Chương 28

Chương 28

Lúc Thi Linh Âm về đến nhà đã là chín rưỡi, nàng mang về một cái hộp lớn cao nửa mét. Được số một ôm vào trong nhà.

Thư mụ ở phòng khách chờ nàng, vừa thấy Thi Linh Âm trở về, lập tức chạy ra cầm lấy túi sách của Thi Linh Âm, đồng thời thấp giọng cùng Thi Linh Âm nói: "Mai Thanh hôm nay báo cáo hành tung của ngài."

Thi Linh Âm ngoắc ngoắc môi, đầu tiên để số một đem cái rương đưa đến phòng ngủ sau đó hỏi lại: "Thượng tướng đâu?"

Thư mụ nói: "Còn ở thư phòng."

Vừa dứt lời, Mai Thanh liền từ trong thư phòng đi ra, nở nụ cười thân thiết: "Phu nhân về rồi sao? Muốn ăn tối không, bây giờ tôi đi làm cho ngài."

Thư mụ quay lưng về phía Mai Thanh, bĩu môi bày ra dáng vẻ chán ghét.

Thi Linh Âm nở nụ cười, trả lời Mai Thanh: "Tôi ăn rồi."

Nói xong, nàng đi đến thư phòng.

Cửa thư phòng của Cố Triều Lan đóng chặt, Thi Linh Âm còn chưa tới nơi này lần nào. Cố Triều Lan lúc nào cũng ở trong thư phòng bận bịu, Thi Linh Âm không muốn quấy nhiễu, cũng không muốn đến quá gần nơi Cố Triều Lan làm việc, sợ Cố Triều Lan sẽ cảm thấy nàng quản nhiều chuyện, mục đích không đơn thuần.

Do dự vài giây, Thi Linh Âm gõ cửa.

"Chuyện gì?" Trong phòng phát ra âm thanh trả lời của một nữ nhân trẻ tuổi.

Cố Triều Lan nhận thức cô bé này, Lâm Hiểu Hiểu. Cần vụ binh mới thay thế Điền Tây.

Nàng nói: "Là tôi."

Cửa rất nhanh được mở ra, lộ ra khuân mặt nghiêm túc của Lâm Hiểu Hiểu: "Phu nhân."

Không giống với Điền Tây tính cách trẻ con đáng yêu, Lâm Hiểu Hiểu tính tình già dặn, luôn luôn bày ra một vẻ mặt nghiêm túc.

Thi Linh Âm cười nói: "Thượng tướng còn đang bận sao?"

Lâm Hiểu Hiểu nói: "Còn."

Nói xong vẫn đứng nguyên ở cửa, mặt không cảm xúc đối diện với Thi Linh Âm.

Thi Linh Âm không thể làm gì khác đành tự mình nói: "Hiện tại tôi có thể vào không?"

Lâm Hiểu Hiểu nói: "Để tôi đi hỏi Thượng tướng."

Nói xong nàng liền đóng cửa lại.

Thi Linh Âm nhìn cánh cửa đóng chặt, cực kỳ hoài niệm dáng vẻ đáng yêu cute phô mai que của Điền Tây.

Một lát sau, Lâm Hiểu Hiểu mở cửa nói: "Thượng tướng nói bây giờ không rảnh."

Thi Linh Âm đã lường trước được khả năng không được vào, nhưng thời điểm nghe được trong lòng vẫn khó chịu một chút, trên mặt nàng nở ra một nụ cười nói: "Được, vậy tôi ở phòng ngủ chờ cô ấy."

"Vâng." Lâm Hiểu Hiểu trả lời xong, đóng sầm cửa lại.

Hơn mười một giờ, Cố Triều Lan trở về phòng.

Thi Linh Âm đêm nay thay một bộ váy dài màu đỏ, cổ thấp hình chữ V, kiểu dáng ôm sát, đường cong uyển chuyển lộ ra. Nàng đang ngồi trên sofa uống rượu, thấy Cố Triều Lan trở về phòng lập tức đứng dậy đi tới.

Bấy giờ Cố Triều Lan mới phát hiện đó là váy xẻ tà, đôi chân dài trắng nõn của Thi Linh Âm lộ ra.

Cố Triều Lan đứng ở cửa, cảm giác khó chịu đến chấn động, không, kinh hãi.

"Bận rộn xong chưa?" Thi Linh Âm đi tới, ngón tay mang găng tay ren màu đỏ rơi trên tay vịn xe lăn, nhẹ nhàng nắm chặt, "Thượng tướng muốn tự mình đứng dậy đi, hay là muốn tôi đẩy ngài?"

