Chương 2

Sau khi bạo quân ngỏm, Dữu Vãn Âm được ban cho ba thước lụa trắng, từ lúc khóc lóc ỉ ôi đến lúc mai táng tổng cộng chỉ có ba trăm chữ.

Dữu Vãn Âm hiểu rõ, nữ pháo hôi chỉ là nữ pháo hôi trên danh nghĩa, trong thế giới quan của bộ , nàng mới là con cưng thật sự, mà mình chỉ là chướng ngại vật trên đường đời của con cưng thôi, hoàn toàn không đủ sức tranh đua.

Nếu muốn sống tiếp, lựa chọn tốt nhất là đi tìm chân mệnh thiên tử Đoan vương trước nữ pháo hôi.

Nhưng qua trực giác, cô biết rằng đây là điều bất khả thi.

Đầu tiên, nữ pháo hôi là kẻ xấu.

Truyện chẳng lấy tên “Sủng phi ác ma” đấy thôi, hình tượng của nữ pháo hôi chính là có thù tất báo, thủ đoạn độc ác, trái ngược cách xây dựng chân thiện mỹ truyền thống, cười toe toét từ đầu đến cuối truyện nhờ vào thủ đoạn nhiều vô kể.

Hiện tại nữ pháo hôi và nữ chính đều xuyên cả rồi, hai người xuyên sách chung một kịch bản, đang cướp đoạt cùng một con đường sinh tồn, nói không chừng sẽ xài mưu hèn kế bẩn với nhau vì Đoan vương, choảng tới trời đất mù mịt mười phần chết chín.

Rồi tiếp nữa, Đoan vương cũng là kẻ xấu.

Tuy rằng truyện miêu tả gã là chàng trai đa mưu túc trí can đảm hơn người, nhưng lập trường được quyết định bởi thị giác, trong mắt Dữu Vãn Âm hôm nay, gã chính là một con chó già lòng dạ nham hiểm. Hai kẻ xuyên việt choảng nhau tới tấp ở trước mặt gã mà chẳng lẽ gã không nghi ngờ chút nào hả?

Cho dù cuối cùng mình có diệt nữ pháo hôi rồi giúp thằng này lên ngai vàng, cũng sẽ bị nó lật lọng hại chết thôi.

Cân nhắc xong, Dữu Vãn Âm đưa ra kết luận: Mình phải tìm lối đi riêng thôi.

Trong câu chuyện mà ai nấy cũng xấu xa như này, cô phải liều mạng tạo ra một con đường khác và làm đứa ác nhất ở đây, đầu tiên là trợ giúp bạo quân hại chết Đoan vương, sau đó lại giế t chết bạo quân rồi lên làm Nữ Đế.

Đương lúc Dữu Vãn Âm mải suy nghĩ, một nha hoàn thanh tú động lòng người đi đến, khuôn mặt nhỏ tái mét thốt ra lời thoại tiêu chuẩn với cô: “Dạ thưa tiểu thư, cho phép nô tỳ trang điểm cho người ạ, tối nay người hãy hầu hạ bệ hạ thật tốt nhé, chớ nên chủ quan…”

“Tối nay?” Dữu Vãn Âm lấy làm kinh hãi, cô sực tỉnh.

Cô xuyên vào đúng ngay tối tới phiên mình thị tẩm.

Nhìn biểu cảm muốn nói lại thôi, muốn khuyên lại không dám của tiểu nha hoàn, cô nhận ra nguyên chủ vốn rất bất mãn với chuyện này.

Theo như kịch bản truyện gốc, cô sẽ khước từ bạo quân đủ kiểu bởi lòng còn vướng bận Đoan vương, cuối cùng không thể chạy trốn khỏi thực tế mãi, đành rơi một giọt lệ lấp lánh tuyệt mỹ trên giường.

Bạo quân thấy thế khẽ cười, đá cô bay thẳng vào lãnh cung.

Lúc Đoan vương tiến cung vốn sẽ ngẫu nhiên gặp cô ở lãnh cung, ấy nhưng lại bị nữ pháo hôi đứng trước cửa dụ đi mất. Mất đi cơ hội lưỡng tình tương duyệt với chân mệnh thiên tử, từ đấy cô sa đọa vào việc tranh giành tình nhân với nữ pháo hôi, biến mình thành chúa hề chuyên đi thọc gậy bánh xe người ta, tiếp theo cuộc đời cứ thế mà trượt dốc không phanh.

Dữu Vãn Âm muốn lật ngược tình thế, đêm nay chính là cơ hội cuối cùng của cô. Cô nhất định phải cưa đổ bạo quân, hợp tác nghĩ chiến lược với hắn, cho Đoan vương và nữ pháo hôi bay màu rồi tính tiếp.

Dữu Vãn Âm quyết tâm thực hiện được điều này.

Nữ pháo hôi có thể thay hình đổi dạng nhờ khả năng trang điểm, cô đường đường là nữ chính thì sao phải để mặt mộc hả? Ai cũng là cu li thôi, ai mà không biết lấy lòng khách hàng cơ chứ? —— Dữu Vãn Âm lọc lõi trò này từ đời nào rồi, thường thường, mấy truyện có motif tương tự, Hoàng đế đóng vai trò như khách hàng vậy, vừa muốn bạn rạng rỡ còn muốn bạn lẳиɠ ɭơ nhưng đừng ngựa bà, thích xem bạn điên cuồng còn thích xem bạn hài hước và đoan trang.

Ở công ty cô bị khách hàng tàn phá hai năm, dư kinh nghiệm rồi, không tin không dỗ được bạo quân trong truyền thuyết này.