Chương 35: Không phải vì cô nên tôi mới làm đâu

Sau khi đẩy cửa ra, trong phòng tối đen như mực, chỉ có tiếng khóc u uất trong bóng đêm liên miên không dứt.

Anh bực bội bật đèn lên, ánh đèn màu cam sáng lên, phản chiếu gương mặt tái nhợt bất lực của Lạc Y Y.

Cô đã khóc đến mức thở không ra hơi.

Anh vô thức nhíu mày, sải bước đi tới trước mặt cô, muốn khuyên nhủ cô vài câu.

Cúi đầu, đón nhận đôi mắt đẫm lệ của cô.

Cô còn mặc cái áo rách ban ngày, chân trần ngồi trên sàn nhà, hai tay ôm đầu gối, cuộn tròn thành một khối, bất lực đáng thương như một con mèo con bị vứt bỏ.

Đôi mắt ấy sạch sẽ, trong veo, vì vậy cảm xúc đặc biệt tinh khiết, chân thành, đầy đủ, làm cho mọi người khó có thể cưỡng lại.

Lửa giận trong lòng anh nhất thời biến mất, thân thể cao lớn chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đưa tay sờ mái tóc dài rối bù của cô, giọng điệu nhẹ nhàng đến mức đến cả chính anh cũng không tưởng tượng được.

"Đừng khóc.”

Một câu quan tâm dịu dàng đơn giản, làm cho Lạc Y Y lập tức phá bỏ hàng phòng ngự, cô không nói câu nào nhào vào trong ngực Mộ Kính Thừa.

Mộ Kính Thừa theo bản năng muốn đẩy cô ra, lại nghe cô càng khóc to hơn, trong miệng si ngốc nói: “Em không còn nhà nữa…”

“Trước kia mặc kệ cả gia đình của cậu em có đánh mắng nhục nhã em như thế nào, em đều có thể nhịn, bởi vì chỉ cần bọn họ còn nhận em, là em vẫn còn có gia đình, bây giờ, em đã thật sự trở thành một đứa trẻ mồ côi thật sự rồi..."

Trái tim Mộ Kính Thừa thắt lại, một loại tình cảm khó hiểu gọi là đau lòng ập tới, giống như kim dày đặc, từng chút từng chút đâm vào trong lòng, làm cho anh vừa đau vừa tê, còn có chút không biết làm sao.

Giờ này khắc này, anh đã tin chắc là Lạc Y Y không phải chung một kiểu người như gia đình của Lạc Hoài Cẩn, cô gả cho anh, rất có thể là bị ép.

Anh không đẩy cô ra nữa, ngược lại vụng về dùng tay vỗ nhẹ lưng cô, trịnh trọng nói: "Cô không phải cô nhi, sau này nhà họ Mộ chính là nhà của cô!”

Lạc Y Y nhịn không được từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, ngẩn người nhìn vào đôi mắt đẹp của anh.

Đôi mắt đó giờ phút này không còn một chút lạnh lùng nào nữa, tràn đầy ánh sao, rạng rỡ sáng lạn.

Cô không khỏi đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng nhưng nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh, Mộ Kính Thừa.”

Mộ Kính Thừa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô giống như một quả táo chín, trong lòng tràn đầy hương thơm của thiếu nữ đặc biệt của cô, trái tim yên lặng đã lâu của anh đột nhiên đập một nhịp, cả người bắt đầu khô nóng không khống chế được.

Loại cảm giác này làm cho anh bối rối và kháng cự, anh ép mình hạ nhiệt trái tim đang bốc lửa của mình, thô bạo đẩy cô ra.

Anh ra vẻ lạnh lùng nói: “Cảm ơn cái gì, cô đã gả cho tôi rồi, tất nhiên chính là người của nhà họ Mộ tôi, ít nhất trong thời gian hôn ước tồn tại, đây là sự thật không thể thay đổi!”

"Hôm nay tôi đi tìm cô, giúp cô, đều là bởi vì mặt mũi của nữ chủ nhân nhà họ Mộ không thể bị làm nhục, đây là trách nhiệm của tôi, không phải vì cô đâu!”

Lạc Y Y ngơ ngác nhìn anh, vẻ mặt mê mang, nước mắt vô thức lăn xuống.

Rõ ràng vừa rồi anh còn rất ôn nhu thân thiết, lúc này sao đột nhiên lại trở nên lãnh khốc vô tình như vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Nghênh đón ánh mắt mờ mịt luống cuống của Lạc Y Y và nước mắt trắng nõn trong suốt, trong lòng Mộ Kính Thừa có chút không được tự nhiên và đau lòng, nhưng anh vẫn ép buộc mình bỏ qua loại tình cảm xa lạ này.

Anh lạnh mặt nói: “Còn nữa, không được khóc! Nữ chủ nhân của nhà họ Mộ có thể làm rất nhiều chuyện, duy chỉ có khóc là vô dụng nhất!”