Chương 12

Phần 12

Chỉ mới ở Sài Gòn được một thời gian mà tôi đã vướng vào quá nhiều chuyện kỳ lạ và phức tạp …. không biết bao giờ mọi thứ mới ổn định đây … chẳng lẽ Sài Gòn là như vậy, cuộc sống chẳng lẽ luôn phải sóng gió, kỳ lạ như vậy thì mới là cuộc sống hay sao …. Đủ thứ tai nạn ập lên đầu tôi … và cuốn cả những người bên cạnh tôi vào với mọi rắc rối nửa …. Mệt mỏi thật …. nhưng cũng thú vị … tôi chợt mỉm cười ngay cả trong giấc ngủ (con nhỏ nói lại) … cũng đúng … tôi từ bỏ mọi thứ lên SG bon chen một mình là để tìm kiếm những thử thách giống như bây giờ mà ….

Tôi ngủ say lắm … sau cơn bão luôn là những khoảng lặng bình yên kia mà … nhưng tôi vẫn chưa biết răng tất cả sóng gió … chỉ là mới bắt đầu … mọi thứ … chỉ là khúc dạo đầu cho những chuyện kỳ lạ y như một cuốn phim dài đang dần dần cuốn tôi vào … mãi cho đến lúc ngồi viết nên những dòng hồi ức này … mọi thứ vẫn là sóng gió.

Lại tiếng còi xe cấp cứu làm tôi tỉnh giấc …. một giấc ngủ ngon nhất … Tôi cố cử động co duỗi, bóp nhẹ nhẹ bàn tay để lấy cảm giác … chợt … tôi bóp phải cái gì đó mềm mềm, đầu ngón tay cảm giác mát lạnh … hình như là da thịt con người … sax … không lẽ còn mơ … Tôi ngẩng mặt lên … con nhỏ đang nằm nghiêng người nhìn tôi … đôi mắt con nhỏ chẳng còn lạnh lùng như mọi ngày nửa. Tôi nhìn theo cánh tay tôi … mèn ơi … bàn tay tôi đang được tay con nhỏ nắm chặt trong l*иg ngực, cái thứ mềm mềm mát mát tôi đang bóp hình như … là … ngực con nhỏ … thì phải … không dám suy nghĩ nữa, tôi rút tay lại, hơi cảm thấy lúng túng … Con nhỏ ngồi dậy nhìn tôi … lại bộ mặt này … lạnh lùng khó ưa … con nhỏ nói đúng 2 từ.

– Về nha

Xong con nhỏ gom ôm cái áo khoác của tôi đi ra ngoài … Tôi lặng lẽ lấy điện thoại, bóp tiền rồi đi theo con nhỏ … Sau một trận sốt cao … vậy mà bây giờ người tôi cảm thấy khá khỏe..tuy nhiên tay còn đau lắm. Tính tiền xong con nhỏ quay lưng đi ra ngoài lấy xe … tôi ngồi im trên băng đá trước cổng chờ … Sài Gòn buổi trưa … nóng kinh người … thèm một cơn mưa rào kéo qua để mọi thứ dịu mát đi một chút.

Con nhỏ chưa chịu chở tôi về nhà mà chở tôi qua quán … cũng được qua quán ngồi cho mát chứ giờ về nhà chắc thành heo sữa hấp quá. Kéo tôi vào ngồi ở cái chỗ quen thuộc … con nhỏ lẵng lặng đi thẳng vào bếp. Khoảng hơn 15 phút con nhỏ quay trở ra với món cháo đặc biệt mà quen thuộc … cháo thịt bầm + càrot, khoai tây, củ dền … trên khay còn 1 ly nước lọc và ly cam vắt dành cho con nhỏ. Vừa đặt mọi thứ xuống bàn thì chú đầu bếp chạy ra bó thêm vào tô cháo của tôi 1 chén nấm hầm …

– Đây cho mày … ăn cho khỏe … – quay qua con nhỏ – thằng này tôi thích ăn nấm mai mốt con nấu cháo nhớ bỏ thêm nấm cho tôi ăn.

– Dạ! – con nhỏ gật đầu với chú đầu bếp xong quay qua tôi lạnh tanh – nhìn gì … ăn nhanh đi cho nóng.

