Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

Chương 45: Có phải giám đốc úc "bất lực" rồi không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 45: Có phải giám đốc Úc "bất lực" rồi không?

Cố Diệp ăn xong miếng dưa hấu trong tay, đắn đo bởi hai người này một chút rồi trả lời: Tôi chọn Úc Trạch, bói cho cha tôi, mấy người không biết lực đánh gofl của ông đáng sợ thế nào đâu

Dân mạng bị chọc post một loạt hahahaha: Giống như những người cha khác trên đời này thôi, hóa ra cha Cố cũng biết đánh con đấy!

Làm nghĩ đến hồi còn bé do tui không muốn đi học mà bị cha tôi dùng cái gậy gofl nhỏ rượt chạy hai cây số, có bị bóng ma tâm lý không?

...

Dân mạng bắt đầu nói chuyện hồi nhỏ thê thảm bị cha đánh, Cố Diệp lấy khăn giấy ướt lau lau tay, bắt đầu gõ chữ: Úc Trạch, sinh nhà có dòng dõi Nho Học, từ nhỏ đã tiếp thu sự giáo dục nghiêm khắc, tốt nghiệp đại học danh tiếng thế giới, tiến sĩ tài chính trẻ tuổi nhất, bây giờ đang là thế hệ thanh liên lãnh đạo trẻ trong giới kinh doanh. Trong ba năm, anh ấy đã hướng ngành sản xuất điện tử ra thế giới, trở thành người trẻ nhất trong danh sách người giàu của Forbes, doanh nhân cực kỳ triển vọng

Những chuyện này các bạn cũng đã biết nên tôi không muốn nói nhiều, sau nữa mới là lúc tôi tính. Mệnh Úc Trạch tuyệt hậu, phú quý cả đời, ít lận đận, có thể nói là thiên mệnh chi tử. Nếu như sinh ở cổ đại chắc chắn đó là tướng mệnh của bậc đế vương, dù là thời nay, anh ấy làm nghề gì cũng sẽ đứng đầu, không chỉ mệnh mà ngay cả năng lực, trời sinh đã là người lãnh đạo, cả đời sẽ đứng trên chỉ điểm. Vài người có thể sẽ không tin vào số mệnh, nhưng tôi muốn nói rằng, anh ấy chính là đứa con của trời xanh, dựa vào tuổi trẻ đấy, nếu muốn xem thì cũng phải cân nhắc một chút rằng ông trời có đem mạng nhỏ của mình đi hay không nữa

Cố Diệp nhấn nút gửi đi, dân mạng nhao nhao lên: Nói anh ta tuyệt hậu, cậu điên rồi chắc!

Đúng vậy, cậu phải biết có bao nhiêu người muốn gả cho Úc Trạch không? Sao mà tuyệt hậu được?!

Cho dù là có bệnh thì y khoa bây giờ đã phát triển như thế, có con không phải rất đơn giản à? Làm gì tuyệt hậu cơ chứ?

Cố đại sư không sợ giám đốc Úc tìm cậu hả? Không sao đâu! Cậu dám nói thật!

Châm ngôn có câu "Ba tội bất hiếu, không con nối dõi là lớn nhất" cái miệng này của Cố đại sư e là rước lấy phiền phức rồi!

Tui tức quá mà, vợ Úc Trạch là ai mà không sinh được chứ? Y khoa phát triển, thụ tinh trong ống nghiệm cũng được, Úc Trạch giàu vậy muốn sinh mấy thì sinh

Cảm giác chắc không xứng được với anh ta, minh tinh dù đẹp nhưng cảm thấy khí chất không tương xứng, lâu rồi cũng không thấy anh ta có scandal gì với con gái

Chưa từng có scandal có khi nào...thích đàn ông không?

Làm sao được, anh ta cũng chưa từng có scandal với đàn ông

Úc gia chỉ có mỗi ảnh là con trai, nếu ảnh thích đàn ông thì cha già có tức chết không?

Vậy có phải là do anh ta "bất lực" không?

Đcm người anh em còn bạo miệng hơn cả Cố đại sư nữa!

