hơn.

Chỉ là mẹ Yến không bởi vậy mà bình tĩnh. Bởi vì Ôn Thanh Dung nói:

"Nhà tôi tính tình con gái không được tốt lắm, cho tới nay thật cảm ơn Yến Thành đã bao dung...nói về tương lai, tôi cũng không biết bọn nhỏ nghĩ thế nào, nhưng hiện tại Miên Miên còn chưa thành niên, lại đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học..."

Lúc mẹ Yến nghe được bốn chữ: "Còn chưa thành niên". Bã nhịn đã lâu, may mắn là kiềm chế được không bóp nát chén trà trên tay. Bây giờ bà mới phát hiện ra, thằng con trai súc sinh mà mình đã tâm huyết bồi dưỡng thành người tốt hơn hai mươi mấy mùa xuân, vậy mà lại không buông tha con gái người ta vẫn chưa thành niên.

Chờ lúc Yến Thành tới nơi này hết thảy đã không còn kịp nữa rồi, mẹ Yến đã nghĩ xong lễ hỏi, hai bên gia đình đã bàn bạc bữa cơm tất niên năm nay chính là ngày gặp mặt, việc đã được hai bên nhất trí.

Chờ tới lúc về nhà đóng cửa, một trận chửi rủa không thể tránh khỏi. Nhưng như ván đã đóng thuyền, mẹ Yến cũng đã bình tĩnh lại, ngược lại chỉ thấy thương cảm cho Giang Ý Miên: Ba thì đã như vậy, từ nhỏ không được sự quan tâm của gia đình, tuổi thanh xuân còn bị con trai mình vùi dập hỏng bét, dê vào miệng cọp....!

"Chờ con bé đến tuổi, hai đứa lập tức kết hôn cho mẹ". Mẹ Yến xoa xoa eo, chỉ vào mặt anh:"Tôi nói cho anh biết Yến Thành, cái sự việc loạn này tuyệt đối không thể nào phát sinh trên người con trai của tôi, nếu cậu mà không chịu trách nhiệm, hãy cút ra khỏi cái nhà này".

Ba Yến thở dài, muốn khuyên cái gì nhưng không lại được với lão bà bà của mình đang tức tới lửa ngập trời, không dám mở miệng. Ông nghĩ nói gì đó, nhưng việc này người trẻ tuổi bây giờ đều như vậy...thời đại tự do yêu đương có con có cháu là có phúc...Ông ngắm người đang nhếch miệng cười, có vẻ ứng phó được, như con chó đang vẫy đuôi....rất may mắn là mình không làm anh hùng. Chỉ cần ôm bảo bối bảo bối búp bê vải, yên lặng tránh một bên.

Bên này vừa phát tác xong, liền đến lượt Giang Ý Văn.

Ngày đó hai người họ uống đến nửa đêm, Giang Ý Văn muốn nhổ cả gan ra cũng không suy nghĩ cẩn thận, như thế nào bảo bối vẫn chưa phát dục hết, đã bị trộm khỏi nhà.

Anh ta còn ngầm đi hỏi một người bạn cùng phòng:"Cậu nói người Yến Thành thích thật ra có phải là tôi hay không? cho nên cậu ta mới tiếp cận em gái tôi, vì muốn hiểu tôi hơn?"

Bạn cùng phòng anh thật sự rất muốn trao giải thưởng cho anh, bổ đầu ra xem trong đó có phải toàn là rơm rạ hay không, nói: "Nhưng còn có một khả năng, Yến Thành vẫn luôn thích em gái cậu? tiếp cận cậu là vì tìm hiểu em gái cậu?"

Tâm tình Giang Ý Văn thật phức tạp, anh cảm thấy mình như bị lừa dối. Thế giới này đều là giả, không có khả năng không có khả năng không có khả năng!

!!

Sau đó Yến Thành không nhìn nổi nữa, so với nói lời hoa mỹ lừa gạt không được khả quan, làm người vẫn nên thẳng thắn thành khẩn, rốt cuộc hai năm nữa pháp luật cũng sẽ công nhận là người một nhà. Vì thế mời anh ta uống rượu, đem tất cả mọi chuyện nói ra, bao gồm cả chuyện lần đầu gặp mặt hai người đã crush lẫn nhau nói hết.

Giang Ý Văn: "..."

Anh ta cảm thấy mình đúng là một vai hề.

Anh còn nói qua với Yến Thành :

"Hy vọng con bé có thể gặp được người yêu nó thật lòng".

Anh trăm lần không nghĩ tới, bạn thân cùng phòng của mình không tiếc thân mình, thậm chí quên mình nhảy và hố lửa.

Anh cảm thấy có nghĩa vụ phải nhắc nhở bạn tốt.

Vì thế Giang Ý Văn thao thao bất tuyệt kể rõ sự tích của Giang Ý Miên, lớn nhỏ đem mối tình đầu của cô ra cho đối phương học tập, rồi chuyện hồi còn nhỏ chuyên bò lên giường anh ta tè bậy.

"Nói ngắn gọn, con bé này tội ác tày trời, tâm cơ của nó sâu không thể lường được..." .

Đáng tiếc nói cũng chẳng có hiệu quả. Yến Thành chỉ cười cười nói:

"Tôi đều biết".

"Tôi nguyện ý chấp nhận tất cả của em ấy, khuyết điểm cũng tiếp nhận".

Anh đặt tay mình lên mu bàn tay Giang Ý Văn, thành kính gọi một câu:

"Anh trai"

Giang Ý Văn: ".................."

Con mẹ nó!