Chương 21

Chương 21

Vưu Ánh Hàn ở trên đường bất thình lình lên cơn sốt, Cố Triều Lan kiểm tra vết thương của cô mới phát hiện cô không phải bị đâm một nhát dao mà là bị trúng đạn ở bụng, viên đạn còn ở trong người.

Vưu Ánh Hàn không muốn bởi vì vết thương của cô mà làm lỡ thời gian nên đã không nói thật, bị Cố Triều Lan phát hiện còn mạnh miệng nói không có chuyện gì.

Cố Triều Lan không lên tiếng, vẻ mặt lại âm trầm muốn chết, cô chuẩn bị quay đầu trở lại tiệm thuốc vừa nãy.

Thi Linh Âm đè tay Cố Triều Lan lại, trong lòng do dự một hồi cuối cùng vẫn nói: "Để tôi lái xe đi, tôi biết một chỗ an toàn có thể phẫu thuật đồng thời chữa trị thương tích cho Vưu thiếu tá. Cho nên đừng lo lắng, sẽ không sao."

Cố Triều Lan nhìn nàng một chút, vẻ mặt hòa hoãn lại đổi vị trí với Thi Linh Âm.

Thi Linh Âm lái xe chạy ra xa khỏi đoạn đường náo nhiệt, tiến vào một con phố tất cả đều là nhà nghỉ giá rẻ. Đi thẳng một đoạn cuối cùng dừng ở một vị trí hẻo lánh nhưng xem ra đây là khách sạn sạch sẽ và sang trọng nhất khu phố này.

Đại khái bởi vì khách sạn này nhìn có vẻ rất đắt đỏ cho nên có rất ít khách khứa ra vào.

Thi Linh Âm nói: "Tôi đi xuống chào hỏi trước, thuận tiện mang thảm lông ra che quân trang cho Vưu Thiếu tá, cô ở lại xe, một lúc nữa tôi đi ra đón hai người."

Cố Triều Lan kéo nàng lại, không yên lòng nói: "Tôi đi cùng cô."

Thi Linh Âm nói: "Vậy Vưu Thiếu tá phải làm sao bây giờ? Bây giờ cô ấy không còn sức lực chiến đấu, chẳng may có người đến bắt, cô ấy ngay cả khí lực phản kháng cũng không có."

Cố Triều Lan nhìn về phía Vưu Ánh Hàn.

Vưu Ánh Hàn thều thào nói: "Tôi không có chuyện gì, Thượng tướng ngài không cần lo lắng."

Thi Linh Âm cầm tay Cố Triều Lan, nói: "Cô yên tâm, lão bản khách sạn này là bạn của tôi, sẽ không sao đâu."

Nàng một mình mở cửa xuống xe.

Bước vào cửa là một cái hành lang thẳng tắp, xuyên qua hành lang là một bàn tiếp tân được đặt dựa vào tường. Ngồi trước bàn là ba nữ Beta gầy gò, làn da ngăm đen, tóc xoăn bỗng bềnh để xõa chỉ ngồi một chỗ sơn móng tay, nghe tiếng có người đi vào cũng không thèm ngẩng đầu lên nói: "Ở lại một đêm một trăm năm mươi, không bao ăn ba bữa, không mặc cả."

Thi Linh Âm câu môi nở nụ cười: "Tiểu Diệp Diệp, là tớ."

Tiểu Diệp Diệp lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Thi Linh Âm cao hứng nói: "Hữu Hữu!"

"Ừa." Thi Linh dang rộng cánh tay, "Đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp!" Tiểu Diệp nhào vào lòng ngực Thi Linh Âm ôm chặt lấy nàng nói: "Đúng rồi, hôm nay chương trình phát thanh thảo luận có hai người từ bên trên xuống, là cậu sao?"

Thi Linh Âm nói: "Là tớ và vợ còn có một người bạn nữa."

"Vợ cậu?" Tiểu Diệp khϊếp sợ, "Cậu đã kết hôn rồi? Lúc nào? Không phải tuyến thể cậu bị tổn thương sao, hơn nữa trước đây cậu còn nói . . ."

"Được rồi được rồi." Thi Linh Âm vỗ vỗ xoa dịu cơn kích động của nàng, "Trong thời gian ngắn tớ không thể giải thích rõ ràng, bạn của tớ còn ở bên ngoài. Cậu lấy cho tớ một cái thảm lông sau đó giúp tớ sắp xếp hai gian phòng."

"Ok."

Thi Linh Âm cầm thảm lông ra ngoài để Cố Triều Lan che đi nửa người trên của Vưu Ánh Hàn.

Cố Triều Lan đỡ Vưu Ánh Hàn tiến vào khách sạn còn Thi Linh Âm đem xe đi giấu.

"Cô cẩn thận một chút." Cố Triều Lan lúc nào cũng không yên lòng nàng.

Thi Linh Âm cười nói: "Nơi này tôi rất quen thuộc, cô yên tâm 120%."

Cố Triều Lan đỡ Vưu Ánh Hàn đi vào.

Tiểu Diệp đã chuẩn bị kỹ phòng, đứng chờ ở trước sảnh.

Thấy có người đi vào, nàng lập tức tiến đến đón.

Ánh sáng trên hành lang không bằng trước sảnh, nàng nhìn thấy phía trước có hai thân ảnh cao lớn thon dài, một người bị đỡ, bước đi loạng choạng, rõ ràng là có thương tích.

"Đến, tôi giúp cô." Tiểu Diệp chạy tới, còn chưa đến gần liền bị Cố Triều Lan ngước mắt nhìn.

Việc này vốn rất bình thường, chỉ là tùy ý liếc một cái nhưng cỗ hàn khí lạnh thấu xương tủy cùng lực áp bách kinh người trên người Cố Triều Lan lại khiến bước chân Tiểu Diệp khựng lại.

Cố Triều Lan đến gần: "Cô là lão bản?"

Tiểu Diệp lấy lại tinh thần, thái độ bất giác trở nên câu nệ cung thuận: "Không phải, tôi là người phục vụ ở đây."

Cố Triều Lan gật đầu: "Cho tôi phòng."

"Đã chuẩn bị . . ." Tiểu Diệp trả lời xong, mới nhớ tới hỏi, "Các cô là bạn của Hữu Hữu, đúng chứ?"

Cố Triều Lan dừng bước, nhìn chằm chằm Tiểu Diệp.