A! thắp cho người anh em nén nhang nhé, lên đường mạnh giỏi ~

...

Cố Diệp xem đến đây cũng bó tay, nói thì mấy người không tin anh ấy thật sự tuyệt hậu, hay ở chỗ là dù sau này có đường nhân duyên nhưng vẫn tuyệt hậu! Cậu cũng khó chịu, vì sao thế nhỉ? Hay là thích đàn ông thật đấy à?

Đù má! Cố Diệp kích động vỗ đùi, cậu phản ứng cực nhanh, đúng đúng, nếu như Úc Trạch thích đàn ông thì có thể giải thế hết sức perfect rằng dù anh ấy có đường nhân duyên nhưng vẫn tuyệt hậu!

Suy nghĩ này vừa lóe lên thì điện thoại Cố Diệp đã ting một tiếng.

Úc Trạch: Nghe nói, em xem cho tôi một quẻ à?

Cố Diệp giật bắn người, tin này đi nhanh quá! Cậu trả lời một cách cẩn thận: Anh đừng giận nha, em nói thật đấy

Úc Trạch: Sau này tôi tuyệt hậu, có người nói là tôi "bất lực"?

Khóe miệng Cố Diệp co giật một cái, im lặng trả lời:

Chỉ có một người nói vậy thôi, còn chả ai tin, anh chấp nhặt với kẻ đó làm gì, dân mạng cũng chỉ là thuận miệng nên mới nói

Gửi đi đã mấy phút nhưng Úc Trạch chưa trả lời

Cố Diệp lờ mờ hỏi: Anh giận thật đấy à? Cái này cũng không trách em được! Em có nói bậy đâu!

Úc Trạch vẫn không trả lời

Cố Diệp không giữ được bình tĩnh, hay là toang mất rồi nhỉ? Cậu nhắn thêm một câu: Bọn họ nói bậy! Em tin anh, đó không phải là vấn đề của anh! Em biết xem tướng, có bệnh hay không em đều nhìn ra được!

Lần này mấy giây sau Úc Trạch đã trả lời: Ừ.

Cố Diệp không giữ được bình tĩnh, thế mà cũng tị nạnh? Vì sao phải so đo tính toán vấn đề này cơ chứ? Trẻ con quá đi thôi

Úc Trạch: Ở trường thích nghi được chưa?

Rốt cuộc chủ đề cũng bình thường, Cố Diệp trả lời: Ngày mai bắt đầu huấn luyện quân sự, tầm nửa tháng

Úc Trạch: Bao giờ em rảnh, tôi qua thăm em

Cố Diệp: Hơn nửa tiếng đi xe đấy, phiền lắm ạ

Úc Trạch: Không phiền đâu, tan làm sớm rồi qua, đi ăn với nhau một bữa

Cố Diệp: Dạ, lúc đó em sẽ nói cho anh

Úc Trạch: Gửi địa chỉ của em cho tôi

Cố Diệp lập tức gửi địa chỉ không chút suy nghĩ. Hai người lại trò chuyện một lúc, thấm thoát cũng đến mười giờ, Cố Diệp nhìn đồng hồ đeo tay rồi trả lời: Không thèm nói chyện với anh nữa, em phải ngủ đây, mai học quân sự rồi

Úc Trạch: Cẩn thận say nắng, ngủ ngon

Cố Diệp mỉm cười, nghĩ đến tính tình lạnh lùng ít nói của Úc Trạch thế mà lại trò chuyện với cậu lâu như vậy, còn nói với cậu ngủ ngon, chắc kể ra chả ai tin được. Nhưng mà, thật sự rất ấm lòng

——–

Sinh viên năm nhất trong các cơ sở lớn đã bắt đầu học quân sự, Cố Diệp mặc đồ ngụy trang rồi tìm Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường trong một đám người mặc ngụy trang, ba người vui vẻ với nhau, cười xấu ha: "Sĩ quan huấn luyện không cho mang điện thoại, nếu được mang thì hay quá, chụp ảnh lưu lại để nửa tháng sau xem, chắc chắn không phải mã màu."

