Chương 9

Sau khi đi lên lầu, Hứa Tuế tìm một bộ phim để xem, xem được một nửa cô bỏ đi tắm rửa, lúc cô ra thì Hà Tấn đã buồn ngủ quá thể, hắn vào phòng ngủ trước.

Hứa Tuế đóng lại đèn trong phòng khách, đem âm lượng chỉnh nhỏ.

Phim 《 The Italian Job 》, Mark Wahlberg đóng chính, bộ phim này cô đã xem qua xem lại vô số lần.

Hứa Tuế không có nhiều tế bào điện ảnh như vậy, nhưng so với những bộ phim tình cảm lãng mạn cảm động, cô vẫn thích loại phim có yếu tố nguy hiểm, kí©h thí©ɧ hơn.

Tình tiết đều học thuộc gần hết, ngẫu nhiên làm việc vặt gì đó rồi ngước mắt lên màn hình cũng có thể đuổi kịp tiết tấu.

Cô không hiểu sao nhớ tới khi còn bé mình cùng Trần Chuẩn xem qua một bộ phim kinh dị 《office có quỷ 》 . Khi đó Trần Chuẩn vừa vào ở trong nhà cô, vẫn là một con sên, lúc âm thanh phim kinh dị vang lên, hình tượng một bàn tay mang máu từ trong nhà vệ sinh chậm rãi vươn ra, Hứa Tuế cố ý hướng hắn quát to một tiếng, trực tiếp hù Trần Chuẩn sợ phát khóc.

Đến mức bộ phim này trở thành ác mộng tuổi thơ của Trần Chuẩn. Lớn lên về sau, hắn sớm đã đối với phim kinh dị miễn dịch, nhưng Hứa Tuế mỗi lần nhấc lên, hắn vẫn là toàn thân không được tự nhiên.

Lúc ấy cũng đủ ngây thơ.

Hứa Tuế chỉ nhớ rõ về sau mình bị Hách Uyển Thanh hành hung một trận, cái mông rất đau, nhưng cô không có rơi nước mắt. Nguyên bản trong lòng còn có chút áy náy, lại trông thấy Trần Chuẩn đứng bên cạnh vụиɠ ŧяộʍ hé miệng cười.

Hứa Tuế tức giận tới mức nghiền răng, chiếc thuyền nhỏ hữu nghị vừa tạo tốt liền bị sóng gió thổi sụp đổ, cừu oán kết lại như thế.

Nhớ tới đây, Hứa Tuế không khỏi nhìn ngoài cửa sổ một lát, nghĩ đến cái gì, đứng dậy đi qua.

Nhìn xuống phía dưới không phải mười phần rõ ràng, Hứa Tuế mơ hồ nhìn thấy trên khóm hoa có một người đang nằm, chiếc xe bên cạnh bốn cửa đều mở ra, tia sáng cây đèn đường vàng óng bên cạnh chiếu lên đôi chân hắn.

Hứa Tuế do dự một lát, đi tủ lạnh lấy một chai nước, dư quang thấy bên trên cửa tủ lạnh có một hộp sữa bò nguyên chất.

Cô thay quần áo khác đi xuống lầu, bước chân rất nhẹ, lúc đến trước mặt Trần Chuẩn, hắn đều chưa có phát giác.

Hứa Tuế đem sữa bò hộp dán lên tay hắn.

Trần Chuẩn mở mắt ra.

Hứa Tuế cười với hắn: “Làm sao ngủ ở nơi này?”

“Không ngủ”. Trần Chuẩn ưỡn người một cái, nhanh nhẹn ngồi dậy: “Nghỉ một lát, để ráo mồ hôi”.

Cô cũng ngồi xuống, nhìn trần xe trước mắt không nhuốm một hạt bụi, khen: “Sáng bóng thật sạnh sẽ, cám ơn”.

Trần Chuẩn hỏi: “Còn chưa ngủ?”

“Ngày mai là ngày nghỉ, có thể ngủ muộn một chút”. Cô đem sữa bò lạnh đưa cho hắn: “Còn uống cái này đi?”

Trần Chuẩn nghiêng đầu, trông thấy hộp sữa bò trên tay cô không khỏi cười một tiếng.