Ánh mắt trực tiếp lại mang theo một cỗ sát khí, Tiểu Diệp sợ đến mức suýt chút nữa trái tim ngừng đậ

"Sao, làm sao?"

Cố Triều Lan hỏi: "Dữu Dữu?"

(Dữu Dữu với Hữu Hữu phát âm giống nhau nên Cố Triều Lan bị nhầm)

Tiểu Diệp nói lắp: "Đúng, đúng vậy, cô không biết sao?"

Cố Triều Lan nói: "Không quen người gọi là Dữu Dữu."

Chỉ biết có một cái cây tên Dữu Dữu.

Tiểu Diệp cả kinh nói: "Không thể nào, Hữu Hữu mới vừa nói có hai vị bằng hữu, còn bảo ta hỗ trợ chuẩn bị phòng, còn lấy một cái thảm lông, a, chính là cái cô ấy đang khoác trên người."

Cố Triều Lan cau mày nói: "Thi Linh Âm?"

Tiểu Diệp bừng tỉnh: "Há, nguyên lai cô không biết a, Hữu Hữu là nhũ danh* của Linh Âm, trước khi nàng đi lên mặt đất gọi là Hữu Hữu."

[*Nhũ danh: tên đặt lúc mới sinh]

Cố Triều Lan biểu hiện phức tạp: "Đưa chúng tôi đến phòng đi."

Tiểu Diệp nói: "Được."

Căn phòng nằm ở tầng hai, sát bên cạnh nơi sâu nhất trên hành lang có cửa sổ thông gió siêu to, ngoài cửa sổ là một con đường tắt yên tĩnh chất đầy rác rưởi, đường tắt này dẫn tới đường cái.

Tiểu Diệp đẩy cửa để hai người đi vào.

Trong phòng chỉ có một cái giường cùng hai cái ghế, đơn sơ là thế nhưng rất sạch sẽ.

Cố Triều Lan đỡ Vưu Ánh Hàn nằm xuống, hỏi Tiểu Diệp: "Có thiết bị trị liệu không?"

Tiểu Diệp nhìn miệng vết thương ở bụng Vưu Ánh Hàn, nói: "Có thiết bị trị liệu chuyên trị ngoại thương đơn giản, bây giờ tôi đi lấy."

Tiểu Diệp xoay người, đi tới cửa nhưng lại dừng lại, do dự nói: "Cái kia. . ."

Cố Triều Lan: "Có việc gì?"

Tiểu Diệp lấy hết dũng khí: "Vị nào là người kết hôn với Hữu Hữu của chúng tôi?"

Cố Triều Lan âm thanh bình tĩnh: "Tôi."

Tiểu Diệp sợ hãi nhìn cô một cái, cuối cùng không dám bát quái quá nhiều, "À" lên một tiếng rồi đóng cửa lại.

Sau khi nàng rời đi, Vưu Ánh Hàn đẩy người ngồi dậy, nhận sai mà cúi thấp đầu: "Thượng tướng, sự việc của Điền Tây. . ."

Cố Triều Lan đè vai cô xuống, để cô dựa vào thành giường: "Làm sao?"

Vưu Ánh Hàn nói: "Tôi không kịp cắt đứt hệ thống năng lượng giáp máy của bọn chúng, Điền Tây bị cánh tay giáp máy đánh vào ngực, xương sườn vỡ nát khả năng đã đâm vào tim hoặc động mạch phổi, liền mất mạng."

Cố Triều Lan thả tay xuống, nắm chặt.

Vưu Ánh Hàn đỏ cả mắt: "Thượng tướng, chúng ta còn phải nhẫn nhịn bao lâu nữa?"

Cố Triều Lan không lên tiếng.

Cô một giây một phút cũng không muốn nhịn nhưng cô lại bị kìm hãm quá nhiều. Cố Kế Hồng từ nhỏ đã không thích cô và Cố Văn Thâm, ông ngoại lại thiên vị anh trai . . . mà chính cô lại bộc lộ tài năng quá sớm, chưa đứng vững gót chân đã bị người bẻ gẫy cánh.

Cô bây giờ như bị người ta đặt trên mũi đao, bất luận đi về phía trước hay rụt lại phía sau, cũng đều khiến toàn thân đẫm máu.

Phá rồi thì dựng lại -- Cố Triều Lan nhớ tới câu nói này của Thi Linh Âm.

Cô muốn, xác thực là muốn phá.

Thi Linh Âm và Tiểu Diệp đồng thời gõ cửa phòng, Thi Linh Âm mang đến một bộ quần áo sạch, chờ xử lý tốt thương tích rồi thay cho Vưu Ánh Hàn.

Vưu Ánh Hàn lấy được viên đạn trong bụng ra nhưng thương tích vẫn cần đến hơn bốn tiếng để chữa trị.

Thi Linh Âm liền đề nghị trước tiên ở đây nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau trực tiếp đến trạm liên lạc gần đây xem thử cũng có thể để Tiểu Diệp hỗ trợ liên hệ người của Cố Triều Lan.

Cố Triều Lan đồng ý.

Tiểu Diệp lưu lại chăm sóc Vưu Ánh Hàn, Thi Linh Âm mang Cố Triều Lan đến căn phòng đối diện để nghỉ ngơi.

Thi Linh Âm để Cố Triều Lan ngồi xuống ghế dựa, sau đó khom lưng giúp Cố Triều Lan thoa thuốc lên vết thương trên mặt.

"Cô có nhũ danh." Cố Triều Lan bỗng nhiên nói.

Thi Linh Âm cười nói: "Làm sao cô biết, cô từ chỗ Tiểu Diệp hỏi thăm tôi?"

Cố Triều Lan: "Là cô ta tự mình nói. Hữu Hữu."

Đầu ngón tay Thi Linh Âm run lên, hai bên tai nóng lên ửng đỏ, cười nói: "Làm gì dợ, đột nhiên gọi người ta thân mật như vậy."

Bôi thuốc xong, ngón tay Thi Linh Âm nhẹ nhàng lướt qua sườn mặt Cố Triều Lan sau đó rơi xuống trên vai cô, dùng đầu ngón tay phủi đi lớp bụi đất trên vai Cố Triều Lan xuống.

Chỉ là động tác ám muội lặp đi lặp lại nhiều lần nhưng càng nhìn càng giống như đang tán tỉnh hơn.

"Đêm nay chỉ có mấy tiếng để nghỉ ngơi, Thượng tướng nếu như có hứng thú không bằng chúng ta. . ."