"Cố Diệp! Nhìn kìa!"

Cố Diệp nghe thấy có người gọi nên bản năng quay đầu nhìn, mấy chị gái lớp trên che dù ăn kem đang quay ống kính sang chỗ cậu, Cố Diệp bất đắc dĩ khoát tay áo, cười với bọn họ: "Gọi em có gì không?"

"Có!" Mấy chị gái cười cười, đám người mặc ngụy trang bên cạnh chợt có tiếng hô: "Cố Diệp! Cố Diệp đâu?"

Cố Diệp đỡ trán: "Tớ nổi tiếng đến vậy sao? Mẹ tớ mà biết chắc mừng phát khóc luôn đấy."

Triệu Bằng Vũ cười ha ha trên nỗi đau của người khác, vừa nói mà Cố Diệp cũng cảm thấy áp lực, nhạy cảm nhìn qua hướng bên kia, đập vào mắt là một lớp người mặc ngụy trang không phân biệt được ai là ai. Cố Diệp buông thỏng bả vai, đôi mắt nhìn trộm cậu, rốt cuộc là ở đâu nhỉ?

"Xếp hàng xếp hàng!" Triệu Bằng Vũ vừa gọi vừa kéo Cố Diệp, đẩy Hạ Tường lên phía trước khiến cậu ta trợn mắt, cảm giác như người lùn bị người cao kỳ thị

Ngày đầu huấn luyện xong "Anh chàng đẹp trai nhất huấn luyện quân sự", "Ảnh hotboy học huấn luyện quân sự của Đế đại", "Video huấn luyện quân sự của cậu ba Cố gia" một loại tựa đề xuất hiện trên mạng, không chỉ có ảnh của máy chị cấp trên mà còn ảnh của học trưởng ban báo chí nội bộ, đáng sợ nhất là có phóng viên tới quay. Cố Diệp muốn suy sụp: "Tớ muốn làm biếng một chút cũng không được! Bệnh hay sao, chụp tớ làm gì nhỉ?"

Triệu Bằng Vũ cũng không vui: "Đứng cùng với cậu cũng bị chụp lây, tớ còn chả thể lười biếng, haizz!"

Triệu Bằng Vũ nhìn xung quanh một chút, lén lút móc điện thoại ra: "Không cần họ nữa, tụi mình tự chụp đi!"

Bé ngoan Hạ Tường giật cả mình: "Cậu muốn chết đấy à, bị phát hiện sẽ tịch thu đó!"

"Suỵt! Đừng nói nữa!" Triệu Bằng Vũ chụp một tấm cùng Cố Diệp và Hạ Tường đang cùng nhau nghỉ ngơi trên bãi cả, màn hình to nhất là khuôn mặt của y, còn mặt Hạ Tường thì bất đắc dĩ, Cố Diệp bị kẹp ở giữa vẻ mặt ghét bỏ hết sức rõ ràng, y cũng không thèm để ý, huênh hoang post lên vòng bạn bè: Đẹp trai là một từ mà vĩnh viễn không thể giải thích được

Post không bao lâu đột nhiên Triệu Bằng Vũ phát hiện một chuyện cực kỳ khϊếp sợ: "Đù má! Mặt trời lặn ở đằng đông rồi. cậu út thả tim cho tớ này! Đáng sợ quá!"

Khóe miệng Cố Diệp giật giật, nói không biết ngại, Úc Trạch nhanh tay nên anh thích thì gửi thôi, có gì ngạc nhiên đâu?

Mắt huấn luyện viên nhìn sang như hình viên đạn, mặt Triệu Bằng Vũ cứng đơ cất di động vào túi, lén lút nấp kỹ tỏ ra như chưa từng xảy ra chuyện gì, động tác như kẻ trộm!

Chạng vạng tối, Cố Diệp vừa tới cổng cư xá thì đã thấy một người mặc âu phục, tay ôm một hộp gì đó đi về phía cậu: "Cố đại sư, chào cậu, giám đốc Úc cho tôi đến đưa thứ này cho cậu."

