Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Chương 39: Thích

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Linh nhạt nhẽo

Thời tiết ven biển biến hóa khó lường, lúc đầu vẫn là bầu trời ngàn sao, nhưng trong tích tắc, lại có dấu hiệu như sắp có bão.

Kế hoạch ban đầu của bảy người là cắm trại trên bãi biển ngắm mặt trời mọc buộc phải hủy bỏ, nhân lúc cơn mưa chưa kéo đến, vội vã quay về biệt thự.

Trong lòng Lâm Tiêu có tâm sự, về đến biệt thự cũng không nói với mấy nam sinh câu nào, kéo Mạnh Hân trở về phòng.

Cô cảm thấy cô hiện tại giống quả bom di động, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, cô phải đem những thứ bên trong trút hết ra ngoài.

Trút hết toàn bộ ra ngoài, không được để lại dù chỉ một chút.

Trong phòng chỉ bật một bóng đèn trần, bầu trời bên ngoài cửa sổ đen ngòm, gió rít gào, sấm chớp ầm ầm, kéo theo một trận cuồng phong.

Lâm Tiêu kéo Mạnh Hân ngồi xuống ghế sofa, nghiêm túc nói, “Tớ hỏi cậu một chuyện."

Mạnh Hân bị dáng vẻ quá mức nghiêm túc của cô lây nhiễm, ngồi thẳng người, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc: "Tớ đã yêu rồi, không hối hận."

“……”

Ý niệm tâm tình vừa nảy ra trong lòng Lâm Tiêu lập tức bị lời nói của cô ấy đánh tan.

Cô cảm thấy mình đúng là kẻ ngốc, tại sao không thể nghĩ đến việc thảo luận vấn đề quan hệ với một người mẹ đơn thân như cô.

Nhìn cô mãi không nói chuyện, Mạnh Hân cười hì hì, “Được rồi, không đùa với cậu nữa, cậu muốn hỏi tớ chuyện gì?"

“Tớ quên rồi." Lâm Tiêu từ sofa đứng lên, “Bị cậu ngắt lời, tớ liền quên rồi."

Tình huống này Mạnh Hân cũng từng trải qua rồi, cũng không nghi ngờ tính chân thật trong lời của cô, “Được thôi, vậy đợi cậu nhớ ra thì nói nhé."

“Hả."

Lâm Tiêu lúc này mất đi người duy nhất có thể tâm sự, nhất thời không thể trút hết những gì trong lòng, cô có chút thẫn thờ nằm trên giường.

Cô thế mà lại thích Giang Yến.

Điều này thực sự khó tin.

Nói thật, thời gian cô và Giang Yến quen nhau không tính là dài, nếu không phải vì tình cờ trở thành bạn cùng bàn, cô có thể không biết rằng có một người như Giang Yến trong thời cấp ba của mình cho đến khi cô tốt nghiệp, hoặc thậm chí rất lâu sau đó.

Trong mắt Lâm Tiêu, Giang Yến gây cho cô ấn tượng đầu tiên về một người tự ái tsundere, nói năng và hành động như một kẻ ngốc, hoàn toàn không có hình ảnh của một kẻ bắt nạt học đường mà cô biết.

Đặc biệt là sau khi làm bạn cùng bàn, Lâm Tiêu càng cảm thấy anh không giống học bá, cũng không kiêu ngạo và cáu kỉnh như người khác nói.

Anh biết cách trò chuyện với giáo viên, không vỗ bảng, không lật bàn, nộp bài tập giáo viên giao đúng hạn và tỷ lệ đúng luôn ở mức 100%.

Thích theo dõi cẩu huyết lúc tám giờ, chơi trò chơi cung đấu.

Không đánh nhau, không rắc rối, và không bao giờ bắt nạt.

Ngoại trừ một lần trong giờ thể dục lúc mới bắt đầu năm học, Lâm Tiêu chưa từng thấy anh có hành động gì liên quan đến bắt nạt học đường.

……

Nhưng hiện tại?

