Chương 40: Cố giành lại cho bằng được những thứ thuộc về mình

Hơn nữa bạn thân Thời Tiểu Tiểu là quán quân võ thuật, cho dù đánh nhau cô cũng không sợ!

Cô hạ quyết tâm, thắt dây an toàn, trầm giọng nói" Đi thôi! ”

Ánh mắt cô sắc bén nhìn chằm chằm phía trước, chờ xe sang phát ra tiếng nổ không giống nhau, cổ vũ cho hai người họ.

Nhưng đợi một hồi lâu, xe chẳng những không có phát ra tiếng nổ, thậm chí còn không nhúc nhích.

Cô nhíu mày nhìn về phía người chị thân thiết, nghi hoặc nói: “Đi thôi?”

Ánh mắt nhỏ bé của cô ấy mờ mịt đảo qua một đống nút bấm ở ghế lái, có chút lúng túng gãi mái tóc ngắn lưu loát: “Y Y, cần gạt số đâu?”

Trên trán Lạc Y Y xuất hiện ba vệt đen, tâm lý chiến thắng vừa mới xây nên đã ầm ầm sụp đổ.

Thời Tiểu Tiểu thấy thế vội vàng trấn an nói: “Không sao, đừng lo, để chị hỏi Độ Nương, mấy phút nữa là giải quyết xong hết.”

Lạc Y Y nhịn không được thở dài, cảm thấy quyết định gọi Thời Tiểu Tiểu đến hỗ trợ có phải là quá bốc đồng rồi không?

Chỉ chốc lát sau, trên mặt Tiểu Tiểu lộ ra hào quang hưng phấn, kích động nói: Tìm được rồi! Hóa ra là núm vặn, không phải là cần gạt!”

Cô ấy quay đầu nhìn thấy Lạc Y Y giống như cà tím bị dính sương, không khỏi vỗ vai cô, trịnh trọng nói: "Bảo nhi, phấn chấn lên đi em, ngồi xuống đi, chúng ta đi thôi nà!”

Cô vừa dứt lời, chiếc xe lập tức lao ra ngoài như một viên đạn!

Lạc Y Y sợ tới mức cuống quít bắt lấy tay vịn, trái tim lập tức vọt lên cổ họng.

Bây giờ cô không lo lắng về việc liệu chiếc xe có thể bị trầy hay không, bởi vì bây giờ cô đang lo cho cái mạng nhỏ của mình nhiều hơn.

Năng lượng của Thời Tiểu Tiểu giống như uống thuốc kí©h thí©ɧ, và sức mạnh của cô ấy đáng sợ không kém gì Mộ Kình Thừa khó tính!

Thời Tiểu Tiểu lại hồn nhiên bất giác, kích động nói: “Ha ha, đúng là siêu xe, tuyệt thật!”

Lạc Y Y gắt gao nắm lấy tay vịn nhắm mắt lại, cam chịu số phận và giao cuộc sống của mình cho người bạn thân nhất!

May mắn thay, mặc dù các kỹ năng lái xe nhỏ đôi khi được khoe khoang, nhưng nhìn chung là có thể vượt qua được.

Ngoại trừ lúc đầu không quen với kiểu xe này lắm nên hơi luống cuống tay chân ra, cuối cùng cũng an toàn đưa cô đến trước cửa trung tâm y học cổ truyền Lạc thị.

Lạc Y Y hơi chóng mặt, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, hai chân vừa chạm đất, trái tim cuối cùng cũng trở về vị trí của nó.

Thời Tiểu Tiểu còn đang hưng phấn, sờ một đống phím trong xe, thấy Lạc Y Y đang chờ cô ấy, lúc này mới lưu luyến không rời xuống xe.

Thấy sắc mặt cô hơi tái, còn tưởng rằng cô sợ lát nữa gặp người của trung tâm sẽ khó xử, không khỏi vỗ vai cô, cổ vũ nói: "Đừng sợ, Bảo nhi, có chị ở đây với em rồi!”

Lạc Y Y bị cô ấy vỗ làm cho giật bắn mình, cố nén cảm giác nôn mửa không ngừng cuồn cuộn trong dạ dày, dựa vào thân xe ổn định thân thể rồi gật đầu.

Cô đã không còn tâm tư cùng Thời Tiểu Tiểu thảo luận vấn đề kỹ thuật xe của cô ấy nữa, bởi vì đã có nhân viên của trung tâm đẩy cửa đi ra.

Hiển nhiên xe sang chói mắt như vậy đột nhiên xuất hiện trước cửa trung tâm, lập tức khiến nhân viên của trung tâm chú ý tới.

Lạc Y Y nhìn người tới, trái tim lại trầm xuống vài phần.

Là Chu Nam, trợ thủ đắc lực nhất cũng đáng tin cậy nhất của cậu, tương đương với hơn hầu hết các quản gia trong trung tâm, thích nhất là chiến đấu với người khác!

Chu Nam nịnh nọt nghênh đón, đi tới gần xe sang phát hiện là Lạc Y Y, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Hắn ta cười lạnh, khinh thường nói: “Úi xời, tưởng ai mà sang dữ vậy, thì ra là cháu gái Lạc Y Y của ngài Lạc đây mà!”

Thời Tiểu Tiểu cười nhạo, vẻ mặt khinh thường, thấp giọng mắng: “Đồ chó pug.”

Cô ấy đã biết chuyện Lạc Y Y bị gia đình cậu ruột cắt đứt quan hệ rồi.

Cô ấy cảm thấy quả thực không thể tốt hơn, đáng lẽ Y Y nên thoát khỏi cái ổ ma quỷ từ sớm mới phải!

Hiện giờ Y Y là nữ chủ nhân nhà giàu, tất nhiên càng không cần nhìn sắc mặt nhà họ Lạc và ông cậu già Lạc chó má kia!

Cô ấy không khỏi tiến lên một bước, ngạo nghễ nói: “Mở to hai mắt hí của ông ra nhìn cho rõ đi, cô ấy là Lạc Y Y, nữ chủ nhân nhà giàu nhất cái Giang thành này đấy!”