Hắn vẫn cảm thấy trải qua mỗi một ngày đều có mùi cùng nhiệt độ. Tựa như mười hai tuổi năm đó mỗi một buổi sáng sớm, nhớ lại, là mùi sữa thơm êm dịu.

Mười hai tuổi năm đó, Trần Chuẩn tạm biệt những ngày mòn mỏi đợi cha mẹ ở lớp giao phó sau giờ học.

Hắn vào ở nhà của Hứa Khang, cái giường đơn gác ở nơi hẻo lánh trong phòng khách, là loại giường khi leo đi lên sẽ kẽo kẹt rung động, quạt thổi chiếc màn bay tứ tung, chăn mền đều quấn chặt ấm áp. Nhưng hắn còn có thể nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng côn trùng kêu vang cùng tiếng mưa rơi, tiếng bước chân của Hứa Tuế trong căn phòng của cô, còn có âm thanh Hứa bá bá ngáy thật to.

Sau đó một đêm yên giấc.

Trần Chuẩn dần dần thích ứng với nếp sinh hoạt nhà Hứa bá bá. Hai người trưởng bối, một người hòa ái đôn hậu lại thật thà, một người tính cách mạnh mẽ và nóng nảy, nhưng đều là người có tâm địa tốt vô cùng, ngoài ra còn có một cô bé tính cách hướng ngoại, ngẫu nhiên gây chuyện gọi là ‘tỷ tỷ’ (chị).

Khi đó, mỗi khi chân trời xanh lên, cả con hẻm cũ thức tỉnh, phòng bếp cũng liền náo nhiệt lên.

Hứa Khang đi làm phải đi trước, hắn cùng Hứa Tuế bị Hách Uyển Thanh thúc giục ngồi vào trước bàn ăn, bình thường là mỗi người một ly sữa bò một cái trứng tráng một chiếc bánh kếp, nhất định phải ăn sạch toàn bộ, không cho phép để thừa.

Hứa Tuế phi thường chán ghét uống sữa tươi, nhưng lại đối với phần trứng tráng của hắn mà kích động.

Cô thương lượng cùng hắn đổi.

Trần Chuẩn ném qua đi hai chữ: “Không đổi”.

Hứa Tuế chững chạc đàng hoàng: “Vì cái gì đây? Em bây giờ thấp như thế, cũng là bởi vì sữa bò uống quá ít, về sau sẽ bị đồng học khi dễ”.

“Mẹ em nói con trai thường cao muộn”.

“Là dỗ em thôi”.

Trần Chuẩn không thèm bị cô làm cho lung lay, một miệng lớn cắn bánh kếp.

Hứa Tuế đưa đũa mạnh mẽ bắt lấy.

Trần Chuẩn hô to một tiếng: “Dì ơi!”

Cô lập tức rút tay về.

Hách Uyển Thanh từ phòng bếp thò đầu ra: “Thế nào?”

Trần Chuẩn: “Hứa Tuế muốn......”

Hứa Tuế dưới bàn nhéo đùi hắn.

Trần Chuẩn nhe răng trợn mắt, sửa lời nói: “Chị…. chị nói trứng gà bị cháy rồi”.

Hách Uyển Thanh dắt lớn giọng: “Con nói chị muốn ăn hay không ăn thì tùy, không muốn ăn thì bỏ đi”.

Hứa Tuế ngay cả thở cũng không dám thở, đợi đến khi Hách Uyển Thanh trở về phòng bếp, quẳng xuống đũa liền đi náo hắn. Trần Chuẩn cũng đánh trả. Nhưng hắn khi đó chỉ tới Hứa Tuế bả vai, là một thằng bé gầy gò nho nhỏ, kiểu gì cũng sẽ ăn chút thiệt thòi.

Đùa giỡn qua đi, một thân mồ hôi.

Hứa Tuế đem ly sữa bò của mình đẩy lên trước mặt hắn: “Uống nhiều một chút đi, đồ lùn”.

Trần Chuẩn tiếp nhận, cuối cùng vẫn là rộng lượng đem trứng tráng đổi cho cô.

Về sau rất nhiều buổi sáng sớm đi qua, Trần Chuẩn hai ly sữa bò, Hứa Tuế hai phần trứng tráng.

