Chương 87

Hai chị em cố ý tránh nhìn, không dám đối diện với thân thể bị bổ đôi, dần dần trong lòng họ nảy sinh một nỗi sợ vô hình đối với Hoàng Nguyên.

Vừa lên đến tầng hai, họ đã thấy một gã mặt đầy sẹo cầm dao lớn đi tới. Nhìn thấy Hoàng Nguyên, hắn theo phản xạ vung dao chém tới.

"Trên lầu còn một người nữa."

Một kẻ hút thuốc dưới lầu, một kẻ tìm kiếm trên lầu, thân phận và địa vị của hai người này rõ ràng.

"Bá ca, có chuyện gì vậy?"

Người anh em trên lầu rõ ràng nghe thấy tiếng động, do dự một giây rồi mới hỏi một câu.

Khi bước chân từ từ tiếp cận cầu thang, Hoàng Nguyên cầm kiếm lao lên. Do tiếng động vừa rồi, trong lòng hắn đã có sự cảnh giác, thậm chí đoán được người bên dưới đã gặp vấn đề.

Hoàng Nguyên phản ứng cực nhanh, chưa kịp đặt chân lên bậc cuối cùng, đã đâm kiếm ngũ kim lên. Thanh kiếm rộng gấp đôi thường, đâm vào cổ đối phương trước một bước.

"Không có cách nào khác, kiếm của ta dài hơn ngươi!"

Kiếm ngũ kim xuyên qua cổ đối phương, đẩy hắn lùi vài bước rồi ngã gục xuống đất. Máu tươi theo lưỡi kiếm bắn ra, cổ họng đối phương bị xuyên thủng một lỗ lớn, máu không ngừng trào ra từ miệng và mũi.

Trong mắt hắn tràn đầy khao khát sống, cố gắng bò về phía phòng khách trên tầng hai, để lại một vệt máu dài phía sau. Hoàng Nguyên theo sau, lại đâm kiếm ra, chỉ nghe một tiếng “rắc”, hắn hoàn toàn bất động.

Trong thời gian ngắn liên tiếp gϊếŧ bốn người, hơi thở của Hoàng Nguyên trở nên dồn dập, tim đập mạnh vượt quá giới hạn, thậm chí có thể nghe thấy tiếng đập nhanh của nó. Mặc dù không còn cảm giác buồn nôn như lúc đầu, nhưng tim đập nhanh và máu chảy nhanh cũng gây ra gánh nặng lớn cho cơ thể.

Anh hít một hơi sâu, dựa vào tường, cảm giác chóng mặt dần dâng lên.

Hai chị em lúc này cũng chạy lên lầu, đỡ Hoàng Nguyên ngồi xuống ghế sofa trên tầng hai để nghỉ ngơi.

"Uống chút nước cho đỡ mệt."

Sự sợ hãi vừa nảy sinh trong lòng họ dần dần tan biến, suy cho cùng Hoàng Nguyên gϊếŧ những người này là để bảo vệ họ.

Một ngụm nước ấm trôi xuống cổ, cảm giác bức bách trong lòng dần dần thông suốt hơn, khiến Hoàng Nguyên cảm thấy sức lực vừa mất lại được khôi phục.

"Còn bốn tên nữa, không thể đợi chúng phát hiện ra."

Nói rồi anh muốn đứng dậy đi tìm bốn người còn lại.

"Lần này để chúng tôi giúp anh, dù sao chúng tôi cũng là người đã được tăng cường một phần."

Lúc này, Hạ Tuyết cũng lấy hết can đảm. Đối mặt với sự tranh đấu giữa những người sống sót là điều không thể tránh khỏi. Hoặc là chung sống hòa bình, hoặc chỉ còn lại một bên. Vì vậy, cô nhặt lên cây dao lớn dưới đất, tỏ rõ quyết tâm của mình.

"Giúp tôi giảm bớt áp lực cũng được, nhưng các cô phải cẩn thận."

Hoàng Nguyên vận động một chút, rồi cầm kiếm ngũ kim dài một mét rưỡi đi xuống lầu.