Chương 17

Hứa Tuế nhắn tin trả lời là: Nó không ăn không uống, thường hướng gầm giường chui, nửa đêm lại tru lên.

Không bao lâu, cuộc gọi được kết nối.

Trần Chuẩn trên tay nắm vuốt khăn lau mặt, câu đầu tiên liền hỏi: “Chị mua ổ chó chưa?”

Hứa Tuế nói: “Vẫn chưa mua”.

“Thức ăn cho chó thì sao?”

“Tại siêu thị gần nhà mua một túi”.

“Nhãn hiệu gì ấy?”

Hứa Tuế quên mất, “em chờ một chút”.

Trần Chuẩn đầu gối chèo chống hai khuỷu tay, điện thoại dán tại bên gương mặt, lẳng lặng nghe tiếng bước chân nhỏ vụn của cô.

Hứa Tuế tìm ra thức ăn cho chó, đem bảng hiệu đọc cho hắn.

Trần Chuẩn nói: “Chất lượng mức trung bình, trên thị trường có rất nhiều thực phẩm độc hại cho chó”.

“Cũng là vì tình huống khẩn cấp quá, ngày mai nghỉ ngơi sẽ đem nhu yếu phẩm toàn bộ mua về”. Hứa Tuế còn nói: “Chị ở trên mạng có đọc qua các tư liệu, nói nó ở loại trạng thái này có thể là vừa tới hoàn cảnh mới, khuyết thiếu cảm giác an toàn”.

Trần Chuẩn không có lắng nghe cô nói gì nữa, trong đầu tính toán phải chăng có nên đưa ra yêu cầu tiếp theo hay không.

Hứa Tuế trong lòng không chắc: “Không phải sao?”

“Cũng khả năng là vậy”.

Ngoại trừ bố của mình, lại nhiều thêm một chuyện làm cho Hứa Tuế lo được lo mất, cô hỏi: “Có thể hay không sẽ chết a?”

“Em đi qua một chuyến đi, trước xem tình huống một chút”. Tiếp nhận chuyện đi thăm hỏi các gia đình, yêu cầu hắn đề ra hợp tình hợp lý.

Đang nói một câu cuối cùng trước đó, Trần Chuẩn xác thực lo lắng cho tiểu răng hô, tư tâm đơn thuần muốn khởi ý.

Bên kia ngừng lại vài giây đồng hồ: “Hiện tại?”

Hắn ngẩng đầu nhìn thời gian, “em lái xe đi, rất nhanh”.

Không cho Hứa Tuế cơ hội cự tuyệt, Trần Chuẩn nhanh chóng cúp điện thoại.

Trên thân lại ra không ít mồ hôi, hắn hết nhìn đông tới nhìn tây tìm khăn mặt, cúi đầu xuống mới phát hiện chiếc khăn chẳng biết lúc nào bị mình giẫm tại dưới chân, xem như khăn lau xoa nước đọng trên sàn.

Hắn gẩy gẩy tóc ngắn ngủn, đứng dậy đi đến trong rương va li tìm ra chiếc quần mặt vào.

Cũng không lâu lắm Hứa Tuế liền gửi tin nhắn tới, là địa chỉ chỗ cô ở. Kỳ thật không nói Trần Chuẩn cũng biết, bên trên thẻ căn cước của cô có ghi lấy, ngày đó vừa đưa hai mắt nhìn hắn liền nhớ kỹ.

Một đường lao vùn vụt, thời điểm đến khu của Hứa Tuế vừa vặn 8:30.

Hắn dưới lầu nhắn tin cho cô: “Lầu năm à?”

Cô trả lời hai chữ: “Ngẩng đầu”.

Trần Chuẩn hướng lui về phía sau mấy bước, hơi giương cái cằm.

Hứa Tuế từ miệng cửa sổ nào đó thò đầu ra.

Hắn vẫy vẫy tay, sau đó nhanh chân tiến vào hành lang.

Trông nhà bảo vệ chủ là bản năng, nghe thấy tiếng đập cửa, tiểu răng hô từ gầm giường bỗng một chút xông tới, đổi giọng sủa lên. Vừa thấy là Trần Chuẩn lại bắt đầu điên cuồng vẫy đuôi, trên nhảy dưới tránh, hai chiếc chân sau hướng về sau đạp, nhanh nhẹn nhảy lên ghế sô pha, ưỡn cái bụng lên.