Chớp mắt Cố Diệp đã trở nên nghi ngờ: "Úc Trạch? Đưa gì vậy?"

Người thanh niên để hộp xuống, mở ra xem, tất cả đều là đồ ăn vặt: "Đây là do hồi trưa lúc giám đốc Úc đi về có ngang qua khu phố ăn vặt, tự mình mua đấy."

"Anh ấy tự mua?" Cố Diệp thấy ấm áp trong tim, không nói ra được là cảm giác gì, nhìn một chiếc hộp lớn như thế mà miệng bất giác cười theo

Sau khi thanh niên đưa đồ đến trước nhà Cố Diệp thì đi ngay không chần chừ một chút nào, Cố Diệp mím môi, gửi một tin nhắn cho Úc Trạch trong tâm trạng rất phức tạp: Cảm ơn anh nha, em nhận được đồ ăn vặt rồi, đủ để em ăn nửa tháng. Em có xem qua, đều là đồ em thích ăn cả, sao anh biết em thích ăn gì vậy ạ?

Úc Trạch: Tôi hỏi em trai của em

Cố Diệp bật cười, em bốn là đứa ngây thơ nên ai hỏi gì cũng nói, đúng là cái thằng ngốc! Úc Trạch cũng thế, vì chút chuyện nhỏ này mà cũng đi hỏi thăm cho được. Cậu hỏi thử: Triệu Bằng Vũ có không?

Úc Trạch: Nó lớn rồi, không cần

Cố Diệp do dự một chút: Em cũng lớn rồi mà

Úc Trạch: Em không giống

Nói đến mức như vậy, cho dù Cố Diệp có ngu ngốc về phương diện này đến mấy cũng nhạy cảm nhận ra được, thật sự Úc Trạch đối xử với cậu khác với những người kia. Lẳng lặng nhìn đống đồ ăn vặt, Cố Diệp sửng sốt một hồi lâu thì đột nhiên bật cười: "Ông trời ơi, ông thật sự sắp xếp như vậy sao?"

—–

Huấn luyện quân sự chính là thứ cực khổ đối với sinh viên năm nhất chỉ ngóng trông trời mưa, mấy chị học trưởng năm hai cũng cực kỳ mong trời mưa, bởi vì năm nhất thấy mưa thì không cần phải học, các chị cấp trên thì thích nhìn cả đám ướt như chuột lột. Vất vả huấn luyện được nửa tháng mà ông trời cũng không nhân từ nương tay chút nào, một giọt mưa cũng không nhỏ xuống, cứ thế phơi cả đám học sinh thành đống than bọc đồ ngụy trang

Cố Diệp xem như ngoại lệ trong một đống than đó, trên mạng đưa ảnh trước và sau huấn luyện ra so ánh, nhỏ giọng kêu rên: Cậu ta không lười biếng tẹo nào, được giáo huấn từ đầu đến đuôi mà lại không bị đen! Không hề bị đen! ! !

Dân mạng phấn khích hô: A a a a a bạn trai tui đẹp trai quá à!

Bạn trai tui cưỡi bạch mã trên ánh nắng cầu vồng, vài phút đã chinh phục được tất cả đàn ông trên vũ trụ, mặt trời tính là gì? Rám đen được mới lạ! @Cố Diệp

Ôi chao! Lúc bọn họ huấn luyện quấn sự tụi tui có che ô qua, ngày nào cũng ăn kem uống nước giải khác đi tới nhìn, kết quả cậu ta không đen mà tui đen @Cố Diệp, nửa đời sau của chị, cậu xem đó mà làm đi!

Ha ha ha mấy cậu bạn bên cạnh Cố Diệp, hồi trước màu da của họ cũng không chênh lệch đến như vậy, bây giờ, ha ha ha đúng là trứng luộc với trứng kho mặn! @Cố Diệp

...

Cố Diệp phát hiện có rất nhiều người tag mình nên lên weibo xem

một chút, im lặng trả lời: Tôi hết độc thân từ khi nào vậy? Fans đến sáu vạn lúc nào thế? Sao tôi không biết gì nhỉ?

