Chương 26

Chương 26

Về đến nhà, người của Cố Triều Lan đã sớm chờ sẵn ở cửa, Cố Triều Lan vừa xuống xe liền cùng một đám người đi vào thư phòng.

Thi Linh Âm đi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ váy trắng vô cùng thanh lịch, tóc dài để xõa, đến trước gương trang điểm nhẹ nhàng, cuối cùng đi ra khỏi phòng tắm.

Thư mụ chờ ở cửa lập tức tiến đến, giúp Thi Linh Âm chỉnh lại váy, sau đó ở sau lưng nàng hỏi han lần khởi hành này có thuận lợi không, tại sao lại trở về muộn một ngày so với thời gian dự tính.

Thi Linh Âm mở tủ đựng trang sức, từ bên trong chọn ra một đôi bông tai ngọc thạch, vén mấy sợi tóc, quay về phía gương đeo khuyên tai.

"Ta tiện đường trở về nhà một chuyến," Thi Linh Âm đeo xong một bên lại tiếp đeo nốt bên còn lại, "cho nên bị trì hoãn một ngày."

Thư mụ nói: "Ngài trở về tầng một phụ? Phía dưới kia thật sự rất nguy hiểm, tiểu thư nếu không có việc gì tốt nhất là không nên đến đó. Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"

Thi Linh Âm đeo khuyên tai xong, soi gương một lát, nàng một thân màu trắng, chỉ có trên tai điểm xuyến một chút màu sắc nổi bật.

“Phía dưới kia quả thật không thoải mái bằng trên này." Thi Linh Âm xoay người lại, nhìn phòng ngủ sạch sẽ sáng sủa một vòng, "Dù sao nơi này cũng là thiên đường. Thư mụ, ngươi xuống gọi Mai Thanh a di tới đây, ta có lời muốn nói với bà ta."

Thư mụ nói: "Vâng."

Thi Linh Âm đi tới trước sofa đơn ở cửa sổ sát đất, ngồi xuống.

Trước sofa có một cái bàn nhỏ, trên bàn là bình hoa bên trong cắm hai cành sồi xanh Bắc Mĩ, bên cạnh bình sồi xanh là cà phê nóng mà Thư mụ mới vừa bưng lên. Đem Trà Xanh Tình Địch Lấy Về Nhà - Chương 26Thi Linh Âm cầm cốc cà phê lên, nhấp một ngụm.

Mai Thanh gõ cửa đi vào, nụ cười vô cùng khách khí lễ phép: "Thái thái, ngài gọi ta."

Thi Linh Âm gật đầu, vẫy tay, ra hiệu Mai Thanh tiến lại gần.

"Trần thúc chết rồi, thời điểm ta cùng Thượng tướng trở về sau khi kết thúc lễ Hương Thổ bị tập kích, Trần thúc bất hạnh không qua khỏi."

Mai Thanh sửng sốt: "Ngài cùng Thượng tướng bị tập kích?"

Thi Linh Âm gật đầu: "Chuyện này ta vẫn chưa nói với người ngoài, bà đừng có ra ngoài nói lung tung."

Mai Thanh mẫn cảm bắt được ý tứ trong câu nói kia, bà nói: "Thái thái yên tâm, ta là người từ chỗ thủ trưởng đi ra, hiểu nhất quy củ, tuyệt đối không lắm miệng."

Thi Linh Âm vuốt cái chén: "Thật sao?"

Mai Thanh căng thần kinh, nói : "Tất nhiên là..."

Lời còn chưa dứt, Thi Linh Âm bỗng nhiên dương tay đem cốc cà phê trong tay mạnh mẽ ném xuống bên cạnh chân Mai Thanh. Dung dịch cà phê nóng hổi màu nâu bắn tung tóe lên người Mai Thanh.

Bà sợ hãi liên tục lui về phía sau, sắc mặt sợ hãi còn cất giấu mấy phần tức giận: "Thái thái, ngài đang làm cái gì vậy?"

Thi Linh Âm mặt lạnh nói: "Sự tình Thượng tướng sinh bệnh, những người kia ở tầng con kiến đều biết cả rồi."

Mai Thanh mờ mịt nói: "Thái thái, ngài nói gì cơ?"