Lâm Tiêu trở mình trên giường, nhìn thấy cơn mưa như trút nước ngoài cửa sổ.

Trong mắt cô, Giang Yến bây giờ khác với quá khứ, mặc dù anh vẫn kiêu ngạo, tự ái và ngốc nghếch, nhưng Lâm Tiêu phát hiện ra rằng anh thực sự có nhiều mặt chưa biết.

Anh có rất nhiều bí mật, sẽ dễ bị tổn thương, sẽ cần sự dỗ dành, sẽ bảo vệ điểm yếu của bản thân, biết chăm sóc người khác, tính tình thực sự rất tốt, cũng rất hay cười.

Khi cười sẽ có một lúm đồng tiền nhỏ ở bên má phải, giống như nốt ruồi ở đuôi mắt, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.

Anh cũng rất thông minh, Lâm Tiêu phát hiện chỗ anh ở có rất nhiều bằng khen môn vật lý, trên bàn lúc nào cũng có đề thi vật lý.

Mỗi một lần đều không giống nhau.

Khi làm bài kiểm tra thích các câu hỏi trắc nghiệm hơn, bởi vì sẽ không tốn nhiều bút mực, trên lớp gặp phải các câu hỏi ngoài sách giáo khoa, anh cũng nghe một chút, sau khi biết đáp án, lại tiếp tục làm việc của mình.

……

Những ý nghĩ trong lòng Lâm Tiêu xếp ngày càng nhiều, trong đầu chỉ toàn hình ảnh liên quan đến Giang Yến, có lúc thì trong lớp học, có lúc thì ở chỗ của anh, có lúc lại quay lại cảnh tượng ở quán bar tối nay.

Nhanh hơn một bộ phim.

Cô chịu không nổi nữa, vén chăn ngồi dậy, hít một hơi thật dài, nghiêm giọng nói: “Mạnh Hân, tớ nhớ ra rồi.”

Mạnh Hân đang chơi trò chơi nghe thấy liếc nhìn cô, “Cậu nhớ ra cái gì?"

“Tớ nhớ ra điều tớ muốn nói với cậu lúc nãy." Lâm Tiêu đem chăn hoàn toàn vén lên, đứng dậy, ngón chân trắng nõn giẫm trên mặt đất, đi tới trước mặt nàng, "Mạnh Hân."

“Hả?" Vòng đấu của Mạnh Hân vừa vặn là trận thăng hạng, vào thời khắc mấu chốt, cô cùng đồng đội chơi rồng lớn, tốc độ tay nhanh đến mức bay lên.

“Tớ thích bạn cùng bàn."

“……”

Là một người đi rừng, Mạnh Hân ngừng tay, các anh hùng trong trò chơi đứng yên trong hố rồng, con rồng lớn đã bị kẻ thù cướp mất.



Đồng đội của Mạnh Hân tối nay đều là người qua đường, đều nhắn tin mắng mỏ cô, một người trong số họ đã bật mic mắng cô: "Đồ đi rừng ngu ngốc, không biết chơi thì đừng lấy người đi rừng, được chứ? Đồ rác rưởi!"

Mạnh Hân lấy lại tinh thần, nhanh chóng gõ vài chữ, sau đó trực tiếp thoát game, đặt điện thoại sang một bên, ngẩng đầu nhìn Lâm Tiêu, "Cùng bàn cậu?"

“Bạn cùng bàn nào của cậu?"

“Trung học cơ sở à? Hay tiểu học? Hay là trường mẫu giáo?"

Lâm Tiêu liếʍ khóe môi dưới, có chút xấu hổ, “......trung học phổ thông."

“……”

Trầm lặng ba giây.

Mạnh Hân nghiêm túc nói: "Tớ nghĩ điều này rất bình thường. Bạn cùng bàn của cậu rất đẹp trai, tính cách cũng không tệ, thích là chuyện hết sức bình thường."

Lâm Tiêu cảm thấy cuối cùng cô ấy đã nói một câu tiếng người.

Kết quả, câu tiếp theo lại trở về nguyên mẫu.

