Chương 16.2: Kiêu hãnh và định kiến (2)

Lâm Vũ Sơ nhìn ra An Dã không định buông tha cô, bất đắc dĩ nói: “Hai người chúng ta căn bản không có khả năng đi đến cuối cùng, chia tay sớm một chút chính là kết quả tốt nhất. Anh có thể chủ động nói đến việc chia tay, đối với chúng ta chính là sự giải thoát tốt nhất.”

“Nhưng anh căn bản là không muốn cùng em chia tay!” An Dã nhìn chằm chằm Lâm Vũ Sơ: “Gọi điện thoại cho em cũng không phải thật sự muốn cùng em kết thúc, anh chỉ muốn nghe em nói một câu không muốn rời xa anh. Đào Nguyệt nói, tốt nghiệp là thời điểm thử thách tình cảm nhất trong trường học, nói một câu chia tay là có thể thăm dò đối phương. Thì ra anh là người dễ bị vứt bỏ nhất trong trái tim em.”

“An Dã, cùng anh yêu đương em thật sự cảm thấy rất mệt mỏi.”

An Dã giật giật khóe miệng một chút, dáng vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Em cho rằng anh ở cùng một chỗ với em không mệt mỏi sao? Em luôn nói anh ngây thơ, cả ngày cầm một quyển sách giả bộ thanh cao chẳng lẽ không phải đạo đức giả? Đọc thêm một vài quyển sách thì cảm thấy rất cao quý, và tất cả những gì anh làm trong mắt em đều trẻ con và ngây thơ. Lâm Vũ Sơ chẳng lẽ bản thân em không dối trá sao?”

Một lúc lâu sau, Lâm Vũ Sơ mở miệng nói: “Cho nên tới nay anh đều nghĩ em như vậy?”

“Anh có nói sai không?”

“Chúng ta chia tay đã được một thời gian rồi, em tự nhận mình không làm chuyện gì có lỗi với anh, mà mỗi lần gặp mặt anh đều lựa chọn nói những lời khó nghe nhục nhã em. Anh không phải là ngây thơ, lòng dạ hẹp hòi thì là cái gì? Vì sao không thể khoan dung một chút, giữ mặt mũi cho nhau?”

“Không có làm chuyện gì có lỗi với anh, làm sao em có thể kết hôn với người khác nhanh như vậy? Trong lòng em là rõ ràng nhất.” An Dã tức giận nói: “Lâm Vũ Sơ, anh chính là chán ghét bộ dạng dối trá của em!”

Lâm Vũ Sơ cũng tức giận nhìn An Dã: “Muốn nói đúng hay không, chẳng lẽ anh xứng đáng với em sao? Khi anh còn chưa đề nghị chia tay, thì không ở cùng một chỗ với Đào Nguyệt hay sao?”

Ngày đó ở trung tâm thương mại bắt gặp cảnh An Dã cùng Đào Nguyệt đi dạo cửa hàng, Lâm Vũ Sơ còn nhớ rất rõ.

“Em được đi tìm người khác, còn anh chẳng lẽ không được?” An Dã dừng lại một chút rồi nói: “Thật sự là chúc mừng em thoát khỏi tên quỷ ngây thơ như anh, trở thành bà Lương.” Nói xong xoay người rời khỏi rạp chiếu phim.

Lâm Vũ Sơ đứng tại chỗ tâm tình phức tạp, cảm xúc vui vẻ đến xem phim đều không cánh mà bay. Cô theo bản năng ngửa đầu thở ra một hơi thật sâu, lại bị ánh đèn sáng chói rọi vào mắt, lập tức cúi đầu xuống.

Lúc ngẩng đầu lên, Lâm Vũ Sơ nhìn thấy Lương Mục Xuyên cách đó không xa đi về phía cô.

Lâm Vũ Sơ không biết Lương Mục Xuyên từ trong phòng chiếu phim ra hồi nào, nhưng cô biết bộ phim này không có cách nào tiếp tục xem nữa.

Lương Mục Xuyên đến gần cô, mặt không cảm xúc: “Đi thôi, bộ phim này không có gì hay.” Dứt lời trực tiếp đi ra ngoài, bỏ lại Lâm Vũ Sơ ở phía sau.

Lương Mục Xuyên chưa bao giờ đối với cô không quan tâm như vậy, Lâm Vũ Sơ không biết Lương Mục Xuyên đột nhiên giận cái gì, nhưng hiện tại bản thân không có tâm tình để đi quan tâm cảm xúc của anh.

Hai người ngồi vào xe, một đường không nói gì.