Rồi con nhỏ ngồi xuống thưởng thức món nước cam ép đặc biệt của nhỏ … Tôi cũng không thèm nói gì, im lặng múc cháo ăn, cháo ngon thiệt …. giờ tôi mới biết con nhỏ tự tay nấu cháo cho tôi ăn … Mùi vị cháo quen thuộc chỉ khác là hôm nay có thêm món nấm … Chợt tôi nhớ lại ngày đầu tiên tôi bị đánh … chẳng lẽ món cháo hải sản ấy là của con nhỏ nấu … mảnh giấy nhỏ … nét chữ và phong cách trống không lạnh lùng ….

– Ăn ngon quá mày … hạnh phúc hen. ĐM mày bày chi vụ trồng cây đày ải thân tau quá thằng quỷ.

Tiếng ông Kha từ xa vọng lại … giật mình tôi nhìn qua phía sân vườn giữa quán … ông Kha đang khệ nệ bưng mấy cái cây kiểng mới với 2-3 lão phục vụ khác để trồng thêm. Mấy cây kiểng này hôm trước tôi đạp xe cả buổi trời kiếm mua, giờ người ta mới giao về cho quán …. Hix ông này quản lí quán nhậu thì được chứ quản lí café mà chẳng lo trang trí thêm cho quán gì hết … ông nội kia cũng rảnh đi mời ông thần này làm quản lí café …. quản lí kiểu gì thấy gái là quên sạch bách mọi chuyện … bỏ 1 cục cho cái thằng cũng chẳng biết gì như tôi …. Khoảng time làm ở quán … tôi tự do bày biện, sắp xếp mọi thứ … lâu lâu tôi thay đổi, mấy thằng phục vụ cũng hay hỏi ý ổng … Ổng chỉ biết ờ ờ cho qua chuyện … (chứ biết quái gì đâu hổng ờ) …

– Thôi ráng đi anh … Mai coi chở em kiếm chỗ nào bán tranh mua mấy cái về treo lên trên khu D đi … phòng để tường trống không phí quá …. bửa nào rảnh đào cái hổ nước nhỏ nhỏ trước khu C để chia suối ra 2 đường cho đẹp anh.

Ổng nạt liền.

– Dẹp mày … tau không có rảnh … chừng nào khỏe tự mày làm đi …

Bó tay … không biết ai là quản lí quán nửa …

– Vậy nhớ ký tên để em lấy tiền mua vật liệu nha.

– Biết rồi … cần gì cứ nói con thu ngân tôi thanh toán cho nhanh.

– À còn cái cây ….

– Nhìu chuyện … ăn nhanh đi

Suýt sặc cháo với con nhỏ … đang nói chuyện ngon lành với ông Kha … nó chọt vô 1 câu muốn á khẩu 2 anh em luôn … (Dạ em ăn đây … chị 2 @@) … lại bày đặt làm mặt lạnh … hôm trước còn ôm tôi thổn thức vậy mà giờ … haizz.. con gái thật là rắc rối. Ăn cháo xong … tôi hú con bạn:

– Ê Thúy, bà làm cho tui ly café coi … đừng bỏ đường nha

– Đang bệnh uống cho nóng người hả

Con nhỏ lại gằng giọng vừa đủ cho con bạn tôi nghe … Con Thúy lè lưỡi nhún vai rồi đi chổ khác luôn. Tôi nhìn con nhỏ

– Ăn xong khát nước mà:-s

– Nè – con nhỏ đặt ly nước lọc cái đùng trước mặt tôi.

Tiu nghỉu … đang thèm café … vậy mà không được uống … tàn nhẫn dã man … Tôi đành uống hết ly nước lọc rồi ngồi nhìn ông Kha với mấy thằng phục vụ trồng cây. Thi thoảng … tôi cũng có quay qua nhìn con nhỏ … mặt mày lạnh lùng, nhưng nhờ cái lạnh lùng ấy đã làm con nhỏ tạo nên sự quyến rũ kỳ lạ với người khác phái. Quán đang chạy phun sương … những hạt nước li ti bám lên mi mắt con nhỏ cứ như những ánh sao lấp lánh làm mắt con nhỏ càng sâu và long lanh hơn … thấy có nụ cười nhẹ của nhỏ …. ”Bắt được em rồi nhé người lạnh lùng” ….

– Nè! – con nhỏ chợt quay qua gọi tôi.

– Sao?

