Chương 10: Ăn đồ thừa của chị

Vào bữa tối, Hứa Đồng Nhạc và Hứa Đồng Chu gần như về nhà cùng lúc, Vương Quế Chi nói Hứa Đồng Chu đi rửa tay, còn Hứa Đồng Nhạc nhanh nhẹn dọn chiếc bàn gỗ cũ kỹ trong sân, lục tục bưng chén dĩa bày đồ ăn lên.

Thời tiết nóng nực, cả nhà tụm lại ăn cơm, Hứa Đồng Chu xối nước lên đầu, để chiếc đầu ướt đi tìm khăn tắm, tình cờ gặp Trình Nặc đi ra từ trong phòng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cậu cúi đầu theo bản năng, làn da ngăm che đi khuôn mặt hơi đỏ lên. Trình Nặc cũng không để ý đến cậu nhiều, cô giúp Từ Đồng Nhạc dọn bát đũa ra, chuẩn bị ăn tối.

Vẫn là món ăn không hợp khẩu vị đó, vẫn là bánh bao hấp vàng ươm như buổi trưa, trong bát của cô nhiều hơn người khác nửa củ khoai lang, cô đoán đây chính là tiền ăn 328 tệ.

Bốn người ngồi quanh bàn, chỉ có Trình Nặc vẫn chưa động đũa, ánh mắt cô xoay chuyển giữa các món ăn, cô thực sự không muốn ăn hai đĩa rau mặn, ánh mắt cô lơ đãng nhìn đến nửa bánh màn thầu trong chén Hứa Đồng Chu, hình như hơi quen quen...

Đúng rồi, đó là món ăn thừa vào bữa trưa của cô, bởi vì cô có thói quen ăn khi ăn bánh bao sẽ không trực tiếp cắn hét, có chỗ cô sẽ dùng tay xé nhỏ ra, nếu dấu vết trên đó cô nhớ rất rõ, có cả vết răng và vết xé...

Có vẻ Vương Quế Chi cũng nhận ra được ánh mắt đơ ra của cô, cười nói: "Đồng Chu ăn nhiều, một cái bánh bao thì không đủ, bánh bao kia bữa trưa cháu chưa ăn hết, vứt đi thì thật đáng tiếc, vậy nên thím giữ lại để tối cho nó ăn, cô giáo trình đừng khách khí, không có gì đâu, ăn đi, mau ăn đi."

Vương Quế Chi không giải thích còn đỡ, giải thích xong càng khiến Trình Nặc xấu hổ hơn, cô đang định đổi một chiếc bánh chưa ăn trong chén mình lấy nửa chiếc bánh trong chén Hứa Đồng Chu, nhưng Hứa Đồng Chu đã trực tiếp cầm chiếc bánh thừa kia lên và ăn ngon lành.

Mặt Trình Nặc đỏ lên, tay cầm bánh bao giơ lên trong không khí đơ ra, Từ Đồng Nhạc không để ý tới cảm xúc của cô, gắp đồ ăn cho cô, "Cô giáo Trình ăn đi ạ." Lúc này cô mới hồi thần, nhìn thoáng qua Hứa Đồng Chu đang ngồi đối diện mình, dường như anh cũng không để ý đến chuyện gì đang xảy ra, tiếp tục gặm bánh bao.

Suốt bữa ăn Trình Nặc cảm giác như bị hành hình, như thường lệ cô vẫn không ăn hết nửa cái bánh bao, cô ngượng ngùng cầm trên tay nói để dành tối ăn khuya, thực ra cô sẽ không ăn, nhưng khi biết người nông thôn tiết kiệm đến vậy thì cô chắc chắn sẽ không để lại đồ ăn thừa trên bàn ăn nũa, nếu không cũng không biết Vương Quế Chi sẽ đưa cho ai ăn...

Cho dù đưa cho ai ăn, trong lòng cô đều thấy không dễ chịu chút nào...

Cô cầm nửa cái bánh bao trở về phòng, cửa không đóng, cô ngồi trước tủ thu gọn tài liệu ban ngày chuẩn bị, Hứa Đồng Nhạc tới, hôm qua sau khi giúp Trình Nặc bao vỏ chăn, bé không còn sợ cô giáo xinh đẹp này nữa, trong lòng xem cô như là chị gái.

Bé đến gặp Trình Nặc hỏi khi nào bé bắt đầu đi học, đến lúc đó mỗi ngày hai người có thể cùng nhau đến trường, đường xa sườn núi khó đi, bé có thể dẫn đường cho Trình Nặc.

Trò chuyện một lúc, Từ Đồng Nhạc chợt nhớ ra, hỏi Trình Nặc: "Cô Trình, anh trai nhờ em hỏi cô hôm nay cô có muốn tắm không ạ, để anh ấy nấu nước cho cô."

Trình Nặc ngây ra, nói không muốn tắm là giả, lúc ở nhà mỗi ngày cô đều tắm, bất kể là mùa hè hay mùa đông, không sót ngày nào.

Nhưng khi đến đây, cô đã tận mắt nhìn thấy một lần tắm rửa là phiền toái ra sao, sau khi tắm xong cô thì cảm thấy thoải mái, nhưng Hứa Đồng Chu lại như làm trâu làm ngựa vô cùng bận rộn, mồ hôi đầm đìa, sao cô có để mình hưởng thụ thoái mái trên đầu trên cổ người khác?

Trình Nặc suy nghĩ rồi uyển chuyển từ chối, lại dặn dò cô bé về chuyện học hành, sau đó Hứa Đồng Nhạc rời đi.

Thời tiết quá nóng nên muỗi càng nhiều, cô nằm trong phòng nhỏ vô cùng khó chịu, nhang muỗi cô mang theo không tìm được lỗ cắm, bị nhét vào đáy vali một cách vô ích, trên người cô đã bị cắn hết bao nhiêu đốt.

Sau gáy cũng bị đốt, ngứa tê rần đến dây thần kinh nhưng cô cố gãi thế nào cũng không với tới được, vừa khó chịu và mất kiên nhẫn.

Đúng lúc này Hứa Đồng Chu đứng ở ngoài gõ cửa, có vẻ như cậu có chuyện gì muốn nói với cô, Trình Nặc đứng dậy, chịu đựng cơn ngứa như tra tấn giả vờ như không có gì, gọi cậu vào.