Fans hâm mộ: Không quan trọng, quan trọng là sao cậu không bị phơi đen thế?

Cố Diệp im lặng, sao mà cậu biết được? Cậu cũng đâu có học y! Đúng vào lúc này Cố Diệp nhận được một inbox: Cố đại sư, mau cứu tôi, có thứ gì đó muốn gϊếŧ tôi! Thật sự thứ đó muốn gϊếŧ tôi!

Cố Diệp lặng im trả lời một câu: Đừng gấp, gửi tôi một tấm tự chụp, toàn mặt, đừng dùng filler

Đối phương nhanh chóng gửi cho cậu một tấm, trên ảnh là người đàn ông trung niên, sắc mặt vàng vọt cực kỳ mệt mỏi

Sau khi xem xong thì Cố Diệp nhíu mày lại: Điền thương hắc sắc, thanh già khẩu giác, vốn không phải là tướng chết bất đắc kỳ tử, may mắn là tranh trung hữu bạch, anh có thể cứu. Nhưng mà, anh phải trình bày rõ câu chuyện đi đã

Đối phương suy sụp nói: Gần đây tôi cứ luôn gặp chuyện không may, nửa đêm có người đi lại trong nhà, hay có những âm thanh kỳ lạ, trên cổ có dấu xanh như bị bóp, lúc ngủ như có người đẩy tôi xuống giường đập đầu chảy máu. Có kẻ nào đó muốn gϊếŧ tôi, muốn gϊếŧ tôi thật đất! Tôi đã cầu cứu rất nhiều người nhưng không ai tin, cảnh sát cũng không tin nên tôi không còn cách nào nữa!

Cố Diệp: Một tháng anh kiếm được bao nhiêu tiền?

Đối phương: Nhiều nhất là sáu nghìn nhân dân tệ

Cố Diệp: Cho tôi một tháng tiền lương thì tôi sẽ cứu anh, để lại địa chỉ, tiền xe đi và về anh thanh toán

Sau khi ghi lại địa chỉ rồi thoát khỏi weibo, Cố Diệp lập tức gửi tin cho Giải Thừa: Tớ có một vụ mua bán giá ba nghìn muốn làm với cậu, ngay đoạn ngã năm ở Đế Đô, cậu đi không?

Giải Thừa nhanh chóng trả lời: Đi chứ! Bạn thân ơi cho tớ high lên nhá!!!

Cố Diệp bị chọc phát cười, hẹn địa điểm tập hợp với đối phương xong thì xuất phát luôn, trễ một chút thì người này đi đời

Lúc Cố Diệp tới địa điểm hẹn thì Giải Thừa đã đến, đeo thêm cái balo đứng dưới đèn đường, đầu tóc vàng cũng nhuộm về màu đen, mặc áo thun đen cổ tròn, đi đôi giày trắng nhìn như bé ngoan còn nhỏ lại hơn mấy tuổi

Thấy Cố Diệp bước xuống từ taxi, Giải Thừa vui vẻ vẫy tay: "Ai cũng nói đón xe không bằng đi tàu địa ngầm, kẻ có tiền ai cũng bị kẹt xe cả."

Cố Diệp không xoắn xuýt mấy vấn đề này mà chỉ bật cười, tò mò hỏi y: "Sao cậu ăn mặc trông...ngoan ngoãn thế?"

Nhắc đến chuyện này Giải Thừa lập tức suy sụp, vừa nói vừa khóc không ra nước mắt: "Sư phụ nói tớ để đầu vàng nhìn không đàng hoàng, nếu còn vậy nữa sẽ cạo trọc tớ."