Nói còn chưa dứt lời, Cố Triều Lan đã nắm chặt lấy tay Thi Linh Âm.

"Cô nguyên danh tên là gì?"

Thi Linh Âm trước tiên khựng lại, tiện đà kiều mị cười lên, nàng cúi người tới gần: "Thượng tướng muốn tìm hiểu về tôi sao?"

Cố Triều Lan không trốn không lùi, cô cứ như vậy bình tĩnh ung dung nhìn Thi Linh Âm áp sát mặt tới gần, dùng khẩu khí cường thế tựa hồ ra lệnh nói: "Nói cho tôi."

"Thượng tướng thiệt là." Thi Linh Âm ngữ điệu mềm mại oán giận một câu, dùng một tay đỡ lấy vai Cố Triều Lan sau đó nhấc người, lớn mật ngồi lên đùi Cố Triều Lan.

"Nói cho ngài biết cũng không phải là không thể a." Thi Linh Âm dùng ngón cái vuốt nhẹ lên cổ Cố Triều Lan, nghiêng mặt, bày ra vẻ mặt vô tội, "Nhưng Thượng tướng định lấy cái gì để trao đổi đây?"

Cố Triều Lan nghiêng cổ né tránh, đem cái tay còn lại của Thi Linh Âm nắm lấy, sau đó đặt cả hai tay nàng vào khe hở giữa cô và Thi Linh Âm.

Cô nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, tựa hồ đang quyết định xem có đáng giá hay không, sau đó mới hỏi: "Cô muốn cái gì?"

Thi Linh Âm nhìn động tác và tư thế hai người nắm tay nhau, không nhịn được cười nói: "Hiện tại nhìn thật giống Thượng tướng ngài đang có ý đồ xấu xa với tôi, cưỡng bức bắt người ta ngồi trên đùi ngài."

Cố Triều Lan cau mày không tiếp lời.

Thi Linh Âm không thể không chính kinh một điểm: "Được rồi, cái kia Thượng tướng muốn dùng cái gì để đổi?"

Cố Triều Lan thấy thế hỏi lại lần nữa: "Cô muốn cái gì?"

Thi Linh Âm giả bộ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Muốn ngài hôn tôi."

Cố Triều Lan không nói gì mà nhìn Thi Linh Âm, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy. Thi Linh Âm đoán không ra cô hiện tại đang tức giận hay chỉ là đơn thuần không nói gì.

Nàng vừa định vui đùa chuyển chủ đề, liền nghe Cố Triều Lan nói: "Tôi muốn biết toàn bộ bí mật của cô thì cần điều kiện gì?"

Thi Linh Âm sửng sốt, Cố Triều Lan nói câu này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.

Nàng chớp mắt một cái, cười: "Cố Thượng tướng cảm thấy hứng thú đối với tôi đến vậy sao? Không tiếc bất cứ giá nào, cũng muốn hoàn toàn hiểu rõ tôi."

Cố Triều Lan chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thi Linh Âm, chờ nàng trả lời.

Nhịp tim Thi Linh Âm dần dần trở nên rối loạn, phát hiện mình thế mà lại sốt sắng, nàng thẳng lưng, thấp giọng nói: "Rất đơn giản a, miễn là sau này bất luận chuyện lớn hay nhỏ, Thượng tướng phải để tôi làm chủ toàn bộ, tôi nói cái gì, ngài làm cái đó, tôi muốn cái gì, ngài cho tôi cái đó."

Tại nơi này, chuyện này Cố Triều Lan khẳng định là không thể, Cố Triều Lan vừa muốn mở miệng, trong không khí bỗng nhiên trồi lên một luồng hương vị mờ mờ ảo ảo. Là mùi vị tin tức tố của Thi Linh Âm.

Cố Triều Lan sững người.

Thi Linh Âm còn không phát hiện, nàng khoác vai Cố Triều Lan, vẻ mặt quyến rũ, khóe mắt hơi đỏ lên, tựa hồ nhiễm phải một cỗ liêu nhân: "Thượng tướng nếu như đáp ứng, vậy tôi liền tùy ngài xử trí, ngài hỏi cái gì, tôi đáp cái đó."

Cố Triều Lan nhìn nàng chằm chằm, mím chặt môi, ánh mắt rất đáng sợ.

Thi Linh Âm sững sờ sau đó mới phản ứng được bản thân dị thường, nàng lập tức muốn từ trên người Cố Triều Lan nhảy xuống.

Nhưng Cố Triều Lan đã kịp giữ nàng lại.

Cỗ mùi hương kia dần dần trở nên đậm đặc, từng tia từng sợi trôi nổi bay ra, quấn quanh chóp mũi Cố Triều Lan.

Cô dùng sức trói cổ tay Thi Linh Âm lại, lòng bàn tay nóng bỏng.

Cỗ nhiệt xuyên thấu qua lớp da, nóng bỏng tiến vào bên trong Thi Linh Âm khiến nàng không khỏi xao động.

Khiến cho hương vị Omega trong không khí càng thêm nồng nặc như chai rượu mạnh bị đánh đổ, mùi thơm phân tán, nhân say lý trí.

Cố Triều Lan nắm lấy cằm Thi Linh Âm, ánh mắt cũng rơi xuống trên môi nàng.

Tin tức tố của Cố Triều Lan cũng đồng dạng tràn ra ngoài.

Cỗ mùi thơm ngát, lãnh đạm chui vào trong cơ thể Thi Linh Âm khiến nàng theo bản năng muốn thần phục, muốn đem chính mình hết thảy đều giao phó cho cô.

Thi Linh Âm gồng ngón tay lên, gần như yếu đuối gọi: "Cố Triều Lan. . ."

Cố Triều Lan đang nhìn Thi Linh Âm đột nhiên ôm nàng đứng lên, trên giường một ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Thi Linh Âm.

Cô đè lên trên người Thi Linh Âm, mùi vị tin tức tố lạnh lẽo như tuyết che ngợp bầu trời đè xuống.

Toàn thân Thi Linh Âm run rẩy, bị tin tức tố hun đến đầu óc choáng váng, ý thức hỗn loạn, thân thể nàng mềm nhũn như nước, không chút đề phòng lộ ra vẻ yểu điệu trước mặt Cố Triều Lan.