Cố Triều Lan không nhịn được liếc mắt nhìn tà váy của Thi Linh Âm.

"Cô làm sao có thể. . ."

Cố người đứng đắn Triều Lan khó có thể nói ra nửa câu còn lại —— mặc thành như vậy?

Thi Linh Âm đi tới trước mặt Cố Triều Lan, thoáng giơ lên hai tay.

Cổ váy thấp dường như đến tận thắt lưng, khiến xương quai xanh tinh tế sắc xảo cùng với cánh tay mảnh mai trắng nõn đều lộ ra vô cùng rõ ràng.

"Không dễ nhìn sao?" Thi Linh Âm xoay một vòng, "Tôi cảm thấy cái váy này siêu đẹp."

Khi nàng quay lưng lại, Cố Triều Lan mới nhìn thấy phía sau lưng nàng.

Hở toàn bộ, chỉ có vài sợi dây buộc mỏng manh đan xen nhau trên tấm lưng gầy gò trắng như tuyết, trêu người đến kinh tâm động phách.

Cố Triều Lan lập tức siết chặt ngón.

Thi Linh Âm quay người lại, mặt đối mặt: "Váy này là hôm nay tôi đặc biệt mua."

Nói xog, nàng tiến lên phía trước một bước, thả thấp giọng, nói lặng lẽ thoại bình thường: "Vì cô mua."

Cố Triều Lan vẻ mặt lạnh nhạt: "Đổi đi."

"Tại sao?" Thi Linh Âm oan ức, "Lẽ nào Thượng tướng cảm thấy khó coi sao?"

Nàng lôi kéo cầu vai cùng cổ áo, lại không để ý cổ váy thấp, xoay người lại nắm làn váy, tựa như nhìn xung quanh kiểm tra từng chi tiết nhỏ trên trang phục.

"Bằng hữu của ta đều đã xem hết sức cẩn thận a." Thi Linh Âm nói, "Bọn họ nói đặc biệt gợi cảm."

Cố Triều Lan nhìn chằm chằm nàng, khóe miệng vô thức mím chặt.

Bằng hữu? Bọn họ?

Thi Linh Âm nắm làn váy một hồi, giống như vô ý lộ ra đôi chân thon dài tinh tế.

Cố Triều Lan cảm thấy rất buồn bực, nàng không có tính nhẫn nại cùng Thi Linh Âm bởi vì một cái váy lãng phí thời gian cùng nước bọt, thế là đứng dậy đi vào phòng tắm.

"Cố Thượng tướng." Thi Linh Âm gọi cô lại, ngữ khí khá nghiêm túc, "Ngài không phát hiện đêm nay tôi có cái gì khác biệt sao?"

Cố Triều Lan quay đầu lại nhìn nàng một cái: "Càng thêm không biết xấu hổ sao?"

Thi Linh Âm vẻ mặt trong nháy mắt hạ xuống, nàng cúi đầu nhìn váy: "Trong mắt thượng tướng, tôi chỉ biết làm những việc không biết xấu hổ hay sao?"

Nàng bày ra vẻ mặt này khiến Cố Triều Lan có chút nhẹ dạ, đồng thời nghĩ lại hành vi táo bạo của chính mình.

Nàng ngăn chặn hỏa khí trong lòng, âm thanh vững vàng nói: "Trang phục không giống bình thường."

Trước đây đồ Thi Linh Âm mặc đều là đồ có cổ cao, ống tay áo dài, quần dài thêm mang điếu miệt, chắc chắn sẽ không lộ một chút da thịt nào ra.

Đêm nay. . . quá mức phong tao.

"Còn gì nữa không?" Thi Linh Âm ánh mắt sáng rực, mười phần mong đợi mà nhìn Cố Triều Lan.

Cố Triều Lan vốn muốn nói không có, nhưng đối diện với ánh mắt sáng rực của Thi Linh Âm lại có chút không nói ra được. Nhìn lại một lần từ trên xuống dưới, nàng cứng đờ tìm một điểm khác nói ra: "Khí chất cũng có hơi khác biệt."

Thi Linh Âm bĩu môi: "Qua loa."

Nàng một lần nữa xoay người, vén mái tóc xoăn qua một bên: "Ngài xem, tôi không còn sẹo."

Trên tấm lưng gầy gò của nàng, quả thực một vết sẹo cũng không còn.

Cố Triều Lan sửng sốt. Nàng vừa nhìn thấy Thi Linh Âm liền chỉ cảm thấy khϊếp sợ, vì lẽ đó căn bản không có nhìn kỹ.

