Chương 9: Thì ra nông thôn là như vậy

Trình Nặc tắm xong liền ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau cô bị đánh thức bởi tiếng người bên ngoài, cô muốn ngủ nướng thêm một lát, nằm sấp không muốn dậy, cô ngửi thấy hương bồ kết thoang thoảng cũng mùi có xảnh tản ra từ ga trải giường. Cô chợt nhớ ra trước đây Hứa Đồng Chu ngủ trên giường này, dù cô đã mang theo bộ ga trải giường của mình nhưng vẫn còn vương mùi của cậu.

Không có mùi mồ hôi nồng của nông dân lao động như cô tưởng tượng mà là mùi cỏ sạch sẽ, nghĩ đến mỹ nam da ngăm gầy cao đó, cô hơi cảm khái trong lòng, gương mặt tuấn mỹ đó nếu đi học ở thành phố ắt sẽ là hot boy trường học, 19 tuổi, độ tuổi rực rỡ lại vì gia đình mỗi ngày gặt lúa chăn trâu...

Càng nghĩ, cô càng nhen nhóm ý chiến chiến đấu, nhất định sẽ giúp toàn bộ đứa trẻ ở miền núi này có thể bước ra thế giới! Cô đứng phắt dậy, mở cửa và đi về phía sân.

Vừa đến nơi, cô đã gặp lão Lý đang trò chuyện với Vương Quế Chi, thực ra lão Lý đến đây để gặp cô, thấy cô chưa dậy, ông chỉ có thể nói chuyện phiếm với Vương Quế Chi.

Thấy cô đến, lão Lý lập tức cười ha hả chào đón: "Cô giáo Trình vất vả rồi, đường trong núi xấu lại không có chỗ trú, chị Vương nói ngày hôm kia cháu đến đã bị say nắng, vậy nên để cháu nghỉ thêm thêm hai ngày nữa, bây giờ cháu đã thấy khỏe hơn chưa? Có cần chú xuống thị trấn, lấy cho cháu ít thuốc không?"

Một đống lời từ miệng lão Lý phun ra như tiếng đại bác, Trình Nặc vừa nghe vừa cố tiêu hóa, cố gắng nắm bắt ý chính trong một đống từ vừa có tiếng phổ thông xen lẫn tiếng địa phương.

"Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn chú Lý ạ." Trình Nặc liên tục cảm ơn ông ấy quan tâm.

"Là thế này cô giáo Trình, lần trước đưa cháu về thấy cháu có vẻ mệt mỏi nên chú chưa giải thích với cháu, ngày trước thôn chúng ta có một trường tiểu học, trẻ em bốn làng lân cận đều đến đó để học, mấy tháng trước lũ lụt làm ngập trường, mặc dù trường đã được tu sửa lại nhưng chỉ có thể miễn cưỡng dùng được phòng học, phòng dành riêng cho giáo viên thì bị không tu sửa kịp trong thời gian này. Sau khi ủy ban thôn bàn bạc và quyết định để con tạm thời ở nhà Hứa Đồng Chu trước. Ông đại diện chính quyền giới thiệu sơ bộ với Trình Nặc lần nữa, dù Trình Nặc đã nắm được đại đại khái nhưng quy trình vẫn phải làm.

Lần này, xem như cô chính thức ra mắt Vương Quế Chi, Hứa Đồng Lạc, tất nhiên còn thiếu một người là Hứa Đồng Chu lúc này đang đào bùn ngoài ruộng.

Sau khi nói sơ qua tình hình, lão Lý và Trình Nặc thảo luận về lịch dạy, trường tiểu học ở làng Bạc Châu dành cho cả trẻ em ở cả bốn làng lân cận, hầu như không có thanh niên nào, chỉ có một , hai người còn ở trong thị trấn, một người mở hiệu thuốc, người còn lại ra ngoài làm ăn thất bát nên về quê làm giáo viên.

Trình Nặc đã hiểu, hiện cô sẽ đảm nhận dạy trẻ em trong bốn làng cùng một lúc, ngoài chuyên môn của cô là tiếng Anh, cô nhận trách nhiệm dạy thêm môn ngữ văn và đạo đức, đồng nghiệp duy nhất của cô là giáo viên dạy toán, trong mấy năm đi làm xa anh ấy gặp tai nạn lao động nên bị thương ở chân, anh ấy có bằng cao đẳng.