Một tay Cố Triều Lan chống bên đầu Thi Linh Âm, âm thanh khàn khàn, hô hấp trở nên nóng bỏng: "Thi Linh Âm, có phải là cô. . ."

Thi Linh Âm mở to đôi mắt ngấn nước, mê man luống cuống nhìn cô, đuôi mắt đo đỏ, quyến rũ mê người.

Mùi thơm của tin tức tố càng ngày càng dày đặc say lòng người, lý trí còn sót lại của Cố Triều Lan trong nháy mắt bị đánh nát. Bản năng mất khống chế từ xương tủy bộc phát ra, cô hôn Thi Linh Âm.

Môi lưỡi quấn lấy nhau, tin tức tố nhanh chóng giao hòa từ từ ngấm dần vào trong máu đối phương.

Cố Triều Lan hôn càng ngày càng mất khống chế, Thi Linh Âm chặn bờ vai cô lại.

Tuyến thể sau gáy lại bắt đầu đau.

Hơn nữa cơn đau lần này còn cực kỳ mãnh liệt, như mưa giông gió bão ập xuống, một kẽ hở cũng không chừa lại cho Thi Linh Âm, cơ thể nàng co lại, kêu rên lên thành tiếng.

Thanh âm này khiến Cố Triều Lan lập tức tỉnh táo, cô ngừng lại, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Toàn thân Thi Linh Âm gồng lên, biểu hiện thống khổ.

Cố Triều Lan nói: "Xin lỗi, tôi mất khống chế, bây giờ tôi liền ra ngoài."

Thi Linh Âm thế nhưng lại nắm chặt lấy áo của Cố Triều Lan không cho cô đi. Ý thức nàng vẫn còn hỗn loạn mờ mịt, động dục mang đến cảm giác vô lực, nóng bỏng cùng với sự đau đớn xuất phát từ tuyến thể bùng nổ ra đan xen lẫn nhau, khiến nàng đau muốn chết đi sống lại.

Nàng vừa muốn đẩy tên Alpha khiến nàng đau đớn ra, lại vừa muốn rút ngắn khoảng cách với Cố Triều Lan - người khiến nàng động dục.

"Thi Linh Âm." Cố Triều Lan nhìn ra có gì đó không đúng, "Cô làm sao vậy?"

"Tôi đau quá." Kỳ động dục khiến tâm tình Thi Linh Âm trở nên đặc biệt yếu đuối, nàng lập tức bật khóc, "Cố Triều Lan, tôi rất đau."

Thấy nàng khóc, Cố Triều Lan hoảng hốt, cô lau nước mắt cho Thi Linh Âm, có chút luống cuống: "Nơi nào đau?"

"Nơi nào cũng đều đau." Thi Linh Âm rút ngắn khoảng cách với Cố Triều Lan, "Ôm tôi, cô ôm tôi một cái."

Cố Triều Lan mềm lòng, cô nghiêng người nằm xuống, đem Thi Linh Âm kéo vào trong ngực.

Omega động dục không ngừng tỏa ra mùi tin tức tố mê người, mùi hương này kéo dài khıêυ khí©h lý trí cùng sự trấn định trong Cố Triều Lan, cô ôm chặt lấy Thi Linh Âm, dùng sức lực áp chế cỗ bản năng đáng ghét muốn chiếm lấy Thi Linh Âm tiêu ký nàng.

Thi Linh Âm nằm trong lòng cô không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, thân thể lại vô cùng nóng bỏng, mồ hôi chảy ròng ròng, rất nhanh khiến quần áo ướt sũng, thấm đến lòng bàn tay Cố Triều Lan.

Tình huống càng ngày càng không đúng, mà trong không khí lúc này đột nhiên xuất hiện một loại mùi vị tin tức tố khác.

Hơi thở kia mang theo một luồng tính chất công kích, là thứ bản năng Cố Triều Lan bài xích, mùi hương của Alpha.

Thi Linh Âm gắt gao ôm lấy Cố Triều Lan, thống khổ khó nhịn.

"Thi Linh Âm." Cố Triều Lan không để ý tới tin tức tố kỳ quái kia, cô lau mồ hôi trên lưng Thi Linh Âm, "Cô đến cùng là bị làm sao?"

Thi Linh Âm nằm trong lòng cô nghẹn ngào, nói không ra tiếng.

Cố Triều Lan muốn nhìn mặt Thi Linh Âm nhưng cô chỉ cần hơi động là Thi Linh Âm liền sốt sắng, gắt gao dùng cả chân cả tay ôm chặt lấy cô, liều mạng quấn quanh, chen vào trong ngực Cố Triều Lan.

"Ôm tôi một cái." Nàng lặp đi lặp lại, "Cô ôm tôi một cái."

Cố Triều Lan dùng tay đỡ sau gáy Thi Linh Âm, thả nhẹ ngữ khí: "Tôi phải biết cô làm sao trước"

Thi Linh Âm ngữ điệu hàm hồ, thần trí không rõ ràng: "Tôi không có chuyện gì, tôi chính là có một chút . . . đau."

Đau một chút, đã đau đến như vậy, còn nói chỉ đau một chút.

"Thi Linh Âm." Cố Triều Lan dùng sức đẩy nàng ra một khoảng, nhìn kỹ ánh mắt của nàng.

Thi Linh Âm nghẹn ngào một tiếng, lôi kéo quần áo Cố Triều Lan, liều mạng một lần nữa muốn rúc vào trong lòng cô.

Cố Triều Lan nói: "Cô có điểm không đúng."

Thi Linh Âm chỉ khóc nói: "Cô ôm tôi."

Cố Triều Lan mềm lòng một lần nữa ôm lấy nàng: "Nhưng cô hiện tại. . ."

Nói được nửa câu cô liền dừng lại.

Thi Linh Âm làm loạn hôn cổ cô, xé y phục của cô.

Nàng trong lòng cô không ngừng lộn xộn, cả người thống khổ toát đầy mồ hôi lạnh.

Mùi Omega thơm ngọt đóng kín lý trí Cố Triều Lan.

Cô không biết vì sao lại cùng Thi Linh Âm hôn nhau, theo bản năng sờ vào tuyến thể sau gáy mà cô muốn chiếm giữ.

Nhưng cô lại sờ đến một tay đầy vết sẹo.

Cố Triều Lan nhất thời tỉnh táo, cô nhắm chặt mắt, dùng lực lớn khắc chế, nhẫn tâm đẩy Thi Linh Âm ra, ấn nàng xuống giường.

