Chương 12

Hứa Tuế có khí lực rất lớn, từ nhỏ đã như vậy.

Bất quá cũng là do Trần Chuẩn nguyện ý phối hợp, dù sao hai người sức lực chênh lệch cũng xa, hắn muốn thoát khỏi cái tay kia đang kiềm chế mình cũng chẳng khó khăn.

Trần Chuẩn hơi cong lưng, thuận theo lực đạo của cô đi lên phía trước, cổ miệng áo bỗng nhiên bị nắm chặt, hắn bị quăng ở trên vách tường.

Hứa Tuế lúc này thật tức giận, hắn nhìn ra được.

Hắn duy trì tư thế không hề động, bả vai trái dựa vào vách tường, cúi đầu chỉnh phẳng quần áo: “Cổ áo đều bị chị nắm kéo tới lỏng rồi”.

“Đừng chơi nữa cũng vô dụng”. Hứa Tuế ngữ khí rất xấu: “Có chuyện cứ việc nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng, đừng bắt chị phải đoán”.

Trần Chuẩn cổ áo lỏng loẹt đổ đổ, lệch qua một bên, lộ ra một nửa xương quai xanh thẳng tắp.

Hắn đứng thẳng lên, tay lại mò đến vai điều chỉnh quần áo, uể oải hỏi: “Hà Tấn biết chị dã man như vậy a?”

Hứa Tuế giống như muốn cắn người rống một câu: “Liên quan gì đến em!”

Rõ ràng khoảng cách đến nhóm người ngoài kia rất xa, Trần Chuẩn vẫn là vô thức nhìn qua kia.

Từ lúc gặp may đến nay Hứa Tuế lần đầu tiên để lộ tâm tình của mình, ba tuổi cũng giống như tám mươi, luôn có thời điểm không giả bộ được.

Trần Chuẩn nhịn không được cười lên.

“Đừng cười”. Hứa Tuế lại rống.

Trần Chuẩn ngoan ngoãn kéo căng bờ môi.

Hứa Tuế hít sâu, hỏi trước Trần Chuẩn một chuyện khác: “Mấy người tụi em làm cái quỷ gì?”

“Không có giở trò quỷ”.

“Em cùng Lâm Hiểu hiểu căn bản không phải người yêu”.

Đến loại tình trạng này, Trần Chuẩn có giấu diếm nữa chỉ sợ cô cũng sẽ không tin: “Cũng không nói tụi em là người yêu bao giờ a”.

Hứa Tuế nghẹn lời, thật sự là hắn không có chính miệng thừa nhận qua. Từ lần đó tại siêu thị gặp mặt, cô liền suy đoán quan hệ giữa hai người, bọn hắn cùng nhau đi mua sắm lại cùng nhau quay về chỗ ở, lại thêm Trần Chuẩn đêm đó, khó tránh khỏi lừa cô một trận.

Hứa Tuế tâm tình rất phiền: “Vậy em bây giờ đến cùng có bạn gái hay không?”

“Có”.

Hứa Tuế lẳng lặng nhìn chăm chú hắn, mắt sáng như đuốc. Cô có một đôi mắt ướŧ áŧ đến phảng phất có thể tràn ra nước, không nhiều tính công kích lắm, lại có thể khiến người ta không có năng lực giấu giếm, nói dối.

Trần Chuẩn bị cô chằm chằm đến nổi nóng, không nhịn được nói: “Chia tay rồi”.

Hứa Tuế lần này nửa ngày không có lên tiếng, dưới tầm mắt dời đi, hơi điều chỉnh cảm xúc: “Em vì cái gì bày trò nói láo thế này chị không muốn biết, trong lòng em nghĩ như thế nào cũng không có quan hệ gì với chị”. Cô ngẩng đầu, một lần nữa nhìn hắn: “Chúng ta về sau vẫn là không thể gặp mặt”.