Trong thoáng chốc Trình Nặc cảm thấy áp lực hơi lớn, vượt xa tưởng tượng của cô, hoặc là cô chưa từng nghĩ tới vùng nông thôn chân chính sẽ như thế nào.

Không đợi cô tiêu hóa xong, lão Lý tiếp tục nói: "Cô giáo Trình, lương cháu do huyện quyết định cụ thể là là 900 tệ cộng với 200 tệ phí sinh hoạt hàng tháng, còn có 328 tệ, chúng ta đưa cho Vương Quế Chi giữ, cháu xem có vấn đề gì không?"

Chuyện này chú ấy nói rất chậm để cô nắm hết, chú ấy sợ đυ.ng đến vấn đề tiền bạc hơi nhạy cảm, đến lúc tranh chấp sẽ khó coi.

Trình Nặc gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, cô không để bụng đến mức lương xấp xỉ 1000 tệ này lắm, bình thường cô còn có thể chi mấy ngàn tệ để mua một bộ quần áo, hơn nữa cô đến đây cũng không phải vì tiền lương.

Lão Lý thấy mình đã nói xong những lời cần nói, lại nói thêm vài câu, uyển chuyển từ chối lời mời ở lại ăn trưa của Vương Quế Chi, vội vàng rời đi.

Trình Nặc hơi ngại, nói với Vương Quế Chi vài câu rồi quay về phòng mình. Cô cần chuẩn bị kỹ lưỡng, soạn bài lại cho chương trình dạy sắp tới.

Cô tập trung làm việc, thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã đến giữa trưa, Trình Nặc rời ghế gỗ nhỏ đứng dậy vươn vai, vừa muốn khởi động một chút thì Vương Quế Chi bước vào phòng, vẻ mặt tươi cười gọi cô ra ăn cơm.

Trình Nặc nhớ đến bữa tối hôm qua hơi mất tự nhiên, nhưng lại không thể thoái thạc được, đi theo Vương Quế Chi vào căn bếp tối om.

Trưa nay Từ Đồng Nhạc đã cầm theo một chiếc bánh bao đến trường, Hứa Đồng Chu cuốc đất ở xa nên cũng không vội trở về, vậy nên chỉ còn lại Vương Quế Chi và Trình Nặc.

Cô thấy trên bàn chỉ có một đĩa rau luộc không tên, một chiếc bánh bao hấp màu vàng trong bát mỗi người, trong bát cô thì có thêm nửa củ khoai lang, Trình Nặc cảm thấy da đầu tê dại.

Tất nhiên cô hiểu rằng khoản trợ cấp 328 tệ chẳng là gì cả, hiện nay vật giá leo thang, dân thành phố còn choáng ngợp chứ nói gì đến làng quê miền núi nghèo khó này, dễ gì họ có thể mua được đồ ăn ngon chỉ với chừng đó trợ cấp?

Nhưng cô thật sự ăn không vào, khẩu vị bị nuông chiều sau 21 năm dễ gì nhanh chóng thích nghi được với sinh hoạt như vậy.

Cô không muốn Vương Quế Chi nhìn ra cảm xúc của mình, chỉ gục xuống cố gắng nhai đồ ăn như nhai sáp, có vẻ Vương Quế Chi không nhận ra cô không vui, vừa ăn vừa nói chuyện với cô. Trình Nặc nghe không hiểu hết giọng địa phương lắm, vừa nghe vừa đoán rồi trả lời thím ấy, khó khắn lắm cô mới ăn được nửa cái bánh bao, cô cũng không muốn làm mình khó xử, đứng dậy nói mình no rồi, hơi ngại ngùng thu dọn bát đũa và về phòng trước.

Sau đó cô tổng hợp và phân loại tất cả sách giáo khoa thì hơi mệt, muốn nằm nghỉ một lát.