"Ha ha ha~" Cố Diệp tưởng tượng ra dáng vẻ khi Giải Thừa bị cạo trọc, cười không được, Giải Thừa đã mệt mỏi đến mức không buồn nói chuyện

Cư xá này nhìn có vẻ đã có chút niên đại, khoảng cách giữa các lầu không lớn, người giác cổng cũng là một ông chú đang nói chuyện phiếm trong phòng bảo vệ. Nhìn Cố Diệp và Giải Thừa có vẻ không giống như những thanh niên bất hảo, cũng không hỏi gì mà để hai người đi vào luôn

Giải Thừa vừa đi vừa nói: "Cư xá này ít nhất phải hai mươi năm, tớ vừa nghe ngóng được, người thuê ở đây đa số là cho kẻ làm thuê, cách không xa nơi này là khu phát triển kinh tế, nhà máy khá nhiều cho nên lượng người ở đây không hề ít và ở khắp mọi nơi thành ra luồng không khí hỗn tạp."

Cố Diệp gật đầu: "Càng là những nơi như này thì càng dễ che đậy chuyện xấu nào đó, hôm nay cẩn thận, mừng kéo theo lầy chó như lần trước, tố không muốn bàn giao cho sư phụ cậu đâu."

Giải Thừa đen mặt cười ha ha hai tiếng: "Cậu yên tâm đi, sư phụ tớ nói tớ có thể sống đến chín mươi chín tuổi."

Cố Diệp ôm đầu, mẹ nó, còn phải cứu tế tên nghèo này hơn bảy mươi năm nữa!

Hai người cùng nhau đi lên lầu hai, gõ cửa phòng một cái, không bao lâu đã có người trung niên trong tấm ảnh ra mở cửa, thấy Cố Diệp còn mang cả người theo giúp, vẻ mặt trung niên sững sờ

"Anh là Thiệu Đại Dũng phải không, tôi là Cố Diệp."

Thiệu Đại Dũng vội vàng mở cửa: "Mời hai vị đại sư vào trong!"

Cố Diệp đi vài bước đã thấy có một người trẻ tuổi ngồi trên chiếc salon có hơi cũ, cao tầm mét tám, không mập không ốm, trông cũng không quá đẹp nhưng ngũ quan không có tà khí, nếu như nhìn kỹ tướng mạo này thì tính tình khá là khôn khéo

Cố Diệp nhíu mày lại: "Cậu là người dẫn chương trình?"

Người kia kinh ngạc: "Sao cậu biết?"

Thiệu Đại Dũng tranh thủ giải thích: "Tôi cầu cứu trên mạng nhưng không có ai tin, chỉ có hắn tin tôi nói nên mới đến đây xem thử, vừa khéo."

Người thanh niên đó đứng lên, đánh giá Cố Diệp một chút rồi vui mừng nói: "Tôi dẫn chương trình thần bí, tên thật là Vương Học Lượng, mà cứ gọi thẳng là Vương Đại Đảm đi, tôi không ngờ có thể gặp được các cậu ở đây, đúng là vừa khéo."

Sắc mặt cố Diệp trầm xuống, nghiêm mặt nói: "Cậu livestream, lát nữa định quay chúng tôi sao?"

Vương Đại Đảm hỏi thử: "Các cậu để ý à?"

Cố Diệp lắc đầu: "Không, nhưng phải trích phần trăm cho nhóm tôi."

Rõ ràng là Vương Đại Đảm không nghĩ tới Cố Diệp sẽ đòi tiền hắn, kinh ngạc hỏi: "Cậu thiếu chút tiền đấy sao?"

Cố Diệp buông tay: "Tôi thiếu, cha tôi có tiền chứ tôi thì không."

Giải Thừa gật đầu: "Đúng, tôi cũng cực kỳ nghèo."

Vương Đại Đảm đánh giá một chút, Cố Diệp mà nhúng tay vào có thể kiếm được bao nhiêu là tiền, thế nên hắn lay lung đồng ý. Lập tức post weibo: Có một người bạn trên mạng của tôi bị quỷ phá, tôi đến xem tình hình thì không ngờ gặp được Cố Diệp, trời ơi! Đẹp trai quá đi mất! Tôi định vào đấy để livestream! Bây giờ sẽ livestream liền đây!

Khóe miệng Cố Diệp câu lên: "Cậu trai có vẻ rất hiểu việc nhỉ, phần hôm nay chia ba ba bốn, cậu bốn, hai chúng tôi ba, nếu không thì mời cậu đi giúp."