Biểu lộ Trần Chuẩn dần dần ngưng kết, thân thể rời đi vách tường, đối mặt cô: “Cũng bởi vì em không có bạn gái?”

Hứa Tuế trầm mặc.

Hắn lạnh giọng: “Hay là sợ em nhớ chị, ảnh hưởng cuộc sống của chị?”

“Chị bây giờ không phải là độc thân, cũng nên cố kỵ tâm tình của bạn trai mình”.

Trần Chuẩn nghe vào cảm thấy sửng sốt, không biết cô thật sự ngốc hay là đang giả ngu, con mắt nhìn về phía nơi khác, nhẹ nhàng mắng một tiếng.

“Ngu xuẩn”. Hắn thấp giọng.

“Cái gì?”

“Nói chị thật biết quan tâm, nói chị thật là rộng lượng, nói chị thật khéo hiểu lòng người”.

Hứa Tuế không để ý tới lời hắn chế nhạo, đem chuyện một lần nói rõ ràng: “Là chị nghĩ đến quá đơn giản, kỳ thật có chút sai lầm phát sinh, căn bản là không có cách nào cứu chữa, không trở về được như trước kia, làm mọi thứ khó chịu thêm”.

“Làm sao khó chịu?”

“Em rõ ràng hiểu rõ hơn chị”.

Trần Chuẩn chăm chú nhìn cô, một cỗ lửa giận bay thẳng tới huyệt Thái Dương.

Hắn đi về phía trước một bước, nói chuyện mà không thèm suy nghĩ: “Không thì liền lên giường lần nữa a, có cái gì không qua được”.

Cái chữ kia trong nháy mắt thành công kí©h thí©ɧ đến Hứa Tuế, có như vậy mấy giây đại não cô đứng máy, nửa ngày mới không có ý nghĩa lớn tiếng phản bác: “Liền không qua được, thế nào!”

Ngươi tính là cái gì? Trần Chuẩn chỉ về phía cô, từng bước tới gần.

Cô nhíu mày: “Đi ra”.

Giữa hai người càng ngày càng gần.

Hứa Tuế lui về sau một bước, đưa tay đẩy hắn, nhưng hắn không lay động.

Trần Chuẩn nhìn cô nửa ngày, gật đầu nói: “Lời này cũng đúng, là em không bỏ xuống được, liền muốnngủ tiếp một lần”.

Hứa Tuế quả thực khó có thể tin, mấy chữ từ trong hàm răng gạt ra: “Lặp lại lần nữa?”

“Còn muốn nghe sao?” Hắn cúi thấp đầu, lặp lại: “Liền rất nhớ, rất muốn lại cùng chị......”

Hứa Tuế cũng không nuông chiều hắn, giơ tay chính là cho hắn một bàn tay vào mặt.

Ngược lại thật ra cũng không dùng lực bao nhiêu, chỉ là móng tay quét đến cằm của Trần Chuẩn.

Cô hung hăng nói: “Mấy năm không gặp, em cũng không có tiến bộ, ngược lại là càng ngày càng hỗn đản”.

Hai người lần trước động thủ vẫn là tại ba năm trước đây, nguyên nhân nhỏ đến mức không đáng giá nhắc tới, về sau không có mấy ngày bọn hắn liền ngủ thẳng tới trên một cái giường.

Trần Chuẩn gương mặt lệch ra đến một bên, không có nghĩ rằng Hứa Tuế sẽ động tay thật sự.

Hắn tức điên lên, ngón tay cơ hồ đâm chọt mũi cô: “Chị có hay thì đánh lại thử đi!”

“Em thử nói lại xem?”

“...... Có tin em sẽ đánh trả hay không!”

Hứa Tuế không có lên tiếng gì, rủ xuống mắt thấy ngón tay kia hồi nãy dám chọt cô.

Đôi lông mày Trần Chuẩn xiết chặt, cơ hồ trong nháy mắt hiểu được ý đồ của cô, vừa định rút tay về, Hứa Tuế tay mắt lanh lẹ, cấp tốc nắm lấy ngón tay hắn bẻ hướng ngược lại.