Một trận thao tác nước chảy mây trôi, quả thực làm cho Hứa Tuế kinh sợ.

Hứa Tuế nói: “Nó không phải mới vừa ở trạng thái này”. Khiến cho cô giống như đi nói láo đồng dạng.

Trần Chuẩn quay đầu nhìn cô một chút, hai cước lẫn nhau đạp rơi giày chơi bóng, đi qua khom lưng mò lên tiểu răng hô: “Nó cùng em ở chung thời gian dài một chút, gặp mặt sẽ tương đối hưng phấn”.

Hứa Tuế nói: “Ngồi đi”.

Trần Chuẩn ngồi ở vị trí cạnh bên trái.

Phòng khách không lớn, chỉ có một hàng ghế sô pha.

Hứa Tuế đi vòng qua ngồi vào một bên khác: “Lúc này nhìn xem không giống có vấn đề”.

Trần Chuẩn nói: “Thích ứng một tuần lại nuôi dưỡng như bình thường”.

“Nó căn bản không ăn gì cả”.

“Kia vốn là không đói bụng, đói liền ăn”.

“...... Cho nên nó chỉ là không có thích ứng hoàn cảnh mới?”

Trần Chuẩn dừng lại, chột dạ giải thích: “Trước khi đến em cũng không rõ ràng”.

Hứa Tuế không nói gì, quay đầu liếc hắn một cái, lại đưa tròng mắt nhìn xem cái tiểu phôi đản kia.

Nó chổng vó nằm tại trong ngực Trần Chuẩn, khẽ vỗ sờ cái bụng nó, nó liền thích ý muốn nhắm mắt. Hai con chân trước khoác lên cùng một chỗ ôm lấy cánh tay Trần Chuẩn, chân sau co lại co lại, một bộ dáng vẻ ‘em rất dễ dãi, nựng em đi’.

Hứa Tuế hỏi: “Còn cần chú ý cái gì?”

Trần Chuẩn nói: “Chó cỡ nhỏ bệnh chung chính là dạ dày cùng xương bánh chè dễ gặp vấn đề, chế độ ăn nên là chế độ ăn riêng cho chó, đồ ăn vặt số lượng vừa phải, tận lực giảm số lần đút thức ăn của người cho nó, thức ăn nhiều dầu mỡ, nhiều muối, nhiều đường cũng dễ dàng dẫn phát bệnh viêm tuyến tuỵ, nghiêm trọng có thể trí mạng”. Hắn một mực là nhìn xem Hứa Tuế, còn nói: “Giảm bớt số lần nhảy nhót lên xuống cầu thang, xương bánh chè chỗ chân sau của nó có cái lỗ khảm, một khi sai khớp có thể phải đi giải phẫu”.

Hứa Tuế nghiêm túc ghi lại, “còn nữa không?”

“Nho cùng sô cô la đều đối với thân thể của nó có nguy hại”.

“Còn có cà rốt đi?” Cô là làm qua một chút công khóa.

“Đúng rồi”. Trần Chuẩn nghĩ nghĩ: “Đợi đến lúc chị mua buồng đi vệ sinh cho nó thì nhớ đặt buồng trong phòng vệ sinh, huấn luyện nó cách xác định vị trí để đại tiểu tiện”.

Hứa Tuế gật gật đầu.

Trần Chuẩn: “Định kỳ chải răng cho nó, phòng ngừa miệng thối”.

“Okay”.

Trần Chuẩn buông chó xuống, khuỷu tay chống đỡ đầu gối, nghiêng đầu nói: “Điểm trọng yếu nhất, vô luận nó có bao nhiêu dịu dàng ngoan ngoãn, đi ra ngoài nhất định phải buộc dây thừng dẫn dắt, đối với nó tốt, cũng là đối với người khác tốt”.

Hứa Tuế nói: “Biết”.

Phòng khách nam bắc thông gió, đầy đủ mát mẻ.

Nhưng Trần Chuẩn vẫn cảm thấy nóng, liền đem ống tay áo ngắn xắn đến trên bờ vai, màu sắc ở cánh tay lớn so với làn da ở nơi khác trắng hơn chút.

Hứa Tuế nhìn một chút liền không có lại nhìn.