Thi Linh Âm lạnh giọng: "Ngươi đừng giả ngu với ta, sự tình Thượng tướng sinh bệnh, trong nhà chỉ có một mình ngươi biết. Nếu như không phải ngươi ở bên ngoài lắm miệng, đem những chuyện này nói ra, bọn họ làm sao mà biết, hơn nữa còn hỏi ta có muốn tìm thuốc Đông y không?"

Mai Thanh vô tội nói: "Thái thái, oan uổng cho ta quá, ta tuyệt đối không có ở bên ngoài lắm miệng quá một câu, ta..."

"Vậy ông ngoại làm sao biết Thượng tướng sinh bệnh?" Thi Linh Âm lạnh giọng chất vấn.

Mai Thanh ngậm miệng chớp mắt, mới vội vàng nói: "Thủ trưởng cũng không biết a, thủ trưởng đưa thuốc Đông y đến chỉ vì muốn bồi bổ thân thể cho Thượng tướng mà thôi."

Thi Linh Âm cười một tiếng: "Thật vậy sao? Ngươi đúng là biết cách bao biện."

Mai Thanh nói: "Thái thái, ngài đúng là oan uổng ta. Ta là người trong phủ của thủ trưởng đi ra, ta hiểu rất rõ quy củ, chắc chắn sẽ không có khả năng tùy tiện đi nói năng lung tung."

Thi Linh Âm mặt lạnh: "Đủ rồi. Ta không muốn nghe ngươi nói những lời này, ngươi nếu như cảm thấy ta oan uổng ngươi, oan ức ngươi, vậy ngươi trở về phủ của thủ trưởng đi, ta không giữ ngươi lại nữa."

Mai Thanh ngậm miệng, ẩn nhẫn cúi đầu.

Thi Linh Âm nói: "Ngươi cũng đừng trách ta nói lời khó nghe, chỉ tại chuyện Thượng tướng sinh bệnh là một chuyện riêng tư như vậy mà lại bị lũ người tầng con kiến lôi ra để nghị luận."

Mai Thanh nói: "Thái thái, việc này thật sự không liên quan gì đến ta."

Thi Linh Âm bày ra dáng vẻ không muốn nghe: "Việc này ta không muốn cùng ngươi tốn nước bọt nữa, ngươi đem hai đứa sinh đôi đại Lý tiểu Lý gì đó trong nhà cũng đưa đi luôn đi, ta không thích trong nhà có nhiều người như vậy, lắm miệng."

Mai Thanh không lên tiếng.

Thi Linh Âm nhìn về phía bà ta, cười: "Sao vậy, ngươi không muốn?"

Mai Thanh nói: "Không phải ta không muốn, chỉ là mấy người này rời đi hay ở lại vẫn là nên hỏi ý kiến của Thượng tướng một chút. Không phải trước đây ngài cũng từng nói tất cả mọi chuyện trong nhà đều do Thượng tướng làm chủ hay sao?"a

Thi Linh Âm nói: "Cái ngươi nói là chuyện của trước kia. Bây giờ mọi việc trong nhà đều do ta quyết định."

Mai Thanh nghiêm mặt, không đáp lời cũng không hề phát ra một tiếng kháng nghị.

Thi Linh Âm chậm rãi nở nụ cười: "Mai Thanh a di, ta tôn kính ngươi là người của thủ trưởng, cho nên mới gọi ngươi một tiếng a di. Nhưng ngươi đừng quên, nơi này là nhà của Cố Thượng tướng, ta là Cố thái thái. Ngươi nói ngươi là người trong phủ thủ trưởng đi ra hiểu rất rõ quy củ, lẽ nào quy củ của ngươi chính là như này sao?"

Mai Thanh nhẫn nại nói: "Được, ta nghe theo ngài. Vậy sau này có việc gì, ta đều hỏi ý kiến của ngài trước."

Thi Linh Âm gật đầu: "Ngươi hiểu là tốt rồi, đi làm đi."

Mai Thanh xoay người rời đi.

Thi Linh Âm lại nói: "Sự tình của Trần thúc, ta vô cùng tiếc nuối. Hi vọng chuyện đau buồn như vậy, sẽ không xảy ra lần thứ hai."