Vương Đại Đảm cười xấu hổ, quả nhiên tiền của lũ nhà giàu không dễ ăn được

Lúc này Cố Diệp mới nhìn cách bố trí trong căn nhà, đồ dùng đều đã cũ, dựa theo khí tràng thì ông anh này ở đây cũng khá lâu rồi, tất cả cách sắp xết đều thể hiện một gia đình bình thường, mà ông anh này chưa lập gia đình, vẫn độc thân

Sau khi Cố Diệp xem xong thì hỏi: "Mẹ anh qua đời mấy tháng rồi?"

Thiệu Đại Dũng ngẩn người: "Ba tháng, cái này mà cũng xem ra được sao?"

Cố Diệp nhìn tướng mạo hắn: "Trước kia cha mẹ anh ly dị, từ thuở thiếu thời anh đã phản nghịch không nghe lời ai, sau mấy năm ngồi tù thì khi ra ngoài đã thay đổi hoàn toàn, mở quán bán mì sợi, làm ăn cũng khá khẩm. Nhìn khí sắc này của anh, khí trắng trong da thành những vết li ty không nhạt mất, trong nhà tất có cha mẹ qua đời." Cố Diệp nhìn bên cửa sổ, liếc Giải Thừa một cái, y hiểu ý đến đóng cánh cửa lại. Cố Diệp thản nhiên nói: "Người chết là mẹ anh."

Thiệu Đại Dũng kích động nhìn Cố Diệp hệt như thấy Bồ Tát cứu mạng: "Đúng, đúng hết! Cố đại sư, cậu hay cứu tôi với! Lúc trẻ tôi có chút khốn nạn, nhưng sau cũng đã chuộc tội rồi, tôi hoàn lương không còn làm ác nữa."

Cố Diệp cười cười: "Tôi biết, tôi tới đây là cứu anh mà. Nếu anh là một tên khốn nạn thì dù có cho tôi bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không tới."

Lúc này Thiệu Đại Dũng mới thở phào nhẹ nhõm, không biết có phải do ảo giác hay không nhưng từ khi đóng cửa lại thì nhiệt độ trong phòng như hạ xuống, hơi se se lạnh. Bây giờ đã hơn chín giờ đêm, đèn đường trong cư xá không tốt lúc sáng lúc tắt, như mơ hồ tỏa ra một chút gì đó u ám

Vương Đại Đảm dẫn trương trình lặng lẽ meo meo đi sau lưng Cố Diệp

Cố Diệp ghét bỏ quay đầu nhìn đối phương: "Cậu là đại đảm mà sao lá gan nhỏ thế?"

(Đại đảm = to gan)

Vương Đại Đảm cười ngượng, vừa giơ điện thoại vừa nói: "Không, tôi cảm giác thấy chỗ mình vừa ngồi hơi lành nhạt, như có thứ gì đang nhìn tôi vậy đó."

Cố Diệp đi về phái tủ tv, bên trên trưng bày một con búp bê màu lam, mắt to tròn đen láy, cơ thể mập mạp còn thêm một cái mũ nhọn. Đèn phfong khách ố vàng, nó lẳng lặng ở đó như vô tình làm cho người ta có một thứ cảm giác rờn rợn, những thứ bên trong căn phòng này rất bất đồng với những phòng khác

"Con lật đật kia mua khi nào vậy?"

Thiệu Đại Dũng ảo não giải thishc: "Là sau khi mẹ tôi qua đời, từ nhỏ tôi đã đi theo mẹ, lúc ấy quan hệ mẹ con tôi rất tốt, chỉ là nhà nghèo quá, hai mẹ con sống khổ cực, bà chỉ mua cho tôi một con búp bê duy nhất. Sau này bà tái giá thì tôi vẫn còn đang giận dỗi bà nên quan hệ luôn không được tốt. Sau này khi bà mất, tôi rất hối hận, lúc đi tang về vừa hay đi ngang qua cửa hàng đồ chơi, nhìn thấy con búp bê này rất giống con búp bê hồi bé của tôi, sau đó mua về."