Hắn tạm thời nghĩ không ra còn có cái gì phải bàn giao, cuộc nói chuyện đoạn mất.

Sau một lát, Hứa Tuế hỏi: “Em muốn uống cái gì không?”

“Nước là được”.

Hứa Tuế đứng lên đi vào phòng bếp.

Trần Chuẩn ánh mắt một đường đi theo, cô mặc áo cộc tay rộng màu xanh khói và quần đùi màu xám nước, hẳn là làm từ chất liệu rất nhẹ và mềm. Sau đầu búi tóc kẹp lỏng loẹt, phần tóc gáy phía dưới kẹp không có lên bao nhiêu tác dụng, ở giữa cần cổ vẫn tản mát không ít sợi tóc.

Tầm mắt Trần Chuẩn dời đi, bản năng nhìn xem mông cùng chân của cô.

Thời điểm còn học đại học huyết khí phương cương, chủ đề ở giữa nam hài tử vẫn là tránh không được cùng tìиɧ ɖu͙© có quan hệ, Trần Chuẩn đi theo thảo luận, người khác chia sẻ những ‘tư liệu tốt’ hắn cũng cùng bọn họ quan sát học tập, mặc dù khi đó đã cùng Hứa Tuế náo đến tách ra, nhưng chỉ cần nhìn xem một chút những đoạn clip trên bảng xếp hạng bị hạn chế, nhân vật nữ chính kiểu gì cũng sẽ không tự chủ được biến thành cô.

Càng thêm nóng, Trần Chuẩn nhấc lên vạt áo xoa xoa mồ hôi trên trán.

Chuyển đi lực chú ý, dò xét cách cục ở trong nhà. Sau tường TV mới là phòng ngủ chính, đối diện có một căn phòng làm việc cùng phòng tắm, phòng bếp ở phía bên trái phòng khách, ở gần chỗ cánh cửa ra vào.

Diện tích mặc dù không lớn, cũng may trang trí mộc mạc đơn giản.

Hứa Tuế đem nước đặt ở trên bàn trà, đóng hai bên cửa sổ, mở điều hoà không khí lên.

Tiểu răng hô còn vây quanh hắn vừa đi vừa về cọ, đống lông lỏng loẹt của nó hiện đứng lên rộn rộn, bỗng nhiên một cái nhảy mũi, hai chiếc lỗ tai nhỏ đi theo run rẩy xuống.

Trần Chuẩn hỏi: “Chị đặt tên cho nó chưa?”

“Vẫn chưa đâu”.

“Ở trên phố Tam Du tìm được, vậy gọi Tam Du đi”.

Hứa Tuế buồn cười: “Như thế qua loa sao”.

Trần Chuẩn gãi gãi đầu: “Em tùy tiện nói, chị phải đi ngẫm lại a”.

Hắn đem ly nước kia uống xong, nhìn xem thời gian cũng không còn sớm, chuẩn bị đi về.

“Chị có quần áo cũ nào hay không?” Trần Chuẩn đứng dậy.

“Dùng làm gì?”

“Lấy một chiếc tới”.

Hứa Tuế không hỏi nhiều, đi vào phòng ngủ.

Trần Chuẩn tới cửa đeo giày, bên tường đặt vào chiếc túi lớn hắn mang đến, bên trong là ổ chó trước đó Cát Tường dùng qua.

Hứa Tuế rất mau tìm một bộ đồ đưa cho hắn.

Hắn vừa gấp lại vừa nói: “Đem quần áo đệm ở bên trong ổ chó, phía trên có mùi của chị, nó sẽ cảm thấy an tâm”. Trong tay Trần Chuẩn là một chiếc áo ngắn tay màu bột đậu, tựa hồ cùng chiếc cô mặc trên người có kiểu dáng giống nhau, hắn lòng bàn tay nhẹ nhàng sát qua, như tưởng tượng bên trong đồng dạng, tính chất phi thường mềm mại: “Cũng có thể tại trên người nó lại cho mặc một chiếc, không gian thu hẹp càng có thể gia tăng cảm giác an toàn cho chó”.

Hứa Tuế gật gật đầu: “Biết”.

Trần Chuẩn đem quần áo trải bằng cả, ngữ khí rất tùy ý: “Vừa vặn em cũng có vài thứ muốn mua, ngày mai cùng chị dạo chơi, thuận tiện nói một chút về những điểm cần chú ý khác”.