Mai Thanh gượng cười nói: "Đương nhiên sẽ không, vậy ta đi xuống trước."

Thi Linh Âm nhìn bà, trên môi nở một nụ cười lạnh, sau đó gọi robot quản gia số một tới lau dọn cà phê vương vãi trên mặt đất.

Không lâu sau, người máy đi tới nói: "Thi tiểu thư, có một vị tiểu thư tên Đường Kiều tới chơi."

Thi Linh Âm đứng lên: "Mời nàng vào, đưa tới phòng khách nhỏ."

Số một nói: "Vâng."

Thi Linh Âm tới phòng khách nhỏ trước, hai phút sau, Đường Kiều hấp tấp xông tới: "Thi Linh Âm, cậu thế nào rồi, không chết cũng không tàn phế chỗ nào chứ?"

Thi Linh Âm quay đầu lại nói: "Nhờ phước của cậu không có vấn đề gì, mình vẫn như thế mười phân vẹn mười."

Đường Kiều vừa trợn mắt nhìn Thi Linh Âm tự luyến, vừa tới gần, đánh giá Thi Linh Âm một lượt từ trên xuống dưới, xác nhận nàng không có chuyện gì mới thôi.

"Mình nghe nói cậu cùng Cố Triều Lan trên đường trở về bị tập kích, phi xa cũng bị nổ tung hết cả rồi!"

Thi Linh Âm đem cửa phòng khách đóng lại: "Làm sao mà cậu biết được, trên mạng một chút tin tức gì cũng không có."

Đường Kiều bày ra vẻ mặt ghét bỏ nói: "Nghe một bà tám phóng viên nói."

Thi Linh Âm nói: "Phóng viên như nào mà có thể biết được tin tức lớn như vậy."

Đường Kiều quẹt miệng nói: "Là người của Tạ gia, Tạ Ngôn Ca."

Thi Linh Âm nhíu mày: "Tam tiểu thư Tạ gia, thiên kim tập đoàn báo chí thần thông quảng đại. Vị tiểu thư thân thế khủng bố như vậy, Tiểu Kiều Kiều cậu làm sao dụ dỗ được nàng?"

Khu liên hợp Tây Á có tứ đại gia tộc, tám tập đoàn lớn. Cố gia, Thạch gia nằm trong tứ đại gia tộc, Tạ gia là một trong tám tập đoàn lớn, dẫn đầu trong giới truyền thông và tin tức.

Đường Kiều một mặt không muốn đề cập đến: "Là tên quỷ hẹp hòi lần trước chạm mặt trong yến hội bắt mình đền y phục."

Thi Linh Âm phát ra âm thanh ái muội: "Ồ... cô ta hiện giờ đang theo đuổi cậu."

Đường Kiều ghét bỏ nói: "Nhưng mình không vừa mắt cô ta. Vừa hẹp hòi lại còn bát quái, nhìn qua liền biết không phải dạng Alpha tốt đẹp gì."

Thi Linh Âm đột nhiên đưa tay ra, làm động tác đòi đồ vật, nhìn Đường Kiều mỉm cười.

Đường Kiều nói: "Cậu làm gì thế, lại đòi tiền? Mình không có nợ tiền cậu!"

Thi Linh Âm phát ra âm thanh kiều mị: "Không cần tiền, mình muốn phương thức liên lạc của vị Tạ tiểu thư kia."

Đường Kiều cảnh giác trừng mắt nhìn Thi Linh Âm: "Nhưng cậu đã kết hôn rồi a!"

Thi Linh Âm cười yếu ớt: "Đã kết hôn thì không được phép kết bạn sao?"

Đường Kiều nói: "Thi tiểu thư, nếu như cậu còn quá trớn Cố Thượng tướng sẽ bị đánh chết, cậu nhìn gương mặt lạnh lẽo của Cố Thượng đi, quá đáng sợ!"

Thi Linh Âm nói: "Nhưng Cố Thượng tướng không phải không thể đứng lên sao? Nàng hiện tại đánh không lại tớ."

Đường Kiều lườm một cái, cuối cùng vẫn cho nàng phương thức liên lạc đồng thời nói: "Cậu cứ phóng đãng đi, sớm muộn cũng có ngày chết vì phóng đãng."