Cô cách xa ra một khoảng, tăng thêm âm lượng: "Thi Linh Âm, cô nhìn tôi!"

Thi Linh Âm mờ mịt nhìn cô, đuôi mắt khóc đến đỏ chót, lông mi bị nước mắt làm ẩm ướt, khuôn mặt điềm đạm đáng yêu, toàn thân đều là hương vị mê người.

Cố Triều Lan cứng đờ vài giây mới nói: "Cô không đúng, chúng ta không thể như vậy."

Cô từ trên giường nhảy xuống, đi về phía cửa: "Tôi đi tìm Tiểu Diệp."

Nếu ngay cả nhũ danh của Thi Linh Âm cũng biết, khẳng định cũng biết tình huống hiện tại của Thi Linh Âm là như thế nào.

"Cố Triều Lan!" Thi Linh Âm bỗng nhiên hô to một tiếng, giọng nói rất là phẫn nộ.

Cố Triều Lan quay đầu lại, thấy Thi Linh Âm nằm trên giường, hai mắt đỏ chót trừng mắt cô.

"Cô dám đi."

Cố Triều Lan xiết chặt ngón tay, cùng bản năng trong cơ thể không ngừng đấu tranh: "Tôi tìm người đến giúp cô."

Thi Linh Âm đỏ mắt lên nói: "Ai cũng không giúp được tôi."

Cố Triều Lan: "Nhưng tôi lại ở lại chỗ này sẽ thương tổn đến cô."

Thi Linh Âm nói: "Tôi không ngại, chúng ta đã kết hôn."

Cố Triều Lan cực kỳ lý trí: "Chúng ta chỉ là trưởng bối chỉ hôn."

Nước mắt Thi Linh Âm lập tức rơi xuống, vừa phẫn nộ vừa đáng thương, nàng mắng: "Cố Triều Lan, côcó phải là không được hay không?"

Cố Triều Lan vừa muốn phản bác, cửa phòng lúc này vang lên.

"Tiểu Âm, cậu ở đâu?" Là âm thanh của một phụ nữ xa lạ.

Cố Triều Lan cảnh giác nói: "Ai?"

Người bên ngoài đồng dạng đề phòng: "Cô là ai?"

Cố Triều Lan không đáp lời, cô rút dao găm ra.

"Cô có phải là cái Alpha mà Tiểu Âm mang về, người đã cùng nàng kết hôn không?" Người bên ngoài nói, "Tiểu Âm có ở bên trong không?"

Thi Linh Âm thống khổ cuộn mình nằm trên giường, còn đang phát run.

Cố Triều Lan do dự một chút, quyết định mở cửa.

Nơi này là địa phương Thi Linh Âm tín nhiệm, cho nên bên ngoài cũng là người nàng tín nhiệm.

Cô mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một nữ nhân trung niên đầy đặn, mặc quần dài màu đen, kéo áo choàng, khuôn mặt hòa ái.

Nàng từ trên xuống dưới đánh giá Cố Triều Lan một vòng, tựa hồ không hài lòng lắm sau đó chuyển ánh mắt nhìn vào bên trong: "Tiểu Âm đâu?"

Cố Triều Lan chắn ngang tầm mắt của nàng: "Nàng động dục."

"Cái gì?" Nữ nhân kinh hãi, lập tức lôi Cố Triều Lan ra, "Vậy cô còn ở bên trong làm gì? Cô là Alpha đó!"

Nàng đẩy ra Cố Triều Lan, rầm một tiếng đóng sập cửa lại.

Cố Triều Lan đứng ở cửa một hồi, hỏa khí bị Thi Linh Âm trêu chọc trồi lên nhất thời không lắng xuống được, cô mở cửa sổ để gió thổi vào.

Nhưng ngoài cửa sổ chỉ có mùi rác rưởi hôi thối từ con hẻm thổi vào.

Cố Triều Lan lại đóng cửa sổ lại, sắc mặt khó coi.

Tiểu Diệp nghe được động tĩnh, mở cửa đi ra xem tình hình, nhìn thấy Cố Triều Lan cả người hàn khí đứng trước cửa sổ, nàng muốn hỏi có chuyện gì nhưng lại không dám mở miệng.

Cố Triều Lan quay đầu nhìn về phía nàng, dáng dấp đúng là một mặt có chuyện muốn nói.

Tiểu Diệp cứng đờ đứng thẳng người, căng thẳng hỏi: "Có chuyện gì, tôi mới vừa nghe được tiếng của Tiền tỷ đang nói chuyện ở đó."

Cố Triều Lan hỏi nàng: "Cô nhận thức Thi Linh Âm được bao lâu?"

Tiểu Diệp nói: "Chúng tôi từ nhỏ đã quen biết."

Cố Triều Lan nói: "Kể một chút đi."

Tiểu Diệp: "Kể cái gì, chuyện của tôi cùng Hữu Hữu sao?"

Cố Triều Lan: "Đúng vậy."

Tiểu Diệp lắc đầu: "Cái này vẫn nên để Hữu Hữu tự mình nói với cô đi, tôi không thể nói."

Cố Triều Lan dừng lại vài giây, gật đầu quả thực không hỏi nữa.

Cô thoải mái như vậy, Tiểu Diệp trái lại có chút nhịn không được nói.

"Hữu Hữu từ xưa đến nay chưa từng mang ai về bao giờ." Nàng nói, "Cô và cái người bị thương trong kia là người đầu tiên."

Cố Triều Lan hỏi: "Nàng thường tới nơi này sao?"

"Cũng không thường xuyên, chỉ . . ." Tiểu Diệp nói được một nửa thì dừng lại, "Đúng rồi, cô tại sao cùng Hữu Hữu nhà ta kết hôn a, cô thích nàng sao?"

Thích nàng sao?

Cố Triều Lan bị hỏi đến sững sờ, cô hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, hơn nữa cô còn cho là mình nên trả lời không thích. Bởi vì các nàng chỉ là một cuộc hôn nhân được định đoạt, không có tình cảm.

Thi Linh Âm lai lịch không rõ, trên người chứa vô số bí mật, miệng đầy lời nói qua loa lấy lệ, còn suốt ngày trêu đùa cô. Cố Triều Lan bất luận có bị làm sao cũng sẽ không bao giờ thích nữ nhân như vậy.

Nhưng bây giờ cô phát hiện, cô không thích cái đáp án này, đương nhiên khó có thể nói ra khỏi miệng.

