Chương 159: Dẫn Bỉ Bỉ Đông đến Thiên Y Các thử đồ

Chương 159: Dẫn Bỉ Bỉ Đông đến Thiên Y Các thử đồ

Đi được một lúc. Xe ngựa dừng lại. Điểm đến đầu tiên của bọn họ chính là Thiên Y Các.

"Mụ mụ, chúng ta vào thôi. Quần áo bây giờ của người quá gây chú ý. Trước tiên người cần phải đổi một bộ trang khác phù hợp hơn. Sau đó con mới dẫn người đi chơi được." Tô Hỏa nhiệt tình dẫn nàng vào.

"Ừm. Không cần thiết phải vội như vậy." Bỉ Bỉ Đông thật hết cách với đứa trẻ ham chơi này. Nàng chỉ có thể bị hắn lôi kéo dẫn đi.

Nhìn những người đang đi ra đi vào tấp nập, Tô Hỏa không khỏi cảm thấy tự hào mà quay sang khoe khoang với Bỉ Bỉ Đông. Từ một thương buôn vải lụa tầm thường, cho đến Thiên Y Các huy hoàng của ngày hôm nay. Chỉ mấy năm ngắn ngủi phát triển, không ai có thể nghĩ ra, tất cả đều là do một đứa trẻ con ở phía sau thao túng toàn bộ.

"Mụ mụ, người nhìn xem, toàn bộ trang phục ở đây đều là do con thiết kế ra. Người có thấy con lợi hại không?"

"Lợi hại. Lợi hại." Bỉ Bỉ Đông gật đầu hùa theo, đồng thời len lén nhìn về phía bên kia, nơi bày ra những bộ trang phục không đúng đắn. Chỉ mới liếc qua thôi, cơ thể nàng đã nóng rực, cảm thấy xấu hổ mà không dám nhìn tiếp. (Cái đó có thể mặc lên người sao? Mỏng như vậy nhất định sẽ nhìn thấy hết bên trong a.)

"Mụ mụ cảm thấy hứng thú với mấy bộ trang phục kia sao? Nếu vậy để con dẫn người sang bên kia mặc thử nha." Tô Hỏa mong đợi, nhìn về phía Bỉ Bỉ Đông.

"Không phải. Ta cấm ngươi không được nghĩ bậy." Bỉ Bỉ Đông kích động hăm dọa, trừng mắt Tô Hỏa một cái. Muốn gạt ý nghĩ hư hỏng kia của hắn ra khỏi đầu.

"Vậy thì thôi đi." Tô Hỏa tỏ vẻ thất vọng, càng nắm chặt tay của nàng hơn.

"Tiểu Hỏa mấy thứ đó cũng là do ngươi thiết kế sao?" Bỉ Bỉ Đông lúc này khi vừa lấy lại bình tĩnh. Nàng cảm thấy lời nói trước đó đã phần nào gây tổn thương cho Tô Hỏa, cho nên vụng về tìm cách an ủi hắn.

"Ừm, đúng vậy. Mụ mụ có cảm thấy đẹp hay không?"

"Đẹp thì đẹp thật. Nhưng ta sẽ không mặc." Bỉ Bỉ Đông đỏ quay mặt đi hướng khác.

"Ực, ực..." Tô Hỏa hưng phấn nuốt mấy ngụm nước bọt. Hành động này của Bỉ Bỉ Đông cũng quá đáng yêu đi. Hắn thậm chí hoài nghi, nếu như hắn còn tiếp tục mặt dày yêu cầu thêm mấy lần nữa. Nàng sẽ đồng ý mặc mấy bộ tình thú kia lên người cho hắn xem sao?

"Tiểu Hỏa, con đến đây để thăm ta đó sao?" Đúng lúc này Trương Dung cùng với ba nữ nhân khác đi lại. Kể từ lúc nàng nhận được nhân viên thông báo có Tô Hỏa đến, thì nàng liền bỏ dỡ công việc hiện tại đang làm, mà chạy ra đến đây với hắn. Nàng mừng rỡ cúi xuống, ôm chặt lấy hắn.

"Ân, đúng là con qua đây để ngó xem người một chút. Người nhìn xem, con còn đặc biệt dẫn theo một khách hàng tiềm năng đến cho người đây." Trước hành động nhiệt tình của Truơng Dung, Tô Hỏa lúc này lúng túng giải thích.

Còn Trương Dung cuối cùng cũng chú ý đến nữ nhân lạ mặt đang cùng cháu trai mình thân thiết, tay trong tay. Nàng ngượng ngùng hỏi: "Nàng ta là ai?"

"Lúc tối con có kể qua với người rồi. Đây là mẹ nuôi của con." Tô Hỏa ghé vào tai Trương Dung, thì thầm.