“Nhưng, chẳng lẽ cậu không cảm thấy tuổi của chúng ta, nhiệm vụ quan trọng nhất là học tập tốt phải không? Nói yêu đương gì chứ, lãng phí thời gian."

“......"Lâm Tiêu nói, “Bây giờ tớ cảm thấy, tớ ngồi đây cùng cậu nói về vấn đề này, mới thực sự là lãng phí thời gian."

Mạnh Hân nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, không nhịn được cười một tiếng, “Được rồi, tớ đùa với cậu thôi, vậy cậu nói cho tớ nghe, cậu thích gì ở cậu ta?"

Câu hỏi này quả thực khiến Lâm Tiêu chú ý, nàng cụp mắt, vẻ mặt mê mang ấn ngón tay lên đệm sofa.

Thấy cô như vậy, Mạnh Hân lấy ra những gì cô đã học nói, "Vậy để tớ đổi câu hỏi, bây giờ cậu biết bản thân thích cậu ấy rồi, tiếp theo cậu có dự định gì?"

“.......Cái gì dự định gì cơ?"

Về tình cảm, Lâm Tiêu là một tờ giấy trắng, cô chưa từng thích ai, thích một người cũng không biết phải làm sao.

“Thì là cậu thích cậu ấy, chẳng lẽ cậu không định ở bên cậu ấy sao?"

Lâm Tiêu chậm chạp Ah một tiếng, “Nhưng tớ không biết cậu ấy thích tớ không....."

“Vậy hiện tại là, cậu đang đơn phương thích bạn cùng bàn?"

“Cũng không thể tính là đơn phương mà."

Nghĩ đến những chuyện gần đây, Lâm Tiêu trong lòng có chút suy nghĩ, gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Tớ cảm thấy cậu ấy cũng có chút thích tớ."

Mạnh Hân khẽ chậc lưỡi, xoa cằm suy nghĩ, trông cô giống như một người từng trải nhiều kinh nghiệm tình cảm, rất nghiêm túc, "Vậy nhiệm vụ chính của chúng ta bây giờ là tìm hiểu xem bạn cùng bàn có thích cậu hay không."

Lâm Tiêu háo hức nhìn nàng, rất ham học hỏi, "Làm sao tìm hiểu?"

Im lặng một lúc.

Mạnh Hân vuốt cằm, nói một cách trịnh trọng, “Nếu không thì, cậu tự đi hỏi cậu ta đi."

“......"Lâm Tiêu cảm thấy cô và Mạnh Hân quen nhau đến bây giờ mà chưa tách ra quả là kì tích, “Bỏ đi, để tớ suy nghĩ đã — —"

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng sấm, một tia sét từ bầu trời xa xa đánh xuống, lóe sáng một vùng trời.

Sấm sét vẫn không ngừng, một giây sau, trong biệt thự đèn đột nhiên tắt, trong phòng lập tức chìm vào trong bóng tối.

“……”

-

Khi Giang Yến đến chuẩn bị gõ cửa, Lâm Tiêu và Mạnh Hân đang chuẩn bị ra ngoài xem có chuyện gì, cửa vừa mới kéo ra, liền nhìn thấy bóng người màu đen đang đứng bên ngoài.

Lâm Tiêu tim đập thình thịch, nàng theo bản năng “A" lên một tiếng, lui về phía sau một bước. Một giây sau, người đứng bên ngoài lặng lẽ mở miệng.

“Là tôi." Giọng nói thiếu trầm thấp chậm rãi, mang theo trấn định lực: "Chỉ là mất điện, đừng sợ."

Đừng sợ.

Vừa nghe thấy hai chữ này, Lâm Tiêu liền cảm thấy tâm tình vừa mới bình tĩnh lại lại sụp đổ, mặt bắt đầu không khống chế được nóng lên.

Kể từ khi biết những suy nghĩ khó tả của cô về Giang Yến tối nay, không biết tại sao, mỗi khi nhìn thấy Giang Yến, lại cảm thấy tội lỗi, như thể mình đã làm điều gì đó quá đáng sau lưng anh.