Thi Linh Âm cẩn thận nhận lấy phương thức liên lạc, cười nói: "Cảm ơn bồ."

Đường Kiều phất tay: "Nói một chút ngày cậu với Cố Thượng tướng bị tập kích đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

Thi Linh Âm nói: "Cố Thượng tướng có quá nhiều kẻ thù, ai cũng muốn mạng nàng, cho nên trên đường trở về, bị bọn chúng làm nổ xe. May mắn thay tỷ tỷ ta đây anh dũng vô song, cõng Thượng tướng trèo đèo lội suối, một đường xóc nảy thoát thân..."

"Stop stop stop." Đường Kiều đánh gãy lời nàng, "Đừng có mà nói quá, cậu không biết xấu hổ nhưng mình biết xấu hổ. Cố Thượng tướng mà lại nguyện ý để cho cậu cõng ư? Mình mới không tin."

Thi Linh Âm nghiêm trang nói: "Sao lại không nguyện ý, không chỉ mỗi thế, sau khi bị tập kích, mình với Cố Thượng tướng còn trở nên thân thiết hơn."

Đường Kiều trợn to hai mắt: "Nàng không có đánh chết cậu?"

Thi Linh Âm kiêu ngạo nói: "Không có, nàng còn . . . phi thường hưởng thụ."

Đường Kiều mắt trợn trắng: "Có quỷ mới tin cậu. Nhất định là cậu thừa dịp Cố thượng tướng gặp nguy hiểm, cưỡng hôn người ta. Thi Linh Âm, mình thật sự cảm thấy sớm muộn cũng sẽ có ngày cậu bị Cố Thượng tướng đánh chết, cậu quá thèm đòn."

Thi Linh Âm chống cằm, chớp chớp mắt: "Vậy chúng ta cược đi, nếu như mình thắng, cậu cho mình một trăm vạn."

Đường Kiều nói: "Sao cậu không đi ăn cướp luôn đi?"

Thi Linh Âm nói: "Nếu như thua, mình liền... bồi cậu ngủ."

Đường Kiều: "Cút!"

Thi Linh Âm cười khẽ.

Lát sau, Đường Kiều vẫn không kềm chế được sự hiếu kỳ: "Đánh cược gì?"

Thi Linh Âm nói: "Đánh cược Cố Triều Lan có thể hay không đối với mình lâu ngày sinh tình."

"Được! Mình mới không tin Cố Thượng tướng sẽ yêu cái tra nữ như cậu, mình cùng cậu đánh cược" Đường Kiều nói, "Nếu cậu thua thì phải đem toàn bộ số tiền trước đây cậu hãm hại mình trả lại cho mình!"

Thi Linh Âm cong môi: "Được a, một lời đã định."

Sau khi xác nhận Thi Linh Âm không có chuyện gì, Đường Kiều cũng yên tâm, nhìn thời gian đã không còn sớm cô chuẩn bị về nhà, Thi Linh Âm đưa nàng ra khỏi phòng khách nhỏ.

Hai người vừa đi ra liền tình cờ gặp Cố Triều Lan cùng một đám sĩ quan chen chúc nhau đi ngang qua phòng khách lớn.

Cố Triều Lan ngồi trên xe lăn, cô đã thay một bộ quân trang, sắc mặt băng lãnh, mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt hờ hững nghe người bên cạnh nói chuyện.

Đường Kiều đi phía trước, bị Cố Triều Lan ngoái đầu liếc một cái, ánh mắt lành lạnh như ánh đao lạnh lẽo xoẹt ngang qua. Đường Kiều rùng mình một cái, nghĩ thầm Cố Thượng tướng lạnh lùng đáng sợ như vậy, tuyệt đối không có khả năng yêu thích Thi Linh Âm.

Kèo cá cược này, nhất định là nàng thắng. Tiền trước kia bị hãm hại đều có thể cầm về, chỉ nghĩ thôi cũng khiến trong lòng Đường Kiều nở hoa, cảm giác mình sắp trở thành phú bà.

"Thượng tướng." Thi Linh Âm gọi một tiếng.

Tầm mắt Cố Triều Lan liền chuyển lên người Thi Linh Âm, sau đó khẽ gật đầu một cái như đáp lại.