Chiếc xe đi thẳng về nhà. Lâm Vũ Sơ nhớ rõ Lương Mục Xuyên nói với cô xem phim xong sẽ dẫn cô đi nơi khác. Hiện tại xem ra anh đã thay đổi ý định, mà Lâm Vũ Sơ cũng không muốn hỏi đến.

Xe dừng ở gara, Lâm Vũ Sơ tháo dây an toàn, Lương Mục Xuyên vẫn không nhúc nhích. Chờ Lâm Vũ Sơ mở cửa xe, Lương Mục Xuyên bỗng nhiên lên tiếng: “Làm bà Lương vẫn là không có biện pháp để cho em chặt đứt ý niệm đối với người đàn ông khác sao?”

“Anh có ý gì?”

Lương Mục Xuyên nghiêng người, một tay chạm vào mặt Lâm Vũ Sơ, ánh mắt cao ngạo lạnh lùng mà cô chưa từng thấy qua.

“Anh chỉ nhắc nhở em chữ là “Lương” trong bà Lương là của Lương Mục Xuyên, đời này em chỉ có thể là người của anh, em phải tự biết điều đó.”

Tâm tình lúc trước của Lâm Vũ Sơ đã bình thường trở lại, nhưng lại muốn tuôn ra lần nữa. Cô không rõ vì sao hôm nay mỗi người đều muốn cãi nhau với cô, vì sao mỗi một câu nói với cô đều ẩn chứa sự châm chọc.

“Lương Mục Xuyên em thật sự không muốn gả cho anh! Đêm đó là anh đã cưỡng ép em, anh biết không? Là cưỡng ép! Dựa vào cái gì mà đời này em chỉ là người của anh? Không phải là em nên tự giải quyết cho tốt, mà là anh tự cho mình đúng!” Lâm Vũ Sơ tràn đầy phẫn nộ đẩy tay Lương Mục Xuyên ra.

Lương Mục Xuyên giơ tay nắm cằm Lâm Vũ Sơ: “Đời này em còn dám có người đàn ông khác, em thử xem! Chúng ta đã có giấy chứng nhận kết hôn hợp pháp, và em cũng đừng nghĩ tới việc sẽ ly hôn. Em cho rằng anh sẽ để loại người như An Dã vào mắt sao? Nếu anh thật sự ra tay, anh ta đến cả chết như thế nào cũng không biết nữa kìa!”

Đây là lần cãi nhau thứ hai của Lâm Vũ Sơ và Lương Mục Xuyên kể từ khi kết hôn. Mỗi lần cãi nhau Lương Mục Xuyên luôn nhắc tới An Dã, Lâm Vũ Sơ thật sự không rõ mỗi lần như thế anh có ý gì.

Lâm Vũ Sơ quay đầu, tránh thoát khỏi tay Lương Mục Xuyên.

Cô mệt mỏi dựa vào lưng ghế, “Em thật sự không hiểu tại sao lúc trước anh lại muốn kết hôn với em? Em nghĩ không ra mình đã làm chuyện gì có lỗi với anh, để anh cưỡng ép em còn chưa đủ, còn muốn em bồi thường cả đời?”

Lương Mục Xuyên lại một lần nữa muốn vuốt ve mặt Lâm Vũ Sơ, bị Lâm Vũ Sơ nghiêng đầu né tránh, Lương Mục Xuyên cuối cùng đành phải từ bỏ, buông tay xuống. “Bởi vì... Anh yêu em.”

Dứt lời, trong xe yên tĩnh. Lâm Vũ Sơ khó tin nhìn về phía Lương Mục Xuyên, nhưng rất nhanh chuyển thành cười lạnh, khẽ nâng cằm, bộ dáng ngạo mạn, khinh thường người trước mặt. “Thì ra “yêu” đối với anh mà nói lại rẻ mạt như vậy, tùy tiện thì có thể đem ra làm cái cớ. Anh không cảm thấy anh đang hạ nhục chữ này sao?”

Lâm Vũ Sơ không nhìn Lương Mục Xuyên nữa, nhìn thẳng về phía trước, bởi vậy không nhìn thấy tổn thương trong mắt anh. Cô nghe anh nói: “Đáng lẽ phải đoán được em sẽ không tin đâu.”

Trong xe lại yên tĩnh, Lâm Vũ Sơ không còn gì để nói nữa, tự mình xuống xe, đóng cửa lại. Lương Mục Xuyên ngồi trong xe hồi lâu, cuối cùng quay đầu chạy ra khỏi cửa.