Thi Linh Âm nói: "Tôi đem toàn bộ sẹo trên người đi xóa hêt, ngoại trừ trên tuyến thể. Nơi đó mẫn cảm, bình thường bệnh viện không dám làm phẫu thuật khử sẹo."

Cố Triều Lan yết hầu bỗng nhiên có chút phát ách, cô mơ hồ cảm thấy, Thi Linh Âm đột nhiên làm cái giải phẫu này có liên quan đến cô.

Lúc cả hai còn đang ở tầng một phụ thì Thi Linh Âm đã từng đề cập tới, cô nói nếu như Cố Triều Lan không thích, cô có thể xóa những vết sẹo này đi. Nhưng Cố Triều Lan không nghĩ tới, Thi Linh Âm thật sự sẽ làm.

"Cô. . ." Cố Triều Lan không biết nói cái gì mới tốt.

"Thấy thế nào, đẹp mắt không?" Thi Linh Âm lùi về sau tới gần, "Tôi còn làm bảo dưỡng toàn thân, ngài có muốn sờ thử một chút không, cảm giác cực kỳ trơn bóng."

Lập tức lại bắt đầu không đứng đắn.

Cố Triều Lan bất đắc dĩ: "Không cần."

Thi Linh Âm nói: "Nhân viên ở thẩm mỹ viện làm việc cật lực ròng rã hai ngày mới khử hết được sẹo đó, còn làm liên tục ba ngày bảo dưỡng toàn thân, Thượng tướng không trải nghiệm một chút sao, thật là lãng phí tâm ý Của người ta?"

Cố Triều Lan siết chặt ngón tay, kiên quyết không sờ, nói : "Cô có thời gian không bằng đi làm chút chuyện đứng đắn."

Thi Linh Âm hỏi ngược lại: "Làm sao ngài biết tôi không làm chuyện đứng đắn?"

Nàng quay đầu lại, giương mắt nhìn Cố Triều Lan: "Lấy lòng vợ là Alpha, không phải là chuyện đứng đắn duy nhất Omega làm sao?"

Cố Triều Lan không thích thuyết pháp này, hơn nữa cũng cá chắc rằng Thi Linh Âm sẽ không phải Omega như vậy.

"Thay quần áo." Cố Triều Lan quyết định chấm dứt cái đề tài tẻ nhạt này, "Sau đó đi ngủ."

"Nhưng tôi còn chuẩn bị cho ngài một món quà bí mật đó." Thi Linh Âm nói, "Thượng tướng không nhìn thử sao?"

Cố Triều Lan cảnh giác cảm thấy nhất định không phải vật gì tốt, vì vậy nói: "Không."

Thi Linh Âm nói: "Thượng tướng ngài thật là vô tình nha."

Cố Triều Lan cũng không quay đầu lại, đi vào phòng tắm.

Khi đi ra, Thi Linh Âm đã đổi thày cái áo ngủ thông thường, cô đang đứng trước một cái hộp cao hơn nửa mét uống rượu.

"Tắm xong rồi?" Thi Linh Âm xoay người lại, ngón tay vỗ nhẹ cái hộp, "Vừa rồi tôi cùng Thượng tướng đùa giỡn, nhưng tôi quả thực đã chuẩn bị lễ vật cho Thượng tướng."

Cố Triều Lan nhìn lướt qua cái hộp, không hề bị lay động: "Tại sao?"

Thi Linh Âm cười nói: "Tặng quà cho vợ còn cần lý do sao?"

Thi Linh Âm trước đó mấy phút vừa dùng một thân váy đỏ làm yêu, Cố Triều Lan trực giác đồ vật trong hộp nhất định không đứng đắn, thế là hồi đáp: "Không cần."

Cô ngồi trên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi.

"Đừng như vậy mà, " Thi Linh Âm nói, "Tốt xấu gì cũng là tấm lòng thành của tôi."

Cố Triều Lan kéo chăn lên, chợp mắt liền ngủ.

Thi Linh Âm đứng một hồi, thở dài, tựa hồ là từ bỏ.

Nàng nằm trên nửa cái giường, lăn qua lộn lại nửa đêm mới ngủ.

Ngày 31 tháng 5.

Thi Linh Âm nghe được Cố Triều Lan âm thanh rời giường, nàng mở mắt ra.

Cố Triều Lan quay lưng với nàng, đang đóng cúc áo sơmi.

Không bật đèn, bóng lưng mơ hồ mà cao gầy của cô hiện ra.

Vạt áo sơ mi còn chưa được dắt vào bên trong quần, chất mềm mại theo chuyển động của Cố Triều Lan mà nhẹ nhàng lay động, vòng eo thoắt ẩn thoắt hiện. Mái tóc ngắn rối loạn phân tán trên bờ vai thon gầy, ở gáy xử thoáng tách ra, lộ ra một đường trắng nõn sau gáy da thịt.