Cô trầm mặc hồi lâu khiến Tiểu Diệp ngầm hiểu đáp án chính là -- không thích.

Tiểu Diệp tâm tình không tốt, mặt lạnh hừ một tiếng, quay trở về phòng, đóng sầm cửa lại.

Cố Triều Lan nhìn về phía ngoài cửa sổ, một trận buồn bực.

Cửa phòng sau lưng lúc này bị mở ra, Tiền tỷ từ vội vã từ bên trong đi ra.

Cố Triều Lan đi về phía trước một bước: "Nàng thế nào rồi?"

Tiền tỷ nói: "Không có gì tốt đẹp, nàng . . . cô là Alpha, tin tức tố của cô sẽ kí©h thí©ɧ nàng cho nên mời cô không tới gần nàng. Tôi đi lấy thuốc ức chế."

Tiền tỷ rời đi.

Mấy phút sau, nàng cầm một thuốc hộp trở về, đẩy cửa đi vào, khóa cửa lại.

Hành lang khôi phục sự yên tĩnh.

Cố Triều Lan nhìn cửa phòng đóng chặt một hồi, cảm giác buồn bực trong lòng không chỉ không dịu xuống trái lại còn càng thêm mãnh liệt.

Cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, vẻ mặt u ám.

Trong phòng.

Thi Linh Âm đối với thuốc ức chế không mẫn cảm, Tiền tỷ cho nàng liều lượng gấp ba mới có hiệu lực.

Sự khô nóng trong thân thể dần dần rút đi chỉ còn dư lại tuyến thể đau đớn.

Thi Linh Âm vô lực nghiêng người nằm ở trên giường, cả người ướt đẫm.

Tiền tỷ ngồi ở mép giường, đem lọn tóc ước đẫm mồ hôi ở gò má nàng vén ra sau tai: "Bình tĩnh rồi sao?"

Thi Linh Âm không có khí lực gật đầu một cái, sau đó liền hỏi: "Lão bà của em đâu?"

Tiền tỷ chỉ tiếc mài sắt không thành thép trừng nàng một chút: "Em còn chưa hỏi chị gần đây thân thể có khỏe hay không."

Thi Linh Âm cười cười, ôm lấy ngón tay Tiền tỷ, làm nũng nói: "Tiền tỷ càng ngày càng xinh đẹp, đẹp chết em rồi."

Tiền tỷ bất đắc dĩ, thở dài: "Em kết hôn tại sao không nói với chị?"

Thi Linh Âm nói: "Bọn em là thiểm kết hôn*, em còn chưa chuẩn bị xong đã phải bước lên lễ đường."

(*Thiểm kết hôn : hôn nhân vội vàng, chớp nhoáng)

Tiền tỷ khϊếp sợ: "Thiểm kết hôn?!"

Thi Linh Âm nói: "Chị không cần lo lắng, Cố Thượng tướng là người tốt."

Tiền tỷ bĩu môi: "Chị thấy cũng không hẳn, người kia khí chất lạnh như băng, vừa nhìn liền biết không phải dạng người tốt để ở chung, hơn nữa chị nhìn nàng quý khí bức người, thân phận nhất định không bình thường đi."

Thi Linh Âm cười nói: "Đúng vậy, chị còn chưa chúc mừng em được gả cho người có tiền."

Tiền tỷ nghiêm túc nhìn nàng: "Em có phải là rất thích nàng?"

Thi Linh Âm nói: "Gả cho gà thì theo gà, em đương nhiên yêu thích."

Tiền tỷ dí đầu Thi Linh Âm oán giận: "Đừng nghĩ lừa gạt chị, suốt ngày đánh trống lảng, không có một câu nói thật. Chị xem em chính là cực kỳ yêu thích nàng, không phải vậy làm sao sẽ mang nàng tới chỗ này của chị?"

Thi Linh Âm không lên tiếng.

Tiền tỷ lại thở dài, giúp Thi Linh Âm thu dọn tóc, nói: "Người quyền quý, đại đa số đều không chung thủy. Ngươi cũng bớt thật tâm lại, lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì chuyển cho chị ít tiền, tỷ tỷ dạo này thật sự nghèo rớt mùng tơi."

Thi Linh Âm bật cười, nhẹ giọng hỏi: "Chị bên này gần đây thế nào?"

Tiền tỷ nói: "Còn có thể thế nào, vẫn chỉ như vậy thôi. Dù sao đây cũng chính là một cái hố đen không đáy không thể lấp đầy, cũng không biết chúng ta làm những việc này có thật sự có ích không."

"Có ích a" Thi Linh Âm nói, "Hai năm qua chúng ta không phải đã cứu mấy trăm đứa trẻ ra ngoài sao?"

Tiền tỷ than thở: "Mấy trăm tính là gì a, nguyên khu vực này của chúng ta một năm sinh ra cũng hơn nghìn đứa trẻ, làm gì đã cứu được hết."

Thi Linh Âm nói: "Cứu được từng nào hay từng ấy."

Tiền tỷ bất đắc dĩ: "Em a, chính là chủ nghĩa lý tưởng. . ."

Thi Linh Âm ôm lấy cánh tay Tiền tỷ, làm nũng như hồi còn bé: "Tiền tỷ em đói."

Tiền tỷ nói: "Muốn ăn cái gì, chị đi làm cho em."

Thi Linh Âm: "Mì Dương Xuân!"



-Mì Dương Xuân-

"Được." Tiền tỷ đứng dậy.

Thi Linh Âm: "Muốn hai bát."

Tiền tỷ bất đắc dĩ: "Biết rồi, làm cho lão bà em một bát chứ gì? Nhưng chị thấy người ta chưa chắc đã thích ăn."

Thi Linh Âm nói: "Cô ấy sẽ ăn, cô ấy so với tưởng tượng của chị không giống nhau."

Tiền tỷ hừ một tiếng, mở cửa đi ra ngoài.

Cố Triều Lan vẫn ở trên hành lang chờ, nghe được tiếng cửa mở liền đi tới gần: "Nàng thế nào rồi?"

Tiền tỷ liếc nhìn cô, nói: "Còn ở trong phòng đó, cô tự mình đi hỏi đi."

Tiểu Diệp cũng mở cửa, ló đầu ra hỏi: "Tiền tỷ, Hữu Hữu nàng bị làm sao vậy?"