Lúc này cô rất nhớ mẹ, nhớ Điền Mục, thậm chí nhớ cả người cha ngày thường luôn nghiên túc và cứng nhắc của mình, nhưng cô đến đây mới có ba ngày, sao có thể mất mặt trở về nhà được? Cô trằn trọc trên giường nhìn điện thoại, cuối cùng cũng dằn lòng nhịn xuống không gọi cho họ.

Trằn trọc một lúc, Trình Nặc ngủ thϊếp đi, cũng không biết cô ngủ được bao lâu, nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện ầm ĩ, cô không hiểu họ đang nói cái gì, ồn ào như vậy cô cũng không ngủ dược, chỉ có thể ngồi dậy.Đúng lúc này có người gõ cửa, là tiếng Vương Quế Chi: "Cô giáo Trình, cháu ra đây chơi lát đi, ở trong phòng một mình làm gì cho buồn bực."

Thím ấy nói bằng tiếng địa phương, nhưng để cô nghe hiểu nên nói khá chậm, tuy Trình Nặc không muốn nhưng cũng đứng dậy mở cửa.

Không mở cửa còn đỡ, mới mở ra bảy, tám phụ nữ chạy tới, có già có trẻ, vây quanh nhìn cô như con dâu mới, có vẻ như họ đang đánh giá cô, Trình Nặc nghe được một vài câu từ trong miệng họ như "đẹp quá", "sống sung sướиɠ", "phong cách mới lạ",...

Đúng vậy, cô gái thành phố da thịt non mịn đến nơi thâm sơn cùng cốc này như từ trên trời giáng xuống, ai nhìn cũng thấy mới mẻ, ai nhìn cũng thấy thích, chưa kể ngoại hình của cô còn nằm trong top đầu trong số các người đẹp thành phố.

Mọi người lôi kéo cô cười hi hi ha ha hồi lâu, cô chỉ có thể xấu hổ cười ứng phó, sau màn xã goa qua đi thì mọi người mới vào chuyện chính, thì ra không phải vì họ lâu rồi chưa thấy giáo viên tình nguyện mới đến xem, mà là họ đến tìm cô để đi cửa sau, tuy ở nơi núi sâu nghèo khó nhưng họ cũng từng nghe qua "Tri thức thay đổi vận mệnh", không muốn bị cô giáo đối xử nặng bên này nhẹ bên kia nên tranh thủ đến làm quen để cô chiếu cố con em mình, dân quê nên không có quà cáp gì, họ chỉ có thể lân la nói chuyện phiếm để lôi kéo quan hệ.

Tất nhiên, vẫn có một số người cho rằng con cái lớn lên thì nên đi kiếm tiền, đọc nhiều sách như cũng chẳng có ích lợi gì nhiều, thà kiếm tiền để trong túi mà còn yên tâm hơn.

Trình Nặc cũng không có tham dự vào chủ đề này, chỉ cười ứng phó với họ, nói chuyện một hồi, một phụ nữ thấy giờ không còn sớm, muốn về nhà nấu bữa tối cho chồng, những người khác cũng hưởng ứng lục tục trở về nhà, trong sân ồn ào suốt buổi chiều cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Vương Quế Chi cũng đứng dậy đi nấu cơm, Trình Nặc muốn khách sáo giúp đỡ nhưng bị Vương Quế Chi trực tiếp từ chối, cô cũng vui vẻ quay về phòng.

Vừa ngồi xuống giường, cô mới thấy trên điện thoại có một tin nhắn, là của mẹ cô, hỏi thăm cô có quen nơi mới chưa, ăn uống thế nào, ngủ có ngon giấc không, nếu muốn về nhà bà sẽ tìm ba cô nghĩ cách.

Trình Nặc thở dài, cô vất vả lắm mới đè nén được ý muốn về nhà, nhưng mấy lời của mẹ lại khơi dậy mong muốn của cô, nhưng cô lại không muốn nhận thua! Cô ấy chắc chắn sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ trong một năm, thực hiện ước mơ của mình và trở về trong vinh quang!

Cô đặt điện thoại lại trên gối, vốn định không trả lời câu hỏi nào của mẹ để mẹ yên tâm, thực ra cô cũng không thể gửi tin nhắn được, trong rừng sâu này nào có công ty nào gắn tháp tín hiệu để bắt sóng.