"Không biết là giáo hoàng miện hạ đã đến nơi đây. Trương Dung không kịp thời nghênh đón ngài, Trương Dung có tội." Trương Dung ngay lập tức cung kính, đối với Bỉ Bỉ Đông hành lễ.

"Cô cô, ngươi nhỏ giọng một chút thôi. Hôm nay con dẫn mẹ nuôi đến đây, không thể để cho ai phát hiện được." Tô Hỏa vỗ trán bất lực. Cô cô của hắn, đây là đang trắng trợn dùng thân phận của Bỉ Bỉ Đông để quảng cáo cho cửa hàng nhà hắn sao? Thật là hết nói nổi.

"Ta coi như đã là mẹ nuôi của Tiểu Hỏa. Về sau ngươi cũng không cần phải để ý lễ nghi phiền phức như vậy nữa." Bỉ Bỉ Đông bình tĩnh trả lời. Phức tạp đánh giá một bên Trương Dung. (Đây có thật là người cô cô đã dạy cho hắn những điều hư hỏng?)

Trước sự ngỡ ngàng của những người xung quanh, Tô Hỏa hai tay nắm lấy hai nàng, kéo về hướng phòng Vip: "Được rồi, chúng ta trước tiên hãy rời khỏi đây rồi nói."

Mà kể cũng lạ, những người có thể đến Thiên Y Các mua đồ cũng không phải là người tầm thường. Nhưng chẳng mấy ai nhận ra giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông cả. Có lẽ là vì mỗi khi nàng đi diễu hành, bọn họ chỉ có thể an phận quỳ rập xuống đất trước uy áp của Phong Hào Đấu La. Dẫn đến rất hiếm người chiêm ngưỡng được khuôn rung động lòng người của nàng.

"Mụ mụ, đây là cô cô của con, tên là Trương Dung. Còn ba vị tỷ tỷ đây là tỷ muội kết nghĩa với cô cô, lần lượt tên là Thẩm Giai Nhi, Bích Đào và Lâm Hạnh Hà." Tô Hỏa vừa đi, vừa giới thiệu.

"Ừm." Bỉ Bỉ Đông chỉ nhìn qua một chút, rồi gật đầu chào hỏi.

Đóng cửa lại, Tô Hỏa háo hức thúc dục: "Cô cô, người mau chọn giúp cho mụ mụ mấy bộ đồ để thử đi."

"Ta biết rồi. Con ngồi yên ở đó. Không được nghịch ngợm chạy vào phòng thay đồ nhìn trộm bọn ta, nghe chưa?" Trương Dung trước khi dẫn Bỉ Bỉ Đông vào phòng thay đồ, thì còn cố tình lườm Tô Hỏa để làm ra nhắc nhở.

Đối với nàng dâu như là Bỉ Bỉ Đông, nàng đặc biệt yêu thích. Cũng chính vì lý do đó, nàng không muốn người cháu trai này tự tìm đường chết, sau đó để vụt mất giáo hoàng miện hạ của chúng ta.

"Vâng. Con đương nhiên là không dám rồi." Tô Hỏa ngồi trên ghế sôpha, lười biếng trả lời. Hắn còn bận xử lý ba cái tiểu yêu tinh đang ở nơi đây a. Nhìn dáng vẻ này của các nàng, lại thèm nữa đây mà.

"Chủ nhân ~" Ngay sau khi xác nhận hai người kia đã bỏ đi, ba nàng nũng nịu gọi. Người thì đứng phía sau bấm huyệt xoa đầu, người thì đấm vai, bóp chân.

"Hắc hắc. Ai trước đây?" Tô Hỏa da^ʍ tà cười, kéo cái bàn phía trước lại gần.

"Thϊếp." Bích Đào nhanh miệng trả lời. Do nàng đang ở phía dưới bóp chân, nên chui vào trong bàn nhanh nhất.

...Một lúc sau, Bỉ Bỉ Đông được Trương Dung tư vấn, và đã chọn xong một bộ đồ vừa ý để thử.

Nàng hồi hộp bước ra: "Tiểu Hỏa, ta mặc như thế này có đẹp không?"

Đang nhàn nhã thưởng thức trà, Tô Hỏa đứng hình trong chốc lát. Hắn giơ ngón tay cái ra, khen ngợi: "Đẹp, rất đẹp. Mụ mụ mau xoay một vòng cho con xem a."

"Như vậy sao?" Bỉ Bỉ Đông xoay người làm theo. Giờ đây nàng trong mắt những người quan sát xung quanh, nàng không còn khí thế uy nghiêm của một giáo hoàng nữa. Mà lại giống như là một nữ nhân bình thường, đang thử đồ cho bạn trai xem.