Thi Linh Âm nhìn không chớp mắt.

Cố Triều Lan cài nút cúc áo cuối cùng, sau đó long lên tóc ngắn, cúi đầu trát tốt.

Sơ mi nâng lên, căng thẳng, buộc chặt ra hồ điệp cốt hình dạng.

Cảm nhận được ánh mắt của Thi Linh Âm, Cố Triều Lan không xoay người, hỏi một câu: "Làm ồn đến cô?"

"Không có." Thi Linh Âm nói, "Vừa vặn lát nữa tôi muốn ra ngoài."

Cố Triều Lan xoay người, liếc mắt nhìn Thi Linh Âm. Cô cũng không hỏi nhiều, nhưng Thi Linh Âm đã rất tự giác báo cáo: "Tên dưỡng phụ cầm thú kia gọi tôi hôm nay trở về ăn cơm."

Cố Triều Lan dừng một giây: "Cô muốn trở về sao?"

Thi Linh Âm nói: "Muốn, trở về xem hắn muốn làm trò hề gì, hơn nữa nếu nhưgìooi không đi hắn nhất định sẽ mò mặt tới nơi này tìm."

Cố Triều Lan nói: "Vậy để cho hắn đến đây."

Thi Linh Âm ngồi dậy, ngữ điệu mang ý cười: "Ý của Thượng tướng là để hắn đến trang viên tìm tôi, sau đó ngài làm chỗ dựa cho tôi để hắn không dám bắt nạt tôi nữa sao?"

Cố Triều Lan không trực tiếp đáp lại vấn đề này mà lại hỏi Thi Linh Âm: "Cô nghĩ tới biện pháp xử lý hắn như thế nào chưa?"

Thi Linh Âm nói: "Nếu như tôi không nghĩ ra, Thượng tướng sẽ giúp tôi ư?"

Cố Triều Lan không tiếp lời, chỉ nói: "Cô sẽ không chưa hề nghĩ tới."

Thi Linh Âm phiền muộn: "Cố Thượng tướng, ngài thực sự là một điểm tình thú cũng không."

Cố Triều Lan cầm lấy áo khoác: "Lúc nào cô phải đi về, tôi sắp xếp người bồi cô."

Thi Linh Âm xong môi nở nụ cười, mâu sắc xán lạn: "Thượng tướng thực sự quá săn sóc rồi."

Nàng xuống giường, cầm lấy áo khoác trong tay Cố Triều Lan, mở ra giúp Cố Triều Lan mặc vào.

"Tối hôm qua tôi chuẩn bị lễ vật, kỳ thực chính là vì muốn lên đem một câu nói này." Thi Linh Âm chỉnh lại vai áo cho Cố Triều Lan, sau đó vòng tới phía trước, một viên tiếp nối một viên khấu khấu tử, "Nhưng Thượng tướng đối với lễ vật của tôi lại không hề có hứng thú, hại người ta khổ sở một đêm."

Cố Triều Lan biết Thi Linh Âm tối hôm qua một đêm khó ngủ. Hai người chung giường chung gối, một người trằn trọc trở mình, Cố Triều Lan làm sao mà không có cảm giác cho được. CÔ không khỏi hạ mắt nhìn Thi Linh Âm.

Thi Linh Âm rủ mi, vẻ mặt oan ức, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, một viên cuối cùng nút buộc chụp lấy sau, Thi Linh Âm vuốt nếp nhăn trên trang phục, cong môi cười lên, ánh mắt minh diễm: “Lễ vật kia tôi để ở chỗ này, Thượng tướng tùy ý xử trí."

"Ừm." Cố Triều Lan đáp lại, dừng lại một giây sau, cô nói, "Tôi đi làm."

"Ừa."

Thi Linh Âm nhìn theo bóng Cố Triều Lan đi xa, lại ngã xuống giường, cuộn tròn người, nhìn cửa sổ.

Rèm cửa sổ đóng lại, chỉ để lộ một khe hở tinh tế để ánh sáng mặt trời tràn vào, tuy rằng nhỏ bé, nhưng cũng làm bừng sáng cả một góc phòng.

Ê đít nhỏ tâm sự 1 trút : Chương nì chưa đc hoàn thiện chỉn chu lém nma dì đã hứa với mụi người nên toai đăng trước ko mng lại bảo toai nói xạo, các chương tiếp chắc lè sẻ rất lâu mới ra nma toai sẽ cố gắng vừa edit vừa sửa lại những chương đã đăng cho thật hoàn thiện