Phảng phất biến thành một thói quen trong máu, trước khi ăn cơm bọn hắn ăn ý trao đổi.

Bất tri bất giác, đứa trẻ năm đó đã bắt đầu có dáng dấp của một thiếu niên, Trần Chuẩn thành công trả đòn, rốt cục có thể nhìn xuống Hứa Tuế, cũng đem câu nói kia còn nguyên trả lại cho cô: “Ăn nhiều một chút đi, đồ lùn”.

Đêm tối dễ dàng khiến người ta dỡ xuống phòng bị. Trần Chuẩn đưa bàn tay mình đυ.ng vào đỉnh đầu cô, dời qua đến, tận lực hướng tay đưa xuống phía dưới cỡ vị trí bộ ngực mình: “Chị có thể tới một mét sáu quả thật là kỳ tích”.

Hứa Tuế sửa lưng hắn: “Một mét sáu hai”.

“Khó khăn cho chị nhỉ”. Trần Chuẩn chế giễu. Hắn lắc lắc hộp sữa bò, dỡ xuống ống hút cắm đi vào.

“Trở về nhà hâm ấm một tí rồi mới uống đi”.

“Không sau đâu”.

Mấy chiếc đệm ở bên cạnh cũng khô ráo, cô đứng dậy theo thứ tự thả lại trong xe: “Uống sữa tươi chỉ có thể xúc tiến phát triển, cũng không phải yếu tố mang tính quyết định”.

“Phải không?” Hắn một chân đặt lên bồn hoa, khuỷu tay gác lên trên đầu gối: “Lúc chị học đại học cũng không phải nói như vậy”.

Hứa Tuế không có lên tiếng nói gì.

Trần Chuẩn bỗng nhiên ý thức được câu nói này làm cho mọi chuyện hỏng bét.

Hắn không tự chủ được nhớ tới một người, nhớ mang máng hắn họ Tần, là bạn trai ở đại học của Hứa Tuế.

Trần Chuẩn cúi đầu trầm mặc, ngón cái đem hộp sữa bò bóp móp méo.

Vô luận lúc trước hay là hiện tại, trong mắt của cô ấy giống như chưa từng có mình.

Hứa Tuế đóng cửa xe: “Ngày mai chị về Thuận Thành, em có muốn về chung không?”

Trần Chuẩn ngậm lấy ống hút, nghiêng đầu nhìn cô một chút, “ngày mai thứ mấy?”

“Thứ tư”.

Nhớ tới câu ‘cậu có ý đồ gì’ của Lâm Hiểu Hiểu, Trần Chuẩn trong lòng do dự.

Hứa Tuế lập tức nói: “Không sao đâu, lần sau về cũng được”.

Hắn lại theo bản năng đáp: “Cũng thật lâu không có trở về”.

Đêm này ai cũng ngủ không ngon.

Sáng sớm tỉnh lại Hứa Tuế có một tia hối hận, hoa mắt chóng mặt, dứt khoát đem tất cả mọi chuyện quên sạch sành sanh không muốn nghĩ nữa.

Hà Tấn đi làm, Hứa Tuế rửa mặt xong đi gõ cửa nhà sát vách.

Trần Chuẩn đi ra, trên vai vác 1 chiếc ba lô.

Lái xe đến Thuận Thành cần tốn hai tiếng đồng hồ, thời gian dài vậy như thế nào ở riêng với hắn mới là vấn đề chính.

Trước khi lên đường, Trần Chuẩn đi một vòng nhìn xe, sau lại cuối đầu xuống nhìn xem gầm xe.

Hứa Tuế: “Xem lốp xe à?”

Trần Chuẩn: “Nhìn xem có mèo con hay chó con trốn dưới gầm ngủ hay không”.

Hứa Tuế hơi kinh ngạc, khả năng này cô chưa từng nghĩ tới.

Nửa đường xe đầu Hứa Tuế lái xe, Trần Chuẩn chê cô chậm, tại một nơi thuận tiện hai người đổi vị trí, đem tốc độ tăng lên.

Lúc này ngược lại tốt hơn nhiều, Hứa Tuế tỉnh lại sau giấc ngủ đã tiến vào khu thành thị của Thuận Thành. Thời gian trôi qua cũng thật là nhanh.