– Quên mấy lời nói tối bửa trước đi nghen

Tôi lặng im mĩm cười … ngửa mặt lên trời ….

– Ừ! …

… …

– Tốt!

Giọng con nhỏ có vẻ nghẹn nghẹn rồi quay đi. Chắc vẫn muốn tỏ ra lạnh lùng với tôi đây mà …. xét về mặt lạnh lùng và bất cần … con nhỏ làm sao bằng tôi được.

Trời dần về tối..quán bắt đầu thắp đèn … Những chiếc đèn lung linh làm quán của tôi cũng lung linh tuy nhiên khu vực giữ sân còn khá tối vì được trồng thêm 1 số cây … tôi đứng dậy gọi thêm 2 anh bạn phục vụ..

– 2 anh đi phụ em làm cái này

Đi vào kho tôi lục kiếm mấy cái dây đèn chớp với cái bóng đèn có hình trụ tròn người ta hay cắm trên hàng rào, tìm thêm 2 thanh hàng rào màu trắng còn dư … kêu 2 ổng đem ra ngoài … tay đau, thôi thì đành phiền người khác vậy. Lại cầu dao tổng, tôi tắt điện khu E vì giờ này khu E không có khách … ông Kha đứng trên lầu la làng

– Đứa nào tắt điện khu E bây.

– Em … cho xin nửa tiếng.

– Mày lại bày trò nửa hả..nhanh mày!

Sau đó tôi cùng 2 anh phục vù bắt tay “bày trò” Đóng hai thanh hàng rào giữa đám cây mới trồng. Dùng băng keo trong cố định 2 cái đèn lên trên thanh hàng rào. Sau đó tôi cho kéo điện từ khu E trải dài trên tường men theo con suối ra chỗ mấy cái cây, xong cho quấn vài vòng lên cây dừa kiểng gần đó …. nói thì nhanh nhưng 3 anh em hùng hục làm cũng cả tiếng mới xong … tay tôi đau nên chỉ có thể đứng chỉ cho mấy ổng làm. Có mấy người khách nước ngoài thấy vậy cũng tò mò đứng xem, chụp hình, có ông còn nhau vô phụ căng dây điện nửa chứ … cũng đỡ, ổng cao … kéo dây đèn lên mấy ngọn cây cao cao được:D … Cuối cùng cũng xong … tôi bật điện lên … Khu vực giữa sân đang tối om bổng sáng lên nhưng ánh đèn lấp lánh, không quá sáng nhưng cũng vừa đủ để khách trong quán thích thú nhìn về phía giữa sân … mấy người nước ngoài vỗ tay nhất là ông tây phụ tôi kéo dây.

Ôm via bá cổ tôi với 2 ông phục vụ chụp hình chí chóe mặc dù họ nói tôi nghe tiếng được tiếng không @@. Nhìn về phía bàn con nhỏ … con nhỏ chỉ nhìn cười cười … thấy ánh mắt tôi hướng về lập tức con nhỏ ngưng cười, đứng dậy đi vào phía bếp … Xì cười đẹp thì cứ cười đi … sao cứ phải làm mặt lạnh theo tôi chi cho khổ … con nhỏ ngốc thiệt … nói vậy tôi cũng chẳng quan tâm chi nữa … Cụng ly với mấy người khác nước ngoài xong … tôi quay ra nói với 2 ông phục vụ …

– Làm tạm … mai anh chạy kiếm xưởng cơ khí kêu nó đúc giùm 2 cái đế đỡ 2 cái đèn … Bữa nào rảnh anh em mình kéo đèn chớp trên đầu khắp quán luôn …. Thôi 2 anh đi làm việc tiếp đi..

Xong xuôi tôi gom mớ dây đèn, dụng cụ đem vào kho cất rồi trở ra đi lòng vòng xem xét … ban đêm dễ phát hiện mấy khu vực bị quá tối … thêm 1 tí đèn màu vào sẽ làm quán đẹp hơn, khách sẽ thích ngồi khu vực phía ngoài hơn là ngồi trong mấy khu vực có mái che. Muốn vậy phải tăng cường trồng thêm nhiều cây to to để làm bóng mát mới được …. đầu nghĩ ngợi về mấy ý tưởng làm đẹp thêm cho quán thì con nhỏ đứng lù lù sau lưng.

– Lại đây … đi lung tung quá!