Trần Chuẩn nghiến răng một tiếng, không dám tránh thoát, cổ tay dùng lực chuyển tay cô một vòng, khiến cô dao động theo. Hứa Tuế đầu óc choáng váng, bị ép phải quay người, phần lưng ngã vào trong ngực hắn.

Cánh tay như cốt thép đồng dạng của Trần Chuẩn đưa cô giữ lại, lại từng thời khắc đều chú ý phân tấc, để phòng làm đau cô.

“Còn tưởng là khi còn bé? Muốn khi dễ em làm sao liền khi dễ làm sao à?” Thanh âm hắn từ trên đỉnh đầu cô vang lên.

Hai người giữ tư thế khó chịu, lại quá phận thân mật.

“Em buông tay!” Hứa Tuế giãy động.

“Chị buông ra trước!”

Cả người cô đều tại trong ngực hắn.

Hứa Tuế luống cuống, lập tức buông tay.

Trần Chuẩn lại không động.

Trong một nháy mắt, hắn ngửi thấy khí tức trên người cô, nồng đậm như thế.

Trần Chuẩn bỗng nhiên ý thức được, hai người cách gần như vậy, nhiệt độ phía sau lưng cô làm l*иg ngực hắn bỏng lên, hắn hơi cúi đầu, cái cằm liền như có giống như không chạm đến huyệt Thái Dương cô. Làn tóc mỏng trên trán cô, hàng mi của cô, còn có mấy nốt tàn nhang nhỏ trên đôi gò má kia, đều rõ ràng rơi vào trong mắt của hắn.

Tim Trần Chuẩn đập nhanh hơn, không hiểu sao hầu kết lăn hạ.

Ngày nhớ đêm mong chờ có thể thân cận, không đúng lúc xuất hiện tại loại trường hợp này.

Không bằng cứ như vậy hôn đi, hung hăng hôn cô. Hắn cổ vũ mình.

Một khi bỏ mặc suy nghĩ, liền thân bất do kỷ.

Hắn chậm rãi cúi đầu......

“Trần Chuẩn, em buông tay”. Thanh âm cô rất nhỏ, nhận thua nói.

Trần Chuẩn trong khoảnh khắc tỉnh táo lại, giống như chấn kinh bắn ra xa hai mét, bực bội nắm tóc.

Gió đêm vốn nóng, như l*иg hấp đồng dạng để cho người ta thở không nổi.

Trời chiều hoàn toàn biến mất, rừng cây cùng núi phía xa đã khó mà phân biệt màu sắc.

Trần Chuẩn nặng nề mở miệng: “Hứa Tuế......”

Hắn dừng lại, kỳ thật không rõ ràng mình muốn nói cái gì.

Trầm mặc thật lâu, Hứa Tuế điều chỉnh xong cảm xúc: “Cứ như vậy đi, hi vọng lời của chị em có thể nghe vào”.

Trần Chuẩn nửa ngày mới hỏi: “Muốn em làm thế nào?”

Hứa Tuế không có quyền lợi yêu cầu người khác, chỉ nói: “Hà Tấn nơi đó chị về sau tận lực không đến”.

Trần Chuẩn đứng ở đằng xa nhìn cô, cười lạnh một tiếng: “Đừng, nếu ảnh hưởng nhiều đến tình cảm của hai người”. Hắn vòng qua cô: “Em đi”.

Không đợi cho Hứa Tuế suy nghĩ kỹ lại ý tứ trong lời của hắn.

Trần Chuẩn liền dừng lại, quay đầu lại nói: “Đừng chỉ nói em, mấy năm không gặp, ánh mắt chọn đàn ông của chị cũng m* nó càng ngày càng kém đi”.

Hứa Tuế lúc này mới nhớ tới, chuyện có liên quan tới Hà Tấn, cô quên hỏi.