Hôm nay là thứ tư, Hứa Khang giờ phút này hẳn là tại trong bệnh viện chạy máu thận.

Hứa Tuế gọi một cú điện thoại cho Hách Uyển Thanh, trực tiếp đi qua tiếp người.

Cô một mực rất căm ghét căn phòng lọc máu của bệnh viện, nơi này tràn ngập nỗi u uất lại thêm khí tức ngột ngạt, làm con người tuyệt vọng. Bệnh nhân vào đây cuối cùng chỉ có một loại kết cục, kết quả không thể đảo ngược.

Cô đã từng dùng một đoạn thời gian rất dài để tiếp nhận căn bệnh của bố mình, nghĩ tới ngày nào đó ông lại bởi vì các loại bệnh biến chứng rời đi cô và mẹ, trái tim như bị kim đâm đồng dạng khổ sở, căn bản bất lực.

Rất nhiều người thân của bệnh nhân chờ ở bên ngoài phòng, đi vào trong là một đạo hành lang thật dài, bên trong cửa thủy tinh bên tay trái là phòng lọc máu.

Hứa Tuế hướng vào bên trong nhìn, từ chiếc máy thứ ba ở bên phải thấy được bố mình, dòng máu đỏ tươi đang thông qua cơ chế lọc của máy, trở lại thân thể của ông.

Cách cửa sổ thủy tinh, cô cười hướng hắn vẫy tay mấy lần.

Hứa Khang cười.

Không bao lâu, Trần Chuẩn đứng đi đến đứng ở sau lưng Hứa Tuế, hai tay cắm túi quần, nhìn xem ông, cũng lộ ra một khuôn mặt tươi cười.

Hứa Khang nhãn tình sáng lên, càng thêm vui vẻ.

Hoàn thành một lần lọc máu cần tốn bốn tiếng đồng hồ, Hách Uyển Thanh nhìn Hứa Tuế cùng Trần Chuẩn đều trở về, liền nhờ các hộ tá làm nhanh hơn một chút..

Mấy tiếng đồng hồ giày vò làm Hứa Khang kiệt sức hoàn toàn, sau khi xuống máy là Trần Chuẩn tới cõng ông trên lưng, người trẻ tuổi toàn thân là sức lực, bước chân vững vàng, không thấy nửa điểm phí sức.

Người chung phòng bệnh quăng tới ánh mắt ghen tị: “Đây là con ông à?”

Hách Uyển Thanh cười đến miệng không khép lại: “Ừ, đây là con trai, đây là con gái”.

Hứa Tuế cùng Trần Chuẩn không hẹn mà cùng nhìn đối phương một chút, lòng đều mang tâm tư.

Người chung phòng bệnh nói: “Thời điểm then chốt còn có con trai ở bên cạnh, lão Hứa có phúc lớn”.

Hứa Khang nguyên bản đang suy yếu, tại trên lưng Trần Chuẩn im ắng cười, gương mặt màu vàng sậm khó có được tinh thần phấn chấn.

Hai vợ chồng vẫn ở tại tòa nhà của công nhân làm ở đường sắt. Đây là một khu phố cổ kính trong thành phố, có vài tòa nhà thấp vẫn giữ lại phong cách kiến trúc như xưa. Những bức tường gạch màu vỏ quýt bên ngoài đã phủ đầy cỏ ba lá cách giữa hàng cây xanh trải dài với đường cái. Bên ngoài hàng rào chính là đường sắt song song nhau hoặc giao thoa lại.

Sau khi về tới nhà, Hách Uyển Thanh thu xếp lấy đi mua đồ ăn, bữa tối hôm này bỗng nhiên cực phong phú, đều là những món mà hai người cô và hắn thích ăn nhất.

Hứa Khang cao hứng, được cho phép uống một chút rượu đế, chỉ được rót một phần gần đáy ly. Người bệnh chạy thận nhân tạo cần nghiêm ngặt khống chế lượng nước đi vào, rượu thuốc lá càng rõ ràng bị cấm tuyệt đối, dù cho uống trà cũng là hi vọng xa vời.

Ông cầm bình rượu lên run run rẩy rẩy rót rượu cho Trần Chuẩn: “Hai nhà chúng ta uống một chút thôi”.