May mà lúc này xung quanh đều tối đen, anh cũng không nhìn thấy thần sắc trên mặt cô.

“Không sợ, chỉ là cậu đột nhiên xuất hiện có chút sợ hãi thôi." Lâm Tiêu vừa nói vừa hồi phục tâm tình, tiện thể chuyển chủ đề, “Đây là bị đứt cầu dao à?"

Giang Yến nhìn sấm sét bên ngoài của sổ, “Chắc là vậy."

Những người cũng từ trong phòng chạy đến, mất điện đột ngột khiến mọi người mất ngủ, Quan Triệt đề nghị, “Đi thôi, xuống phòng khách tầng dưới chơi trò chơi đi."

Vài người lần lượt đi xuống cầu thang, Mạnh Hân rất thức thời bỏ lại Lâm Tiêu phía sau, nhanh chóng theo bước chân của những người khác, thúc giục họ đi nhanh hơn.

“……”

Hàng lang chỉ còn lại hai người họ.



Lâm Tiêu trong lòng âm thầm ám chỉ chính mình, không sao, dù sao hắn cũng không biết ngươi thích hắn, ngươi cư xử bình thường cũng sẽ không ai biết.

Tâm lý gợi ý thật sự có tác dụng, cô lập tức trở nên bình tĩnh hơn, tiến lên một bước đóng cửa lại, "Đi thôi, chúng ta cũng đi xuống."

Giang Yến nhìn cô “à” một tiếng.

Hành lang tối đen như mực, Lâm Tiêu và Giang Yến sóng vai đi bên nhau, có lẽ là bởi vì bóng tối, hai người không để ý khoảng cách dựa rất gần nhau.

Khi hai ống tay áo cọ vào nhau, Lâm Tiêu ngửi thấy một mùi hương rất nhàn nhạt trên người anh, có lẽ là do anh tắm xong, mùi thuốc lá lúc trước cũng không còn nữa.

Vừa nghĩ đến tắm rửa, Lâm Tiêu liền nghĩ đến lúc trong phòng anh trước đó.

Hình ảnh không thể diễn tả lại hiện lên trong đầu cô, mặt cô bắt đầu nóng lên không kiểm soát được.

Cô không dám nghĩ nữa, theo bản năng bước nhanh hơn, nhưng vì tối không nhìn thấy đường nên cô không để ý, vô ý đá phải chậu hoa đặt ở một bên.

Bước chân của cô loạng choạng, nghiêng người về phía trước, may mắn là Giang Yến đã kịp thời kéo cô từ phía sau nên cô không ngã xuống đất.

Cô vừa đứng vững, Giang Yến đã trầm giọng mắng, “Cậu có phải bị đần không, tối như vậy, nhìn không thấy, cậu chạy cái gì?"

Hơi thở của thiếu niên kề sát trước mắt cô, cùng hơi thở của cô quấn lấy, Lâm Tiêu cảm thấy có chút ngột ngạt, muốn kéo hai người ra xa, tùy tiện đưa ra một lý do: "Tôi cảm thấy... hơi nóng."

Giang Yến cúi đầu nhìn cô, đột nhiên nhớ rằng bài hát mà anh chưa hát xong ở quán bar tối nay vì thời tiết thay đổi vẫn chưa nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Anh hơi quay mặt lại, ngoẹo cổ gọi tên cô, "Lâm Tiêu."

“Hả?" Cô ngước lên, cố nhìn rõ anh.

Trong bóng tối, giọng nói của thiếu niên cực kỳ rõ ràng.

“Bài hát đó có hay không?"

Lâm Tiêu hô hấp đình trệ, môi hơi hé mở, không nói ra lời.

Hay không?

Câu trả lời là có.

Nếu nghe không hay, cô cũng sẽ không nhận thức được tình cảm của mình dành cho anh, có thể vẫn đang loay hoay không biết nên khám khoa não hay khoa tim mạch.

Nhưng không biết tại sao, rõ ràng trước đây có thể dễ dàng nói lời khen ngợi với Hồ Hàng Hàng, nhưng bây giờ cô lại không thể nói lời nào với anh.