Rồi con nhỏ quay lưng đi về phía bàn cũ, tôi cũng im lặng đi theo … tới bạn con nhỏ bắt tôi ngồi xuống rồi đi trở vô bếp … khoảng 5 phút thì mang ra tô cháo đặc biệt như mọi ngày với 1 ly nước lọc …. Hix thật bó tay, quán người ta thực phẩm đều có sổ sách hết mà nhỏ cứ nhào vô nấu đồ ăn tỉnh bơ đem cho tôi … hix không biết ông Kha kiểm tra sổ sách sẽ trừ lương tôi bao nhiêu đây @@. Con nhỏ đặt cháo xuống bàn, đặt ly nước và cả hộp thuốc trước mặt tôi rồi nói

– Ăn cháo rồi uống thuốc. Tới giờ mà cứ làm hoài.

Không thèm chờ tôi nói câu nào con nhỏ quay lưng đi … Tôi lắc đầu thở dài cầm muỗng lên nuốt cho hết cái tô cháo đặc trưng của con nhỏ … Thi thoảng vẫn ngưng ăn nhìn quanh … Con nhỏ giờ đang chắp tay sau lưng đi lòng vòng ngoài sân, nơi mới được trồng cây và kéo đèn. Giờ mới nhìn kỹ đồ con nhỏ mặc hôm nay. Một chiếc quần jean đen bụi bụi, 1 cái áo loại mỏng màu nâu nâu, mỏng đủ thấy lấp ló cái áo ngực đen bên trong, lại còn cách điệu bằng cách xăn ống quần lên giữa ống chân, áo cột lên hở bụng và đôi giày cao gót màu đen … Hix con nhỏ cứ như đang biễu diễn thời trang trước bao nhiêu cặp mắt nhìn của khách ấy. Vậy mà vẫn cứ vô tư như chỗ không người chẳng để ý tới ai … đã vậy còn cúi cúi xuống nghịch mấy cái dây đèn trên cây làm lộ nguyên cái eo thon trắng nõn nà dưới ánh đèn …. Nhìn mà muốn nổi điên …

Chợt …. tôi giật mình … hix … sao tự nhiên hôm nay có nhã hứng ngồi ngắm con nhỏ kỹ đến vậy nè trời … mọi khi có thèm quan tâm đâu … Chắc bệnh quá hóa rồ rồi … tự cốc đầu mình tôi tiếp tục sự nghiệp với tô cháo. Ăn no … uống thuốc … tôi lại lặng lẽ ngồi ngắm nhìn xung quanh … Quán của tôi làm khá đẹp, tuy tôi không biết gì để thiết kế ra một quán café như thế này trên bản vẽ … nhưng tôi vẫn có thể tự sắp xếp từng chút từng chút để phù hợp và làm tăng lên cái kiểu kiến trúc và phong cách của quán … Ít nhất từ lúc tôi bày đặt mấy thứ ở đây, vẫn chưa có ai chê hay ý kiến gì nhìu … ngồi nghĩ mà mí mắt cứ sụp xuống … thiệt tình … hận thằng bác sĩ.

– Nè đi về! Coi cái mặt ngủ tới nơi rùi kìa!

Con nhỏ ở đâu xuất hiện đứng khoe nguyên cái bụng trước mặt tôi. Chẳng thèm nghĩ nhìu, tôi gật đâu … đi ngang ra cổng tôi vỗ vai ông Kha

– Em về nghen.

– Ờ mai qua không.

– Dạ cũng lành rồi, qua làm chứ anh.

– Ờ coi được thì qua không cứ ở nhà.

– Dạ.

– Về hả em ….

Ông Kha quay qua cười với con nhỏ … nhưng tội nghiệp ổng, con nhỏ chỉ gật đầu rồi đi ngang qua không thèm nhìn mặt ổng 1 cái (ai bỉu lùn quá chi con nhỏ làm biếng cúi xuống nhìn là phải =))) … Tôi nhìn ổng cười trừ ra vẻ thông cảm với tâm trạng của đàn anh rồi đi theo con nhỏ. Ngồi trên xe con nhỏ mà mắt cứ híp cả lại … thiệt là thằng bác sĩ này chơi ác quá cho thuốc uống toàn thuốc ngủ hay sao ấy. Tới nhà tôi chẳng nói chẳng rằng bò vô chỗ nằm xuống ngủ luôn mặc con nhỏ làm gì thì làm …

Khuya … tôi khát nước nên thức dậy, chẳng đi đâu xa ly nước con nhỏ rót để sẵn chỗ cái quạt máy, còn con nhỏ thì đang nằm thu lu 1 góc bên cạnh tôi … Hix ngốc thiệt sao không chịu về nhà ngủ mà nằm chi co ro ở đây … Nghỉ ngơi tí cũng đoán ra lí do con nhỏ không chịu về nhà ngủ … haizz … chắc là sợ tôi lại sốt giống đêm qua đây mà.