“Trợ giúp chọn lựa vật dụng cho thú nuôi, cũng là điều khoản nhận nuôi của bên em hả?”

Trần Chuẩn đem tay áo chỉnh lý tốt, miễn cưỡng trả lời: “Nhờ có chị nhắc nhở, hôm nào thêm vào”.

Hứa Tuế nghĩ nghĩ: “Cũng tốt”.

“Cái gì cũng tốt?”

“Chuyện của cún cưng làm phiền em rồi, ngày mai chị mời”.

Cô đáp ứng dạng này thống khoái, ngược lại để cho Trần Chuẩn trở tay không kịp.

Hắn cố gắng khống chế lại không thể ngừng giương lên khóe miệng, âm thanh nhàn nhạt hỏi: “Thời gian? Địa điểm gặp mặt?”

“Em định đi, chị không rõ ràng chỗ nào bán vật dụng cho thú nuôi”.

“Đường dành riêng cho người đi bộ đằng sau có mấy tiệm”. Hắn vẫn là trưng cầu ý kiến của cô: “Mười giờ sáng?”

“Được”.

“Em về”.

Hứa Tuế nhịn không được căn dặn: “Lái xe chậm một chút”.

Bởi vì một câu này ở cuối, Trần Chuẩn toàn bộ hành trình đều đi tốc độ còn 40.

Thời gian so với lúc đến chậm gấp đôi, về đến nhà lại muốn gửi tin nhắn cho Hứa Tuế, ngẫm lại mình vẫn là nhịn được.

Hắn lại đi tắm nước lạnh, lúc đi ra vừa vặn nghe thấy tiếng bước chân đi lên lầu.

Cửa không khóa, Trần Chí Viễn mang theo rượu đỏ cùng ly đế cao đứng ở cửa: “Con trai, uống một ly a?”

Trần Chuẩn lấy áo mặc vào, “bố nhìn thời gian đi, trễ lắm rồi”.

“Bổ trợ giấc ngủ mà”.

“Cũng được”. Trần Chuẩn nói: “Bố uống đi, con bồi tiếp”.

“Làm sao vậy a?”

“Gần đây con đang tăng cơ, cần khống chế một chút”.

Trần Chí Viễn không có ép buộc, vòng qua trên mặt đất mở ra rương va li của mình, đi hướng sân thượng.

Sân thượng căn hộ của hắn diện tích rất lớn, bên trái là những chiếc ghế dựa mềm cùng bàn tròn để ngồi thư giãn, đỉnh đầu có dù che nắng, một bên khác có hai bậc thang khảm nạm lấy đặt lên một bồn tắm lớn ở ngoài trời, chiếc bàn làm bằng đá cẩm thạch đưa vật trên bàn bày ra chỉ có một chiếc bình thủy tinh, bên trong cắm một nhành hoa tươi.

Kính một chiều bao quanh sân thượng để đảm bảo sự riêng tư và khiến cho người ở bên trong có tận hưởng thiên nhiên cùng một lúc.

Nhưng bồn tắm lớn Trần Chuẩn liền dùng qua chỉ có hai ba lần, về sau để đó không dùng, chỉ có a di mỗi ngày cố định dọn dẹp sạch sẽ.

Gió đêm mát mẻ, thổi tung rèm cửa trong phòng.

Trần Chuẩn cùng đi ra, đem nước soda đặt trên bàn, đứng ở bên cạnh hoạt động tới lui bả vai cùng khuỷu tay, đứng nhảy lên, hai tay vững vàng ôm lấy thang ngang, bắp chân chéo, thân thể treo lay nhẹ.

Trần Chí Viễn nhấm một ngụm rượu đỏ, còn giống khi hắn còn bé đồng dạng nhắc nhở: “Con trai, chú ý an toàn”.

“Không có chuyện gì đâu bố”. Hắn co cùi chõ kéo theo thân thể hướng lên, cánh tay cơ bắp lớn căng cứng, phần lưng hình thành hình tam giác ngược càng thêm rõ ràng có sức kéo, đường cong cảm giác mãnh liệt.

Trần Chí Viễn nói: “Đều ở hạ tuần của tháng rồi, mặc thêm lớp quần áo đi, người trẻ tuổi hỏa lực vượng, cũng phải để ý nhiều, nếu không đến tuổi tác của bố, con sẽ nếm đủ mùi đau khổ”.