Trần Chuẩn tranh thủ thời gian đỡ lấy, không có từ chối: “Để con tự mình tới đi”.

Hách Uyển Thanh đem xương sườn hầm nước cam để sang trước mặt Hứa Tuế, lại đem cá mú hấp đẩy lên phía của Trần Chuẩn: “Trần Chuẩn a, công việc có thuận lợi hay không?”

Hắn trả lời: “Cũng vẫn được, rất nhiều thứ đều đang ở giai đoạn tìm hiểu”.

Hách Uyển Thanh cảm thán nói: “Không nghĩ tới con thằng nhóc năm nào trong chớp mắt cũng đi làm rồi, lúc con vừa tới nhà dì, còn bị chị Hứa Tuế của con dọa đến khóc nhè đâu”.

Trần Chuẩn cười một tiếng, không thừa nhận: “Không sao đâu ạ”.

Bà hỏi: “Quen bạn gái chưa con?”

Trần Chuẩn lơ đãng ngẩng đầu nhìn Hứa Tuế một chút, trả lời một cách mơ hồ.

Hách Uyển Thanh lại hỏi Hứa Tuế: “Hà Tấn làm sao không có đi theo tới, ở cùng nhau lâu như vậy, cũng nên về nhà mình ngồi một chút”.

“Anh ấy còn phải đi làm”.

Hách Uyển Thanh hỏi: “Thế nào? Cuối năm có hi vọng kết hôn sao?”

Trần Chuẩn một đũa thịt cá rơi tại trên bàn cơm, hắn cúi đầu đưa ánh mắt hạ thấp, gắp lên yên lặng ăn hết.

“Không có nhanh như vậy”.

“Dự định kéo tới lúc nào?”

Hứa Tuế trong lòng kỳ thật rất phản cảm với cái chủ đề này, lại không biểu hiện ra ngoài: “Có gì tính sau ạ”.

Hách Uyển Thanh trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, “cho là mình còn trẻ? Phụ nữ cứ như vậy chỉ có mấy năm là có vốn liếng, con còn muốn chờ cái gì? Chờ đến hoa tàn bướm ít, hay là đợi đến khi mẹ mất?”

Bà nói mình mất, không nói Hứa Khang. Hứa Tuế cũng hiểu được ý của mẹ mình.

Bên trên bàn ăn có một khoảng ngắn ngủi yên tĩnh xuất hiện, tiếng TV giờ này thật là rõ ràng.

Hứa Khang la lên một câu, “thôi được rồi, im lặng ăn cơm đi, lúc nào cũng nghe thấy bà càm ràm”. Nhiều năm bị cơn ốm đau tra tấn, nhưng Hứa Khang lúc này nói nhấn rõ từng chữ rõ ràng hơn bao giờ hết, ngày thường ông nói chuyện cũng khuyết thiếu lực lượng.

Trước kia ông sẽ không dùng loại giọng điệu này nói chuyện với Hách Uyển Thanh, cả một đời vẻ mặt ôn hoà, ngoan ngoãn phục tùng, ngược lại sau khi bệnh, tính khí lại biến thành nóng nảy, đổi nhau thành Hách Uyển Thanh phải nhẫn nại bao dung, đối với ông nói gì nghe nấy.

Hách Uyển Thanh im lặng.

Hứa Khang thay đổi khuôn mặt tươi cười: “Con gái mau ăn, đừng để ý tới mẹ con”.

Trong ấn tượng Hứa Khang rất ít khi gọi tên cô, từ nhỏ đến lớn đều là gọi ‘con gái, con gái ơi’. Còn nhớ rõ ông từng nói qua: “Thích nhất là khi nhìn thấy con gái của bố cười, giống như nhìn thế nào cũng đều không đủ”.

Hứa Tuế che giấu cảm xúc, cong lên khóe môi gắp thức ăn cho ông: “Bố ăn nhiều thêm một chút đi”.

“Uống rượu không?”

“Ba ba, con còn phải lái xe”.

Hứa Khang để đũa xuống, động tác chậm chạp đi lấy bình rượu: “Ở nhà ở một đêm đi, cùng Trần Chuẩn sáng mai lại đi về bên đó”.