Cố Diệp híp mắt: "Chuyện kỳ lạ bắt đầu từ đó."

Thiệu Đại Dũng không chút suy nghĩ, giật cả mình: "Phải! Chẳng lẽ là mẹ của tôi? Nói như vậy thì chắc chắn là từ khi bà mất thì bắt đầu xảy ra toàn những thứ kỳ lạ." Nói đến đây vành mắt Thiệu Đại Dũng đã đỏ lên: "Nhất định bà còn giận tôi lắm, trách tôi là không báo hiếu trọn vẹn."

"Tôi thấy chứ, nhưng không nghĩ giống như anh đâu." Cố Diệp nhìn con lật đật kia, đôi mắt thật lạnh lẽo, vừa định đi qua đi thì đột nhiên con lật đật màu lam xoay người ngay trước mặt mọi người ở đây, đôi tròng mắt không khác gì nhân loại nhìn bọn Cố Diệp lạnh thấu xương

"Má ơi!" Vương Đại Đảm đứng sau lưng Cố Diệp bị dọa cho hết hồn lùi về sau mấy bước, ngồi bệch xuống góc tường, đúng là hắn livestream chuyện kỳ dị, thường xuyên tìm quỷ, nhưng chưa bao giờ gặp thứ quỷ như thế này. Lúc trước người xem thích thú khi bị dọa đột ngột nên hay vào đây tìm vui, lần này bị hù dọa, đám người xem livestream cũng la hét hết hồn

Trong mắt búp bê rất giống con người, không, phải nói là giống người đã chết, hoàn toàn là một đôi mắt của người chết, nhìn kiểu gì cũng rất kinh hoảng

"Ha ha ha ha ha ha..." Đột nhiên! Búp bê đong đưa người, tiếng cười kỳ lạ chói tai vang lên thân hình nó lắc lư lắc lư, càng ngày càng rõ, mà đôi mắt người chết ấy cứ như nhìn rõ đám người trước mặt

Dân xem livestream bị dọa giật bắn người: Đcm nó trúng tà thật rồi! Cố Diệp mau ôm chặt em!!!

Cố đại sư mau diệt nó!!! Xông lên a a a a !!!

...

Vương Đại Đam rút vào góc tường, hận không thể co mình thành một cây nấm lớn

Thiệu Đại Dũng cũng ôm đầu: "Tôi từng nghe tiếng cười này lúc nửa đêm, tôi tìm thế nào cũng không thấy, vậy mà là thứ này."

Cố Diệp nhìn Vương Đại Đảm trốn trong góc tường: "Anh tránh khỏi chỗ đó đi."

Vương Đại Đam phản ứng không kịp: "Hả?"

Giải Thừa cũng ghét bỏ: "Anh giẫm lên chân của dì kìa, tránh ra!"

Vương Đại Đảm sợ tái cả mặt, hoảng hốt chạy đến trước cửa như định chạy trốn

Cố Diệp lạnh mặt: "Nếu anh mở cửa thả oán linh này ra, tôi sẽ lôi hồn phách của anh ra ngoài để nhét vào con lật đật này."

"Tôi không dám!" Vương Đại Đảm lập tức hối hận, hắn không nên ở đây, vốn định dựa vào Cố Diệp kiếm tiền rồi có thêm chút khen thưởng, không ngờ kinh dị đến vậy!

Cố Diệp không e ngại đi thẳng về phía búp bê đưa tay định tóm lấy nó, tròng mắt con búp bê giật giật, đột nhiên bay lên, cười ha ha nhào xuống đất, lúc này Thiệu Đại Dũng bị bị dọa sợ, tốc độ nó nhanh đến mức không để cho bất cứ ai trở tay kịp

————

Gợi ý chương 50: Lấy con người làm vật tế để chôn sống dưới chân cầu hoặc tòa nhà nhằm tránh khỏi thiên tai, đó được gọi là gì? Mười một chữ viết hoa chữ cái đầu, viết liền không dấu (D**********)
« Chương TrướcChương Tiếp »