Chương 5: Tiếng động kỳ lạ

Cô giật mình tỉnh dậy.

Tiếng động quái dị ở phòng bên cạnh vẫn còn, âm thanh còn lớn như vậy, cô muốn làm bộ như không nghe thấy cũng khó.

Cô do dự một lát rồi xoay người xuống giường, đi tới trước cửa phòng bên cạnh.

Cô nhớ lời cảnh báo của anh là nếu không có sự cho phép của anh, cô không được phép vào phòng ngủ của anh.

Nhưng nghe được tiếng động đáng sợ trong phòng, cô suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định đẩy cửa ra.

Trong phòng tối đen như mực, trong bóng tối, âm thanh nặng nề đó càng trở nên đáng sợ hơn.

Cô giơ tay ấn công tắc đèn, ánh đèn màu cam sáng lên, xua tan bóng tối, cũng chiếu sáng tình hình trong phòng.

Mộ Kính Thừa giống như đang phát điên, ôm đầu mình đập mạnh vào bức tường đối diện.

Cô hoảng hốt, vội vàng tiến lên hỏi: "Kính Thừa, anh sao thế?"

"Ra ngoài!" Vẻ mặt của Mộ Kính Thừa đau đớn nhăn nhó, giọng nói lúc mắng cô cũng hơi run rẩy.

Cô ngay lập tức nhận ra nỗi đau đớn anh đang phải chịu đựng vào lúc này.

Cô vội quay trở lại phòng ngủ, lấy túi châm cứu ra khỏi túi của mình và quay lại phòng bên cạnh.

"Kính Thừa, anh đừng đập đầu nữa, em có thể giúp anh!” Cô vừa cẩn thận tới gần, vừa trấn an nói.

"Tôi bảo cô cút đi! Điếc à!” Anh trừng mắt nhìn cô với khuôn mặt dữ tợn.

Bởi vì quá đau, trên trán anh nổi đầy gân xanh, cả người đổ mồ hôi đầm đìa.

Lạc Y Y lại không bị anh dọa sợ, mạnh mẽ tiến lên ôm lấy anh, muốn kéo anh ngồi lại trên giường.

"Muốn chết hả!” Anh mạnh mẽ giãy thoát, Lạc Y Y bị anh hung hăng hất bay.

Cô ngã phịch xuống sàn nhà, đau đến nỗi mông của cô sắp nở hoa.

Nhưng cô không quan tâm, vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, đi tới ôm lấy Mộ Kính Thừa.

Cô lại một lần nữa bị anh hung hăng hất văng ra, đầu đập mạnh xuống đất, đau đến đầu óc cô trống rỗng, mắt hiện lên sao vàng.

Nhưng cô chỉ choáng váng một hồi, lại lần nữa đứng lên.

Lần này cô đã biết cách, không ôm anh nữa, ngược lại chắn trước bức tường Mộ Kính Thừa đang đập đầu vào.

"A!!!!!"

Đầu của Mộ Kính Thừa nặng nề đập vào bụng cô, đau đến mức làm cho cô nức nở, nước mắt chảy ra, suýt chút nữa hôn mê ngay tại chỗ.

Thật ra cô rất sợ đau, từ nhỏ đã vậy rồi.

Nhưng lúc này, cô lại không hiểu sao mình lại mạnh mẽ như vậy, không quan tâm đến bất cứ cái gì cả, chỉ muốn giúp anh mà thôi.

Có lẽ là sức mạnh gan dạ không sợ chết của cô làm cho Mộ Kính Thừa hơi kinh ngạc.

Thấy cô bị đυ.ng, anh sững sờ một lát.

Lạc Y Y không để ý đến đau đớn ở bụng, cố gắng ổn định thân thể.

Thừa dịp anh dừng lại, cô lập tức nhào tới.

Mộ Kính Thừa không ngại, nhưng với căn bệnh tiềm ẩn tái phát và cơ thể yếu ớt của anh, cô đã đẩy anh ngã xuống đất và lao vào lòng anh.

Thật trùng hợp, đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô vừa vặn dán lên đôi môi nóng bỏng như lửa của anh.

Cả hai người lập tức giật mình.

Ánh mắt Lạc Y Y mở to chuông đồng, xấu hổ muốn đào một cái hố trên mặt đất rồi chui xuống.

Nhưng tay cô nhanh hơn não, gần như là theo bản năng rút một cây ngân châm ra, thừa dịp trước khi anh hoàn hồn, nhanh tay lẹ mắt đâm vào đầu anh.

Động tác rất chuẩn xác, thành thạo, tựa như Đông Phương Bất Bại dưới ngòi bút của Kim Dung lão tiên sinh.

Sắc mặt Mộ Kính Thừa cứng đờ, mí mắt rũ xuống, ngất đi.

Lạc Y Y rốt cục thở phào nhẹ nhõm, chống tay đứng lên khỏi người anh.

Cô sờ đôi môi có hơi nóng lên của mình, dường như cũng dính phải nhiệt độ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên như lửa đốt.

Cô cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng của mình, muốn dìu anh lên giường, nhưng thật sự không thể làm gì được.

Nhìn tấm chăn ga trải giường bị anh ném trên mặt đất, cô vội vàng trải chúng lên, dùng hết sức kéo anh nằm lên đó.

Cô quỳ xuống bên cạnh anh, banh mắt anh ra nhìn vào trong đồng tử của anh.

Mộ Kính Thừa lại mở hai mắt ra sớm hơn một giây, xoay người lật cô đè dưới thân.