"Thượng tướng tiễn bọn họ về sao?" Thi Linh Âm lướt qua Đường Kiều đi tới, tự nhiên tiếp nhận xe lăn đẩy Cố Triều Lan đi, "Vừa vặn, ta cũng đưa Đường Kiều về, chúng ta cùng đi."

Cố Triều Lan nói: "Ừm."

Thi Linh Âm quay đầu lại gọi Đường Kiều: "Được rồi, đi thôi."

Đường Kiều nhìn lướt qua một đống Alpha mặc quân trang, da đầu có chút tê dại.

Thi Linh Âm bình tĩnh tự nhiên đẩy Cố Triều Lan đi phía trước.

Đường Kiều cắn răng, đối mặt với một đống Alpha khiến cô không tài nào thích ứng nổi, nhắm mắt đuổi theo hai người phía trước.

Vừa đến bãi đỗ xe, Đường Kiều liền không thể đợi được nữa chui vào trong xe, nhanh chóng nổ máy rời đi.

Phi xa rời khỏi bãi đỗ xe, cô đưa mắt nhìn ra ngoài.

Thi Linh Âm khom người nói chuyện với Cố Triều Lan, Cố Triều Lan hơi nghiêng đầu lắng nghe. Tư thế lắng nghe này mấy phút trước Cố Triều Lan đã từng làm với thuộc hạ.

Cùng là một sắc mặt băng lãnh, nhưng Đường Kiều vẫn cảm thấy có một chút không giống nhau, nhưng lại không nói được không giống nhau chỗ nào.

Vì lẽ đó này nghi hoặc chỉ chợt lóe lên trong lòng Đường Kiều, nàng sẽ không quá để tâm đến.

Sau khi tiễn tất cả mọi người đi, Thi Linh Âm đẩy Cố Triều Lan trở về phòng khách.

Hai người cùng nhau đi qua hoa viên.

Dạ sắc đã sâu ( trời càng ngày càng tối), bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng. Ánh đèn đường nhu hòa chiếu xuống, kéo dài cái bóng của cả hai.

Thi Linh Âm nhìn bóng của cả hai trùng điệp, trong lòng có cảm giác bình yên không tên. Nàng đột nhiên thốt lên một câu cảm thán: "Thật tốt a."

Cố Triều Lan nói: "Hửm?"

Thấy cô hiếm khi đáp lại cuộc trò chuyện tẻ nhạt như thế, Thi Linh Âm cảm thấy tâm tình càng tốt hơn.

Nàng cười nói: "Cố Thượng tướng thật tốt."

Sau đó Cố Triều Lan liền không nói lời nào.

Thi Linh Âm tâm tình tốt đẩy Cố Triều Lan vào nhà, tâm tình tốt ăn cơm xong, tâm tình còn rất tốt lên kế hoạch tắm rửa cho Cố Triều Lan.

Trước đây Cố Triều Lan vệ sinh cá nhân đều do số một hỗ trợ.

Đêm nay số một vẫn ở trong phòng ngủ chờ mệnh lệnh như thường lệ.

Thi Linh Âm vào phòng, quét mắt nhìn qua một vòng, trong lòng kỳ thực có chút rõ ràng, Cố Triều Lan quá nửa sẽ không để cho bản thân đi giúp cô rửa ráy, nhưng tà tâm của nàng là bất diệt, huống hồ còn có thể đùa giỡn với cô một chút cũng rất thú vị.

Do đó Thi Linh Âm nói: "Đêm nay ta đến hầu hạ Cố Thượng tướng tắm rửa đi ngủ, số một ngươi đi ra ngoài đi."

Số một quay đầu nhìn Thi Linh Âm, sau đó nhìn về phía Cố Triều Lan: "Muốn tôi đi ra ngoài sao?"

Cố Triều Lan nói: "Đi ra ngoài đi."

Thi Linh Âm trong lòng nhất thời đại hỉ.

Đây là...có hi vọng?

Cố Triều Lan thông suốt rồi ư?

Thi Linh Âm không nhịn được ý cười dập dờn trên mặt, chậm rãi đi tới trước mặt Cố Triều Lan, cúi người, nhẹ nhàng nói: "Thượng tướng đêm nay muốn tắm rửa như nào? Bồn tắm lớn, vòi hoa sen, một người, hay là cả hai người?"