Tôi lắc đầu uống xong ly nước, kéo cái gối duy nhất chèn lên đầu con nhỏ, kéo cái mền đắp lên người nhỏ rồi đứng dậy cầm điện thoại kiểm tra xem có gì không … có hơn 40 cuộc gọi … 26 cuộc gọi là của chị, anh Phong 15 cuộc và 1 số cuộc gọi linh tinh của bọn trong lớp …. Thôi chết, chắc hồi sáng ở trong bệnh viện nên con nhỏ để chế độ im lặng cho điện thoại của tôi, lo làm linh tinh cả ngày đâu có hay chị với anh Phong gọi …. Bấm số anh Phong vì cuộc gọi gần nhất là của anh, chắc anh chưa ngủ

– Alo anh nghe nè M sáng giờ em làm gì sao không nghe máy ….chết em rồi nhóc ơi

– Dạ dạ sao vậy anh, sáng em đi khám với thay băng rồi ghé quán em làm, điện thoại trong bệnh viện em tắt chuông nên không hay anh gọi

– Vậy hả … chết em rùi, Phương làm ầm lên từ chiều giờ đây nè lúc chiều Phương có qua nhà em ngồi đợi lâu lắm, gọi em không được … Phương giận rồi … chiều giờ gọi hành bắt anh phải kiếm em cho bằng được nè.

– Hix hix em sorry … giờ chị ấy sao rùi anh

– Năn nỉ mãi hổng chịu ngủ kìa, em coi điện thoại năn nỉ đi …

– Dạ dạ

Tôi bấm số của chị … tiếng nhạc đồng thoại vang lên da diết … chị bắt máy … nhưng chẳng nói gì..im lặng …

– Alo … chị … chị nhox xin lỗi … chị có đó không

Bên kia vẫn im lặng, mặc cho tôi nói gì, mặc cho tôi xin lỗi giải thích … đang sắp bó tay toàn tập thì chị nói 1 câu duy nhất

– Hứ … đang giận!

Xong cúp máy … tôi chưng hửng … thui thủi gọi cho anh Phong cầu cứu

– Anh ơi..giận ghê lắm … em nói quá trời chị nói có 1 câu đang giận xong cúp máy rồi..sao giờ anh

– Haha uhm vậy em ngủ được rồi … để anh gọi cho Phương … đừng lo … bà cô đó chắc chịu ngủ rồi..chịu trả lời em là chịu xiu lòng chắc luôn.

– Vậy hả … phù vậy may quá..đau tim thiệt

– Haha em còn phải đau tim dài dài với bà cô này. Mà nè em cho anh địa chỉ quán em đi có gì mai anh qua uống café anh em mình nói chuyện.

– Dạ số” …..” đường … ” … ” vậy em ngủ đây … g9 anh nhá

– Ok em …

Cúp máy … tôi cố gắng nhắn 1 tin cho chị “chi nhox xin loi ma nghi gian di nha” … bên kia chỉ send lại 1 tin duy nhất “ngu roi”. Tôi bật cười uống nốt miếng nước còn lại rùi đi nằm xuống cạnh con nhỏ … Cho đến lúc đó … tôi vẫn chưa thử dám so sánh giữa chị và nhỏ … tôi chỉ biết rằng … cả hai người đều thực sự từng bước trở nên quan trọng trong lòng tôi. Thật vui vì giữa đất Sài Gòn … đã tìm được những người để mình quan tâm và quan tâm mình. Kéo đỡ chiếc áo khoác đắp lên ngực … tôi lại chìm vào giấc ngủ … bên cạnh tôi một cơ thể căng tràn sức sống mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn ôm lấy đang ngủ ngon lành như thiên thần say giấc.