"Đúng vậy. Mụ mụ của ta thật là đẹp a." Tô Hỏa nhìn không rời mắt khỏi người nàng. Bộ váy ngắn thơ mộng màu tím kia, kết hợp với dáng người cao cao 178cm của nàng mới đẹp làm sao.

Càng nhìn, càng làm cho hắn có một loại xúc động chạy lên tốc váy của nàng, để khám phá phía sau sự huyền bí đó, sẽ là màu gì.

(Màu đen nha. Hắc hắc.) Tô Hỏa vừa dùng kĩ năng {Nhìn Xuyên Thấu} để nhìn thấy được đồ lót bên trong của Bỉ Bỉ Đông. Đương nhiên với đẳng cấp chênh lệch của hai người họ, nàng có thể biết và cảnh giác trước ánh mắt bất thường của hắn.

"Nhìn đủ chưa? Còn nhiều bộ trang phục nữa đang chờ ta mặc thử đây." Còn không đợi Tô Hỏa làm ra đáp trả, thì Bỉ Bỉ Đông đã xấu hổ mà chạy trốn.

Tô Hỏa chỉ có thể lưu luyến, đưa ánh mắt nhìn theo.

"Phạch... Phạch... Phạch..."

"Bích Đào đủ rồi. Đến lúc đổi người." Tô Hỏa vỗ vỗ mông nàng, ngăn lại.

"Vâng." Bích Đào gương mặt thỏa mãn, sau đó bò về phía trước bàn.

"Chủ nhân, chàng muốn được cắm vào lỗ nào của thϊếp?" Thẩm Giai Nhi rất nhanh đã chui vào gầm bàn thay thế. Nàng nâng mông thịt của mình lên, cọ sát với côn ŧᏂịŧ.

Tô Hỏa cầm lấy côn ŧᏂịŧ của mình, đưa lên đưa xuống, bắt đầu lựa chọn: "Vẫn là tiểu huyệt đi."

"Phập." Nói rồi, hắn ngay lập tức đút vào. Vừa thao tiểu huyệt vừa banh mông của nàng ra để kí©h thí©ɧ cúc hoa.

...Khi Bỉ Bỉ Đông lần nữa bước ra, lần này nàng mặc trên người bộ quần áo bó sát người. Phô diễn toàn bộ dáng người lồi lõm của nàng. Tô Hỏa chỉ hận, không thể ngay lập tức xé rách hết quần áo trên người nàng.

(Tiểu Hỏa thật hư, sao hắn lại dùng ánh mắt kia để nhìn ta nữa rồi.) Bỉ Bỉ Đông xấu hổ đứng, dùng tay che lấy ngực và phía dưới. Nàng cảm thấy khi nàng mặc lên bộ trang phục này, so với không mặc cũng chẳng khác là mấy. Sẽ bị người ta nhìn sạch sẽ mất.

Nhưng cũng chỉ vì muốn làm cho Tô Hỏa được vui, nàng mới nghe theo Trương Dung mặc thử bộ trang phục này lên người.

"Mụ mụ, người mau bỏ tay xuống. Con chẳng nhìn thấy gì cả." Tô Hỏa ánh mắt nóng bỏng, khao khát được chiêm ngưỡng chỗ hùng vĩ kia của nàng.

Bỉ Bỉ Đông bây giờ tuy là xấu hổ gần chết. Nhưng khi nghe được Tô Hỏa yêu cầu, thì nàng liền lấy hết can đảm trong người, mà từ từ dời tay trên người ra: "Tiểu Hỏa ngươi nhìn còn chưa đủ sao? Ta không muốn tiếp tục mặc loại trang phục này."

"Tạm đủ đi. Người lại vào thử thêm vào bộ trang phục nữa a." Tô Hỏa mỉm cười, buông tha cho nàng một lần.

...Sau mấy lần thử đồ, kết quả là Bỉ Bỉ Đông lại mặc trên người bộ trang phục bình thường nhất. Cùng Tô Hỏa nắm tay bước ra khỏi quán. Và bên trong hồn đạo khí của nàng chất đống một núi quần áo chưa thử.

"Ra khỏi đó đi. Bọn họ đi cả rồi, đừng trốn nữa." Trương Dung không vui, gõ gõ bàn.

Phía dưới bàn là ba nữ nhân không mảnh vải che thân đang chen chúc một chỗ, ngượng ngùng bò ra khỏi gầm bàn. Quần áo vốn có của các nàng, đã bị Tô Hỏa tịch thu a.

Trương Dung trông thấy hoàn cảnh này thì biểu thị: "Ta xem các người là bạn, các ngươi lại nhớ nhung côn ŧᏂịŧ của cháu trai ta."