Cố Triều Lan đưa tay ra đè lấy vai Thi Linh Âm đẩy ra: "Nói chuyện không cần áp sát như vậy."

Thi Linh Âm kéo tay Cố Triều Lan: "Được, đêm nay ngươi nói cái gì thì chính là cái đó."

Nói xong nàng quay về phía Cố Triều Lan nháy mắt phóng tình.

"Đêm nay Cố Thượng tướng là chủ nhân, ngươi muốn cái gì, nhân gia cho ngươi cái đó. Muốn hầu hạ như nào, nhân gia liền hầu hạ như thế."

Cố Triều Lan nhìn nàng, nói: "Vậy ngươi đi ra ngoài."

Thi Linh Âm hờn dỗi, thanh âm nũng nịu: "Ta ra ngoài thì ai ôm ngươi vào phòng tắm?"

Cố Triều Lan nhìn nàng không nói lời nào.

Thi Linh Âm lại tới gần, ngón tay rơi trên vai Cố Triều Lan, đầu ngón tay lướt qua quân hàm* trên áo Cố Triều Lan, tiếp tục đi xuống, rồi rơi trên xương quai xanh.

* Quân hàm là hệ thống cấp bậc trong một quân đội. Ở một số quốc gia, hệ thống cấp bậc này còn được áp dụng trong ngành cảnh sát hoặc một số tổ chức dân sự nhưng được hệ thống theo mô hình quân sự. Thông thường, hệ thống quân hàm được biểu thị bằng các phù hiệu đặc biệt gắn liền với đồng phục.

Đảo quanh một vòng.

"Chúng ta hiện giờ giờ cũng đã cùng nhau vào sinh ra tử." Thi Linh Âm nói, "Khi còn ở tầng một phụ, Thượng tướng đối với ta một tấc không buông khiến ta vô cùng cảm động, cho nên ta quyết định vứt bỏ tất cả hiềm khích lúc trước, từ nay về sau đối với ngươi toàn tâm toàn ý."

Đầu ngón tay nàng dừng trước ngực Cố Triều Lan.

Cách hai lớp áo, nhịp tim đập mạnh mẽ của Cố Triều Lan truyền đến.

Một nhịp lại một nhịp, bình tĩnh, không hề căng thẳng.

Mấy câu nói vừa rồi của Thi Linh Âm hoàn toàn không khiến sắc mặt Cố Triều Lan thay đổi.

Thi Linh Âm có hơi thất vọng, nhưng nghĩ tới một màn tắm rửa phía sau, tâm tình lại trở nên phấn chấn.

"Hai người chúng ta hôn cũng đã hôn rồi, ôm cũng đã ôm rồi, còn cùng nhau tâm sự trong phòng tắm, cùng nhau bày tỏ nỗi lòng." Thi Linh Âm đầy mắt chờ mong, "Cố Thượng tướng chẳng lẽ còn không muốn tiếp nhận ta sao?"

Cố Triều Lan nắm lấy ngón tay Thi Linh Âm đang chọc chọc trước ngực, kéo ra.

"Ta tin tưởng ngươi, đây là sự thật."

Thi Linh Âm câu môi nở nụ cười, vẻ mặt cảm động, ngữ điệu tao lên: "Ta cũng tín nhiệm ngươi, cho nên bây giờ liền để người ngươi tín nhiệm ôm ngươi đi tắm rửa!"

Nói xong nàng định vươn tay ra nhưng lại bị Cố Triều Lan ngăn lại.

"Có chuyện này ta quên nói cho ngươi." Cô vừa nói, vừa chậm rãi đứng lên, "Chân của ta, không sao nữa rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Nói một chút về CP phụ, kỳ thực ta cảm thấy, chỉ là ta cảm thấy không có cường bạo nghiêm trọng như vậyp, hai người kia cũng có cố sự, nhưng các nàng xác thực là cưỡng chế yêu cái kia một vầng (che mặt). Hình như có độc giả không thích cái này, vì lẽ đó sau này nội dung chuyện về CP phụ, ta sẽ tận lực cắt ra đơn độc thả chương tiết, sau đó đại gia mang tính lựa chọn quan sát ~