Chương 14: Sự cố trên núi

Ăn trưa xong, Trình Nặc mang theo một số sách giáo khoa định đi đến trường, cô chưa từng đến đó đúng là không nên tự mình đi đường núi, nhưng ngày mai đã bắt đầu dạy học, cô lại chưa từng đến đó lần nào, thật ra cô cũng có lý do khác... Cô sợ nếu ở nhà thì các thôn phụ khác lại kéo đến nói chuyện, cô thực sự ứng phó không, cô khẽ cắn môi, quyết định tận dụng thời gian buổi trưa để tìm đường đến trường, buổi tối tan học có thể về cùng Hứa Đồng Nhạc.

Cô thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên cô đến trường, dù sao cũng phải có người như lão Lý dẫn đến ra mắt chứ hả? Nhưng cô không chắc chắn về tác phong của người nông thôn, nếu họ đã không chủ động dẫn đường thì cô cũng ngại nnhờ giúp đỡ, đành lên đường một mình.

Cô đã hỏi Hứa Đồng Nhạc đường đi xa sao, cô chào Vương Quế Chi rồi bắt đầu đi, thầm nghĩ chắc cùng lắm là mất nửa tiếng sẽ tới nơi, nếu đi nhanh hơn một chút có lẽ chỉ cần 20 phút là đến.

Trên đường ngắm núi non xanh biếc, một mình Trình Nặc rảo bước trên đường nhỏ quanh co trải dài, vì vẫn đang giữa trưa và nắng nóng nên cô đi một lúc đã cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nghĩ cố một chút sẽ đến trường, dưới chân liền tăng tốc.

Cô chỉ lo cắm đầu mà đi không nhìn đường nhiều, ở ngay một ngã rẽ trên đường là sườn núi dốc, nhìn về phía xa là những ngọn núi dài vô tận, hết núi này đến núi khác như đại dương xanh, rải rác khói bếp tỏa ra từ vài ngôi nhà, ngước đầu lên thì bầu trời đã đen kịt.

Cô đi lâu như vậy mà không thấy bóng dáng của trường đâu, lòng thấp thỏm nôn nóng, chẳng lẽ cô đã đi nhầm đường rồi?

Trình Nặc nhìn trái nhìn phải, trước sau đều không có người nào để cô hỏi thăm, đang lúc cô cảm thấy hơi uể oải thì có tia sấm sét xẹt qua, từ xa đến gần, bùm, một tiếng vang bùng nổ phía trên đầu cô.

Cô sốt ruột không nghĩ đang trưa hè mà tự nhiên đổ mưa mà không có dấu hiệu trước đó, bây giờ đừng nói đến trường học, một chỗ trú mưa cũng không có...

Nếu quay lại con đường ban đầu, cô sẽ bị mất nhiều thời gian hơn, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục đi!

Trình Nặc cắn răng, vừa đi vừa nhìn về phía con đường mòn lạ lẫm trước mặt. Cơn mưa lớn dường như đang đuổi theo cô, đột nhiên rơi xuống, rót xuống người cô.

Lúc ra cửa cô không nghĩ đột nhiên có mưa to như vậy, trở tay không kịp, nước mưa xối xuống nhìn cô chật vật vô cùng.

Cô bước nhanh vào đường nhỏ trong rừng để tìm chỗ trú mưa, dường như không thể đi xa hơn được nữa nên phải quay trở lại, Trình Nặc chán nản bất lực nhìn cơn mưa lớn, nước từ tán cây đổ xuống làm cô càng thêm ướt nhẹp.

Mưa to quá, cô không muốn đi trên con đường lầy lội nên đi dọc theo đám lá bên đường, nghĩ như vậy cô có thể tránh được một ít mưa, nhưng trời không chiều lòng người, mưa càng lúc càng dày đặc xuyên qua kẽ lá, rơi trúng mặt khiến cô không thể rõ đường phía trước.

Trình Nặc cố gắng tăng tốc muốn chạy nhanh về nhà, bị cành cây đập vào cánh tay làm chỗ đó hơi nhói lên, cô cũng không có thời gian để ý, chỉ muốn đi thật nhanh, trong đâu mắng mình thật vụng về, không biết quay đầu kịp lúc nên bây giờ mới chật vật như vậy.

Cảm xúc vướng bận trong lòng, lại bị mưa lớn trút xuống mặt, Trình Nặc không để ý dưới chân mình có một vũng bùn xen lẫn với đất đá, cô vấp phải trực tiếp ngã xuống đường, cố lết đến môt bụi cây để trú mưa, có vẻ cô bị bong gân rồi.

Cô kêu lên đau đớn, mưa lớn ướt đẫm cả người, chân trái cô đau dữ dội từ mắt cá chân đến đầu gối, cô đỡ dậy không được, đi cũng không thể, một người lẻ loi bất lực trong cơn mưa tầm tã giữa rừng sâu, sách vở trong tay của cô cũng bị dính bùn sau cú ngã vừa rồi, cô cố gắng bọc lại, che chắn cho đống tài liệu đó.

Cô thử nhấc chân bước đi nhưng cơn đau ở đầu gối ảnh hưởng đến toàn bộ dây thần kinh khiến cô không thể cất bước được.

Mưa lớn vẫn chưa có dấu hiệu tạnh, nông thôn thưa thớt ít người, lại đang ở núi xanh bao quanh bởi làn mưa trắng xóa, làm sao có ai có thể đến giúp cô được...

Trình Nặc cố gắng đi bằng chân phải, giơ chân trái lên, đau quá... Có khi nào cô sẽ chết ở đây không? Cô tuyệt vọng suy nghĩ.