Ngoài cửa sổ gió ù ù, sấm sét ầm ầm, động tĩnh không nhỏ.

Lâm Tiêu mím môi, trong đầu cô đang diễn ra cuộc chiến giữa trời và người, một lúc lâu sau, cô bất đắc dĩ nói: "... Cũng tạm được."

Trong bóng tối nhìn không rõ biểu cảm của nhau, nhưng đều phóng đại từng âm thanh, thanh niên kia tựa hồ đang cười, thanh âm rất nhỏ rất nhanh liền biến mất.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ một tia sét đánh xuống, ánh sáng chói lọi chiếu vào, trong nháy mắt, Lâm Tiêu nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh.

Cười giống như không cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ý tứ càng thêm không rõ ràng, Lâm Tiêu cảm giác mình càng ngày càng nóng, chỉ muốn mau chóng trốn khỏi đây, giơ tay vẫy vẫy qua một bên mặt, có chút hoảng hốt, “Đi thôi, dưới lầu thật là quá nóng."

Mới đi được mấy bước, cô đột nhiên bị một cánh tay từ phía sau kéo lại, thân thể non nớt ngã nhào, có ngón tay lạnh lẽo rời khỏi cánh tay cô, nhưng không thu lại, di chuyển xuống móc lấy tay cô.

Lâm Tiêu sững người, cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể đều dồn về chỗ đó.

“Không phải không nhìn thấy à? Vậy tôi kéo cậu là được rồi.” Giang Yến cũng không tiến thêm bước nữa, chỉ móc một ngón tay quanh ngón tay út của cô.

Rõ ràng chưa có quá nhiều tiếp xúc, nhưng Lâm Tiêu lại cảm thấy bản thân dường như hoàn toàn bị anh khống chế, đại não trống rỗng.

Một tiếng sấm nổ vang lên, cô định thần lại, muốn rút tay về nhưng lại bị khống chế chặt hơn.

Thiếu niên dùng đốt ngón tay kia siết chặt, nắm chặt, cô không có cơ hội thoát ra.

Không thể trốn thoát, cô chỉ có thể đi theo.

-

Lâm Tiêu không biết làm cách nào mà cô bước qua mấy chục bậc thang, toàn bộ lực chú ý đều đổ dồn vào hai bàn tay đang móc vào nhau.

Cô nhìn bóng dáng của chàng trai trong bóng tối, trong lúc nhất thời đặc biệt muốn nghe lời Mạnh Hân, hỏi anh, rốt cuộc có thích cô hay không.

Nhưng cô không dám.

Thế giới tình cảm của cô trống rỗng, sạch sẽ, không có bất cứ điều gì, mãi đến một ngày, có người đẩy cửa bước vào.

Anh dùng lời nói và hành động của mình để vẽ nên những sắc màu trong thế giới tình cảm trống rỗng của cô, nhưng rồi một ngày nào đó những màu sắc ấy sẽ phai nhạt và biến mất.

Lâm Tiêu không dám đánh cược kết quả.

Tuổi thiếu niên, đối với tình cảm rất thẳng thắn, thích là thích, không thích là không thích, không có nhiều khúc mắc như vậy.

Cô thẳng thắn về cảm xúc của mình, nhưng cô cũng rất chậm chạp, sau khi hiểu được suy nghĩ của chính mình, cô lại trở nên rất thận trọng.

Cô nghĩ, có lẽ cô có thể đổi một cách khác để có được câu trả lời mà mình muốn.

Tác giả có lời muốn nói: - Bước vào giai đoạn thăm dò lẫn nhau hay còn gọi là giai đoạn mổ xẻ lẫn nhau.

Dịch giả có điều muốn nói: Ui Lâm Tiêu cuối cùng đã nhận ra tình cảm của bản thân rồi. Hiuhiu mình còn chưa biết cảm giác nắm tay sẽ như thế nào (khóc một dòng sông).
« Chương TrướcChương Tiếp »