Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Chương 51: Bảo Bối

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người dịch: Linh nhạt nhẽo 

Vẻ mặt thiếu niên nghiêm túc, ánh đèn mờ ảo trong phòng chiếu lên người anh một vầng hào quang dịu dàng, anh nhìn cô không chớp mắt.

Thật lâu sau, Lâm Tiêu mấp máy môi, cái cằm bị anh nhẹ nhàng nhéo một cái cũng theo đó mà chuyển động.

Cô nói: "Được, chúng ta nhất định sẽ mãi mãi ở bên nhau."

Nghe vậy, Giang Yến nhìn cô thật sâu, dùng đầu ngón tay xoa xoa phần cằm của cô, trong mắt anh hiện lên cảm xúc mà cô không thể hiểu được.

Một lúc im lặng không nói nên lời, nhưng điều phá vỡ tất cả là điện thoại di động của Lâm Tiêu đột nhiên rung lên, thiếu niên lấy lại bình tĩnh buông tay ra, hơi khó chịu sờ lên chóp mũi, đứng dậy bước đi.

Cuộc gọi là của Mạnh Hân, lúc cô vừa kết nối, Lâm Tiêu đã nghe thấy giọng điệu dò xét của cô: "Tớ không làm phiền cậu và trùm trường chứ?"

"" Không hiểu sao, Lâm Tiêu có chút áy náy che ống nghe, thấp giọng nói: "Không có, làm sao vậy?"

"Không có việc gì, tớ chỉ muốn hỏi tối nay cậu có về nhà không?" Mạnh Hân gõ gõ bàn phím, cười híp mắt nói: "Cậu và trùm trường ở trong phòng nói gì vậy?"

Lâm Tiêu nghĩ đến nội dung cuộc nói chuyện tối nay, không khỏi nóng tai, ngẩng đầu nhìn thời gian đã hơn mười giờ, cô đứng dậy, "Đi thôi, bây giờ trở về, trên đường sẽ nói cho cậu nghe."

Mạnh Hân hừ một tiếng, vội vàng tắt máy tính: "Vậy tớ ở dưới lầu chờ cậu."

"Được."

Sau khi cô cúp điện thoại, Giang Yến đi tới đứng trước mặt cô, bóng dáng cao gầy che mất nửa ánh sáng, "Anh đưa em về nhé?"

Lâm Tiêu nhướng mày cong môi, "Anh thích ứng với thân phận bạn trai này cũng nhanh đấy."

Giang Yến không thể phủ nhận điều đó, nửa ngồi ở phía sau ghế sô pha, nghiêng người nhìn cô, "Năng lực thích ứng của anh mạnh."

Lâm Tiêu mỉm cười.

“Được, anh đưa em xuống.” Anh đứng dậy, vươn hai cánh tay, ngón tay thon dài xinh đẹp đặt lên vai cô, dùng sức móc nhẹ cô, trong giọng nói mang theo ý cười, “Đi thôi, bạn gái ."

Buổi tối mùa đông, ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc, ánh đèn đủ màu rực rỡ, hai người lần lượt đi xuống lầu, ánh sáng và bóng tối kéo dài bóng dáng của bọn họ.

Dưới lầu náo nhiệt không thôi, Mạnh Hân đang đứng ở quầy bar, cùng tiểu quản trị viên mạng cười nói, trò chuyện về trò chơi, hoàn toàn không giống trước đây.

Giang Yến đưa hai người ra con hẻm bắt xe.

Ngọn đèn đường duy nhất còn sót lại trong con hẻm cũng ngừng hoạt động trước thời hạn do đường dây đã cũ kỹ, con hẻm nhỏ hẹp và tối tăm chỉ có thể nhìn xuyên qua ánh sáng của những tòa nhà cao tầng đối diện.

Ba người người song hành.

Trong bóng tối, giữa tiếng quần áo cọ xát khẽ động, cánh tay thiếu niên áp sát, mu bàn tay vô tình chạm vào nhau.

Lâm Tiêu sững người một lúc, hơi cong ngón tay.

Giây tiếp theo.

Anh giơ tay lên, ngón út móc ngón giữa của cô.

Trong vài giây tiếp theo, động tác thay đổi, ngón tay thon dài của chàng trai lướt qua ngón tay cô, lòng bàn tay ấm áp đan chặt vào nhau.

Trong bóng tối, mọi khoảnh khắc của chuỗi hành động này đều được phóng đại vô hạn.

Lâm Tiêu nín thở vài giây, cảm giác được đầu ngón tay mềm mại của anh cọ vào miệng hổ của cô, lưng cô đột nhiên cứng đờ, móng tay bấu chặt mu bàn tay anh.