Hai người một trước một sau trở về, cách nhau cũng chừng năm phút.

Lần theo đèn đường, ánh mắt bén nhọn của Lâm Hiểu Hiểu phát hiện gương mặt Trần Chuẩn có chút đỏ, đè xuống lòng hiếu kỳ, tận lực giảm xuống cảm giác tồn tại đi theo mấy người trở về trên xe, nghĩ thầm đây cũng là cùng Hứa Tuế bọn hắn một lần cuối cùng tụ hội, về sau vẫn là bớt tiếp xúc sẽ tốt hơn.

Lâm Hiểu Hiểu đêm nay không có tới chỗ của Tôn Thời qua đêm, tại nơi thuận tiền nhờ Hà Tấn dừng xe, về nhà mình.

Trần Chuẩn lên lầu về sau lập tức thu dọn đồ đạc.

Tôn Thời theo ở phía sau: “Náo đến mức nào rồi?”

Hắn đem quần áo cùng đồ rửa mặt một mạch nhét vào va li mình: “Giày quá nhiều, hôm nào lại đến lấy”.

“Cậu muốn dọn đi?” Tôn Thời đại khái tính toán thời gian: “Vừa vào ở tới một tháng hơn thôi, chúng ta thế nhưng cũng giao đủ một năm tiền thuê nhà”.

“Vậy thì tiện cho cậu cùng Lâm Hiểu Hiểu”.

Tôn Thời trầm mặc một lát, đập bả vai hắn: “Xin lỗi người anh em, hôm nay việc diễn vai này hỏng rồi”.

Trần Chuẩn cười một tiếng: “Cùng các cậu không quan hệ, là tớ tự làm tự chịu chơi đùa lung tung”. Hắn lại tìm đến va li, đem ổ chó của Cát Tường cùng thức ăn cho chó đặt vào.

Tôn Thời giúp hắn đem sữa tắm cho thú trong phòng vệ sinh lấy tới: “Thật sự quyết định dọn đi?”

Trần Chuẩn trong lòng giống như thiếu mất một mảnh, rất thất vọng: “Nhắm mắt làm ngơ”.

“Mặc kệ chị ấy?”

Trần Chuẩn nói: “Cô ấy là người trưởng thành, chút chuyện này không hiểu rõ, trực tiếp đi chết đi”.

“...... Rốt cuộc hiểu cậu vì cái gì độc thân”.

Trần Chuẩn không để ý tới hắn.

Tôn Thời tựa ở trên khung cửa nhìn hắn bận rộn: “Nói thật, hôm nay nhìn thấy Hứa Tuế, các khía cạnh của chị ấy hoàn toàn có tính nam nhưng lại cũng rất đẹp, khó trách cậu giống như là tẩu hỏa nhập ma vậy”.

Trần Chuẩn liếc hắn: “Tớ có thể thu âm lại cho Lâm Hiểu Hiểu nghe”.

“Tiếc nuối”. Tôn Thời lắc đầu: “Hai người không có duyên phận”.

Trần Chuẩn nắm lên cái gì đó ném Tôn Thời: “Cút đi, đừng ở chỗ này làm cho lão tử ngột ngạt”. Ngẫm lại còn nói: “Những thứ cậu nhìn thấy đều là mặt ngoài, tính cách của cô ấy có chỗ thiếu hụt”.

Tôn Thời: “A?”

Trần Chuẩn chị vị trí huyệt Thái Dương của mình một chút: “Cô ấy nơi này khi còn bé bị đυ.ng qua, hai lần, không quá thông minh”. Lại không nói hai lần đều là hắn tạo thành.

Tôn Thời cười ha ha.

Hắn nghe Trần Chuẩn mở miệng quạu quọ một lát, ngẩng đầu nhìn thời gian: “Đã trễ như vậy rồi, ngày mai lại đi thôi”.

Trần Chuẩn nói: “Hiện tại đi”.