Trần Chuẩn: “Ừm”.

Trần Chí Viễn đứng xem xét nét mặt con trai mình: “Con hôm nay tâm tình không tệ?”

“Vẫn được”.

“Nghe nói con cùng Nghệ Hàm đứa bé kia rất có duyên?”

Trần Chuẩn không có đáp, làm mấy động tác thả lỏng cơ bắp sau lại buông ra bắp chân, nhẹ nhàng rơi xuống đất: “Bố đừng làm mấy chuyện ép duyên kia, cẩn thận con bỏ nhà trốn đi”.

“Không thích a?”

“Chỗ nào nhìn ra con thích?”

Trần Chí Viễn lắc đầu thở dài, Trần Chuẩn đi học lúc ấy không có cảm giác, đến khi những người đồng lứa bên cạnh liên tiếp ôm cháu trai, ông mới bắt đầu sốt ruột.

Dưới lầu bầu không khí phủ lên, đèn tản ra ánh sáng dìu dịu, trong hồ bơi sóng nước theo gió hơi lãng đãng.

Trần Chuẩn ngồi vào ghế dựa mềm phía đối diện, bỗng nhiên nói: “Hứa Tuế cùng người ta chia tay”.

“Chuyện khi nào?”

“Mới gần đây thôi”.

Trần Chí Viễn rốt cục hiểu rõ tâm tư của con trai mình, trong chuyện này đầy đủ chứng minh đứa nhỏ này thích để tâm vào chuyện vụn vặt, chính ông toi công bận rộn một trận không tính là gì, nhưng quá bướng bỉnh luôn có lợi và hại, hi vọng hắn có thể chờ được một cái kết quả tốt.

Ông nói: “Nắm lấy cơ hội đi tiểu tử thúi, bố nhìn đều cảm thấy muốn gấp”.

Lon nước bị Trần Chuẩn bóp gập ghềnh, hắn một cước đạp bên ghế, một cái chân khác quyết đoán duỗi ra thật xa: “Có quan hệ gì với con nha”.

“Nói đúng ra, biết khó mà lui mới là đạo, Nghệ Hàm đứa bé kia cũng rất ngoan”.

Trần Chuẩn liếc qua nhìn ông một chút, không để ý tới lời trêu chọc của ông.

Trần Chí Viễn nửa ngày mới nhấn mạnh: “Bố không có nói đùa”.

Hắn hiểu nỗi lo lắng của bố mình, an ủi nói: “Đừng có gấp, con cũng không muốn vĩnh viễn độc thân dự định, tương lai sẽ cưới một cô con dâu ngoan ngoãn về nhà dâng trà cho bố, lại thêm một trai một gái. Kết hôn sinh con đơn giản......” Trần Chuẩn ngừng một lát, cầm lấy chai rượu đỏ rót thêm rượu cho bố mình, lại chuyển động cổ tay nâng lên, đem chai rượu để nhẹ bên cạnh: “Bất quá, nếu như đối phương là cô ấy, con sẽ vui vẻ hơn”.

Ngữ khí của hắn tùy ý, lời nói bên trong có lối biểu đạt ý tứ cùng thần sắc chẳng hề để ý chút xung đột, cân nhắc tỉ mỉ, lại nhìn ra lòng mình chua xót.

Trần Chí Viễn cảm thấy đề tài này có thể dừng ở đây rồi, quyền lựa chọn nằm ở hắn, hắn tự nhiên có năng lực gánh chịu kết quả.

“Nghe nói con gần đây ký được vài giao dịch lớn, trong đó có mấy phần xương khó gặm nhất, đều bị con gặm được a”.

Trần Chuẩn vẩy lông mày một cái: “Chuyện nhỏ”.

“Phải khiêm tốn”.

“Con biết”.

Trần Chí Viễn hỏi: “Quý sau có hy vọng lên chức tổ trưởng không?”

“Ban thưởng gì?”

“Con trai muốn cái gì?”

Trần Chuẩn nói: “Mùa đông bố cho căn cứ cứu trợ lắp đặt hệ thống sưởi sàn, Trần tổng an bài một chút nha?”

Trần Chí Viễn nhấp một ngụm rượu đỏ: “Nhìn biểu hiện của con đã”.