Tiền tỷ nói: "Rơi vào vòng xoáy ái tình, muốn chôn thây trong biển tình."

Tiểu Diệp nghe xong, lập tức oán hận nhìn chằm chằm Cố Triều Lan.

Cố Triều Lan có chút nói không ra lời nhưng cô không để ý sắc mặt Tiểu Diệp, cũng không để ý cái liếc mắt của nàng chỉ đi vào phòng đóng cửa, làm liền một mạch.

Thi Linh Âm bị bọc trong chăn, nằm quay lưng về phía Cố Triều Lan.

"Cô sao rồi?" Cố Triều Lan đi tới.

Thi Linh Âm dấu nửa mặt trong chăn, yếu ớt nói: "Không tốt lắm."

Cố Triều Lan ngồi ở bên giường, rủ mắt nhìn nàng, hỏi: "Chỗ nào không tốt?"

Thi Linh Âm nói: "Nơi nào cũng không tốt, cả người đều đau."

Cố Triều Lan nhìn nàng trầm mặc.

Thi Linh Âm lén lút liếc một cái nhưng bởi vì Cố Triều Lan vốn không chớp mắt nhìn nàng cho nên cái liếc trộm này của nàng vẫn không thoát khỏi tầm mắt Cố Triều Lan.

Thi Linh Âm dứt khoát không đem mặt vùi trong chăn nữa, nàng lộ mặt ra, cười hỏi: "Ngài lo lắng cho tôi sao?"

Cố Triều Lan không trực tiếp trả lời mà hỏi: "Cô vừa rồi vì sao lại bị đau như vậy?"

Thi Linh Âm nói: "Bởi vì mùi hương Alpha của Cố Thượng tướng công khí mười phần, tôi không chịu được cho nên đau."

Cố Triều Lan không nói gì, không muốn đáp lời.

Thi Linh Âm kéo ngón tay Cố Triều Lan, lấy lòng nói: "Đừng nóng giận, tôi nói thật cho ngài biết

Cố Triều Lan: "Cô nói."

Thi Linh Âm nói: "Tôi kỳ thực đã hơn bốn năm không phát tình, lúc trước khi gặp ngài, tôi thậm chí ngay cả tin tức tố cũng không có."

Trong đêm đầu tiên các nàng chung giường, Cố Triều Lan đã ngửi thấy mùi vị tin tức tố của nàng.

Lúc đó Thi Linh Âm bảo là do Cố Triều Lan đối với tin tức tố của Omega quá mẫn cảm hoặc là do độ phù hợp tin tức tố của hai người quá cao.

"Vậy nguyên nhân lần này đều là bởi vì tôi khiến cô có tin tức tố, sau đó một lần nữa động dục cho nên mới dẫn đến đau đớn sao?"

Thời điểm Cố Triều Lan nói câu nói này, trên mặt không lộ biểu cảm gì. Khả năng là đang tức giận, cũng có thể chỉ là không để ý mà trần thuật lại lý do mới của Thi Linh Âm.

Nhưng bất luận do điều gì thì thái độ cùng ngữ khí Cố Triều Lan lúc này cũng làm cho Thi Linh Âm trong lòng khó chịu.

Bởi vì nàng xác thực là bởi vì Cố Triều Lan mới phát tình. Chỉ bởi vì người này là Cố Triều Lan.

Thi Linh Âm không lên tiếng, nàng không biết phải làm sao để trả lời câu hỏi này của Cố Triều Lan.

Bầu không khí giữa hai người bầu không khí lập tức trùng xuống. Rõ ràng chưa tới một canh giờ trước, các nàng còn ôm ấp ở trên giường, suýt chút nữa va chạm gây gổ.

Một lát sau, vẫn là Thi Linh Âm mở miệng trước: "Cô có phải tức giận tôi luôn không nói thật không?"

Cố Triều Lan nhìn nàng.

Thi Linh Âm thùy lông mi, sắc mặt vẫn trắng xám, cuộn tròn trong chăn, biểu tình cô quạnh, dáng vẻ đáng thương.

Cố Triều Lan đột nhiên có chút mềm lòng, cảm giác thái độ mình vừa rồi có lẽ có chút hơi quá đáng.

Cô nói: "Không hề tức giận."

Chỉ là có một chút . . . buồn bực.

Thi Linh Âm nhìn sắc mặt Cố Triều Lan: "Có thật không, vậy thì tôi không cần phải nói thật nữa đúng không?"

Cố Triều Lan nói: "Hai việc này không có liên quan."

Cô tức giận hay không cùng Thi Linh Âm nói thật hay không, không có quan hệ, chỉ phụ thuộc vào Thi Linh Âm có muốn thành thật hay không.

Thi Linh Âm nhìn Cố Triều Lan nhíu lông mày, cuối cùng vẫn nói: "Bởi vì tuyến thể của tôi không hoàn chỉnh vì vậy mà động dục liền đau, tuyến thể của tôi mới vừa bị hao tổn cách đây mấy tháng, chính vì vậy sau này liền dần dần không động dục. Ngày hôm nay đột nhiên như vậy. . . hẳn là bất ngờ."

Cố Triều Lan nói: "Nhưng tôi ngửi thấy được từ trên người cô tỏa ra mùi Alpha."

Đồng tử Thi Linh Âm co rút lại, cười nói: "Làm sao có khả năng? Coi như tuyến thể của tôi bị hủy, cũng là thân thể Omega, lấy đâu ra tin tức tố của Alpha?"

Cố Triều Lan lãnh đạm hơn nữa khẳng định: "Tôi thực sự ngửi thấy được."

Thi Linh Âm muốn che dấu nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Triều Lan, nàng cuối cùng lựa chọn trầm mặc.

Cố Triều Lan thấy nàng tựa hồ không muốn trả lời, liền đứng lên nói: "Cô nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài. . ."

"Cô cảm thấy kỳ quái sao?" Thi Linh Âm cúi đầu nói, "Tôi không có tuyến thể Omega hoàn chỉnh nhưng lại có tin tức tố Alpha khiến bản năng các cô bài xích, tôi khả năng còn không có cách nào mang thai. Ông ngoại muốn có cháu, tôi có thể sẽ không sinh được."

"Ông ngoại tôi không chỉ muốn có cháu, còn muốn lấy mạng tôi nhưng ông ta muốn thì tôi phải cho sao?" Cố Triều Lan xoay người lại nhìn Thi Linh Âm, "AO giới tính phụ thuộc bản năng, tôi không thích cũng sẽ không cảm thấy cô kỳ quái."