“Tính toán đến đâu rồi mà cố chấp vậy a?”

“Về nhà ở trước vài ngày, lại từ từ tìm phòng ở”.

Cùng một thời gian, Hà Tấn đưa Hứa Tuế về nhà.

Trong xe điều hòa mở rất đủ, hoàn toàn không cảm giác được nhiệt độ ở bên ngoài.

Trên cánh tay Hứa Tuế bị nóng làm cho mọc một nốt mụn nhỏ, đem cửa sổ mở xuống một chút.

Hà Tấn chú ý tới, đóng lại điều hoà không khí: “Em lạnh?”

Hứa Tuế: “Ừ”.

Đơn giản hai câu đối đáp sau đó, lại một lần nữa trầm mặc.

Sau khi xe qua cầu, ánh đèn neon ven đường cũng không lộng lẫy bằng bờ bên kia, người đi đường cũng có phần nào giảm bớt.

Hứa Tuế quay đầu: “Không có cái gì muốn nói?”

Ánh mắt Hà Tấn từ phía trước xe hướng tới đây, suy nghĩ một chút: “Cùng Ngô Hân có xung đột về khách hàng, lúc nào ký kết?”

“Định tại thứ 6 tuần sau”.

Hà Tấn liền giật mình, không nghĩ tới trùng hợp như vậy: “Các em thương lượng xong thật rồi à, do ai ký kết?”

“Khách hàng này từ lúc tiếp nhận là em một mực theo dõi, ký kết cũng do em tự mình thuyết phục”.

“Em hẹn ký vào buổi trưa?”

“Buổi chiều”.

Hà Tấn gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Còn có một cái giao lộ liền đến chỗ ở của Hứa Tuế.

Cô đã sớm đưa điện thoại di động thả lại vào trong túi: “Tối nay anh ăn ngon chứ?”

“Anh ăn đồ nướng cũng chỉ ăn được mức bình bình, em hẳn phải biết”.

“Nhiều người, tụ họp một chút thật náo nhiệt”.

Hà Tấn một tay cầm tay lái, “thằng nhóc Trần Chuẩn kia tựa hồ đối với anh có địch ý”.

“Anh suy nghĩ nhiều đi”. Hứa Tuế xem như đùa lấy hỏi: “Anh làm cái gì rồi, mà cảm thấy hắn đối anh có địch ý?”

Vài giây đồng hồ dừng lại, Hà Tấn phủ nhận: “Không có”. Lại cười liếc nhìn cô một cái: “Hắn đối em ngược lại là rất biết chăm sóc”.

Những chuyện trong quá khứ trước kia, Hứa Tuế không nghĩ nói nhiều.

Cô nói, “không có cảm thấy”.

Hai người đều nghĩ rõ ràng nhưng vẫn giả hồ đồ, lẫn nhau thăm dò nghi kỵ, nhưng thủy chung không có đem lời làm rõ.

Tinh thần Hứa Tuế mệt mỏi, phiền toái loại hình thức ở chung thế này.

Trần Chuẩn sẽ không vô duyên vô cớ nhiều lần nhắc nhở, hắn nhất định là biết cái gì. Có lẽ Hà Tấn có việc giấu diếm, nhưng cô không có chứng cứ, tự nhiên chất vấn cũng không thông minh.

Luôn có một loại cảm giác, chút tình cảm này đi sắp đi đến điểm kết thúc.

Không bao lâu, xe đến cửa tiểu khu.

Hứa Tuế mở dây an toàn: “Em tự đi vào, bên trong không dễ quay đầu xe”.

“Sớm đi nghỉ ngơi”. Hắn dừng xe tại bên đường.

Hứa Tuế gật đầu, đẩy cửa xe ra đi xuống dưới.

Hà Tấn kéo lấy cổ tay cô, nghiêng người tới hôn nhẹ lên trán cô: “Ngủ ngon”.

Hứa Tuế khoát khoát tay: “Ngủ ngon”