Thi Linh Âm mở to mắt, sững sờ nhìn Cố Triều Lan.

Ánh đèn rơi vào đôi mắt đen nháy của Cố Triều Lan, ánh mắt cô trong veo, biểu tình lạnh đạm, bình tĩnh, lại ôn nhu: "Tôi muốn tin tưởng cô nên tôi không muốn giống như trước đây mỗi ngày đều phải suy đoán bí mật cùng mục đích của cô."

Ánh mắt Thi Linh Âm run run nói: "Cho nên hiện tại cô tin tôi?"

Cố Triều Lan không do dự nói: "Tin."

Thi Linh Âm mím môi nở nụ cười, đôi mắt sáng lấp lánh, đưa tay nói: "Vậy cô nắm tay tôi."

Cố Triều Lan chần chờ nhìn tay nàng một lúc, không biết nàng muốn làm gì.

Thi Linh Âm quơ quơ tay thúc giục một mặt chờ mong.

Cố Triều Lan nắm chặt tay nàng.

Thi Linh Âm nắm chặt ngón tay Cố Triều Lan, hé miệng, lại phát hiện không biết nên bắt đầu từ đâu mới thích hợp.

Nàng im lặng một hồi, nhỏ giọng hỏi dò: "Tôi bây giờ không biết nói thế nào mới tốt . . . vừa nãy còn ra một thân mồ hôi, phía sau dính nhơn nhớt không thoải mái, Thượng tướng, ngài trước tiên ôm tôi đi tắm rửa có được hay không?"

Cố Triều Lan: ". . ."

Thi Linh Âm lắc lắc hai tay đang nắm lấy nhau của hai người làm nũng nói: "Tắm xong tôi lại nói tiếp, bảo đảm sẽ nói thật."

Cố Triều Lan: ". . ."

Thi Linh Âm làm nũng hừ hừ nói: "Cố Thượng tướng ~ Cố Triều Lan ~"

Cố Triều Lan hít một hơi, vẫn đem Thi Linh Âm từ trên giường ôm lấy.

Thi Linh Âm ôm cổ Cố Triều Lan, hai chân vòng qua eo cô, cả người quấn chặt lấy cô.

"Trong phòng không có phòng tắm, phòng tắm nằm ở một đầu khác trên hành lang." Nàng tựa vào bên tai Cố Triều Lan, hơi thở như có như không, "Cực khổ Thượng tướng phải ôm tôi tới bên đó rồi."

Cố Triều Lan hơi nghiêng đầu, né tránh hô hấp của Thi Linh Âm: "Quần áo để thay ở đâu?"

Thi Linh Âm nói: "Để Tiểu Diệp giúp tôi tìm một bộ, một lát nữa ngài đi lấy."

Cố Triều Lan không tiếp lời, ôm Thi Linh Âm ra khỏi phòng.

"Nếu như ngài cảm thấy phiền phức" Thi Linh Âm nói tiếp: "Vậy thì để cho Tiểu Diệp hoặc là Tiền tỷ mang vào. . ."

"Không phiền." Cố Triều Lan nói tiếp.

Thi Linh Âm cong cong khóe miệng: "Vậy thì phải cảm ơn Thượng tướng rồi."

Cố Triều Lan ôm người băng qua hành lang.

Tiền tỷ vừa vặn bưng mì đến, bắt gặp dáng vẻ thân mật hai người thì sửng sốt một hồi.

Cố Triều Lan nhìn nàng, mặt không cảm xúc.

Thi Linh Âm đu trên người Cố Triều Lan cười nói: "Cảm ơn Tiền tỷ, mì để trong phòng là được rồi, em tắm xong sẽ ăn."

Tiền tỷ một mặt chấn động nhìn theo hai người đi vào phòng tắm.

Cố Triều Lan đem người ôm vào phòng tắm sau đó thả xuống, đỡ nàng ngồi trên thành bồn tắm, xoay người muốn đi.

"Thượng tướng." Thi Linh Âm kéo góc áo cô, đùa giỡn nói, "Tôi đau tay, ngài có thể giúp tôi tắm không?"

Cố Triều Lan đứng lại, quay đầu lại nhìn Thi Linh Âm không khỏi mang theo tư thế từ trên cao nhìn xuống.

Trong phòng tắm ánh đèn trắng bệch chiếu lên nàng càng thêm vài phần lạnh lẽo như sương, lông mi rủ xuống, mọi thứ đều vắng lặng: "Tự mình tắm."

Tâm tình nhảy nhót làm càn của Thi Linh Âm lập tức thu lại, nàng buông lỏng tay ra.

Cố Triều Lan xoay người muốn đi, Thi Linh Âm tâm tình đã bình tĩnh, liền mở miệng nói: "Dưỡng phụ ta, cái tên nhà từ thiện Thi Thượng Từ kia kỳ thực chính là một tên cầm thú."

Cố Triều Lan xoay người lại, đối mặt với Thi Linh Âm: "Tôi có nghe qua."

Thi Linh Âm nói: "Ngài nghe được điều gì?"

Cố Triều Lan nói: "Cô nói trước đi."

Thi Linh Âm nói tiếp: "Tôi đối với thuốc ức chế không mẫn cảm là bởi vì Thi Thượng Từ nhiều lần dẫn dụ khiến tôi động dục, khiến tôi sử dụng thuốc ức chế lượng lớn quá mức nhiều lần."

Bình thường Omega chưa kết hôn động dục vẫn sẽ sử dụng thuốc ức chế. Một năm mười mấy lần, vài năm sẽ có vài chục lần hoặc là hơn trăm lần sử dụng thuốc ức chế, số lần sử dụng đều thuộc phạm vi cho phép, cũng sẽ không dẫn đến kháng dược tính sản sinh.

Thuốc kia . . . Thi Linh Âm đã dùng qua bao nhiêu lần?

"Từ khi tôi mười lăm tuổi tuyến thể bắt đầu bước đầu trưởng thành mãi cho đến tận năm năm trước, lúc tôi mất tích mới thôi."

Ròng rã mười lăm năm.

Tác giả có lời muốn nói:

Thi tao tao 35 tuổi nha, so với Cố Thượng tướng nhỏ hơn mười tuổi, tất cả mọi người đều có hai trăm năm tuổi thọ, vì lẽ đó tất cả đều còn trẻ cường tráng