Sau vài giây.

Với một tiếng cười khó nhận thấy, anh tiếp tục lặp lại hành động trước đó.

Mạnh Hân thị lực không tốt lắm, ánh sáng quá tối, mới đi được mấy bước liền giẫm phải mấy cái hố đá, suýt chút nữa ngã xuống.

Lại đạp nhầm, cô không nhịn được hét lên, sau khi đứng yên, cô lấy điện thoại di động ra bật đèn pin, ánh sáng của chiếc điện thoại di động lóe lên trong con hẻm.

Chiếu sáng đường dưới chân, cũng chiếu sáng bàn tay đang nắm chặt của hai người bên cạnh.

Mạnh Hân: ""

Mình còn cần dùng đèn pin điện thoại làm gì nữa, mẹ nó bản thân mình đã có thể chiếu sáng rồi – Cô nghĩ.

Sau khi lên xe, Mạnh Hân không kịp chờ đợi bắt đầu buôn chuyện, "Tiêu Tiêu, cậu và trùm trường đã lén lút yêu đương rồi à?"

Từ này được sử dụng đến mức ngay cả người lái xe ngồi phía trước cũng không thể không ngoái đầu nhìn lại.

Lâm Tiêu che mặt, "Nếu giáo viên ngữ văn của cậu biết cậu dùng “ám độ trần thương *” như vậy, đang ngủ cũng có thể bị cậu làm cho tức mà tỉnh."

(*) Ám Độ Trần Thương nghĩa là: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới. Nguyên bản chiêu này trích từ câu: “Minh Tu Sạn Đạo, Ám Độ Trần Thương”. Nghĩa là: “Giữa lúc trời sáng, sửa đường sạn đạo, ngấm ngầm bí mật, mở lối Trần Thương.”

Tấn công địch bằng hai mũi. Mũi công thứ nhất là mũi công trực diện, giữa thanh thiên bạch nhật, nhằm làm cho địch dồn sức phòng thủ. Mũi công thứ hai là mũi công ngầm, nơi mà địch không để ý, đột nhiên làm địch phải chia đôi phòng thủ mà vẫn không biết được bên nào mới là mũi chủ công. Nghi ngờ, nhầm lẫn, không quyết đoán trong phòng thủ sẽ dẫn tới thảm họa. Đây là kế giương đông kích tây, kế thứ 8 trong 36 kế. Ám độ Trần Thương trong câu trên còn được hiểu theo nghĩa tư thông, thông da^ʍ, ám chỉ mối quan hệ lén lút.

"Vậy tu thành chính quả?"

"Vẫn còn quá sớm để nói tu thành chính quả, chúng tớ hiện tại chỉ có thể như thế," Lâm Tiêu suy nghĩ một chút, thay đổi một thành ngữ thích hợp hơn, "Công phó ái hà."

Mạnh Hân không nhịn được cười, dựa vào lưng ghế, cảm khái nói: "Tớ thật không dám tin cậu và trùm trường có thể ở bên nhau, phải biết rằng từ trước đến nay trùm trường chưa có bất kì tin đồn với nữ sinh nào."

Cô nghiêng người đến trước mặt Lâm Tiêu, hai mắt lấp lánh, trên mặt tràn đầy ý cười, "Tiêu Tiêu, tiết lộ cho tớ một chút, trùm trường yêu đương có bộ dạng gì, có giống trong tiểu thuyết không, đối với người khác đều là mặt lạnh, trước mặt cậu là một con chó sói nhỏ bám người?"

Lâm Tiêu cười đẩy đầu cô ra, "Không có, làm sao có thể khoa trương như vậy, chính là nhìn qua cũng không có khó gần như vậy, sẽ càng ôn nhu."

“Được, tớ.....tuyên bố tớ bây giờ là một cốc nước chanh”. Mạnh Hân nghe xong lời này, liền ngã người xuống ghế, ghen tị thở dài: "A, tớ cũng muốn yêu a, tình yêu ngọt ngào bao giờ mới tới phiên tớ đây!" ! ! "

“Không phải cậu cũng có người từ các lớp khác gửi thư tình cho à?”

Nhắc đến thư tình, Mạnh Hân không khỏi trợn tròn mắt, nói: "Cậu cảm thấy một người trong thư tình bới móc hết tất cả các khuyết điểm của cậu, sau đó lại nói với cậu, tôi không ghét bỏ con người khuyết điểm của cậu, tớ và hắn có thể có tình yêu ngọt ngọt sao?"

Nhà của Lâm Tiêu và Mạnh Hân cách đó không xa, bên kia đường, họ xuống xe ở ngã tư ở giữa, mỗi người đi đến tiểu khu nhà mình.

Đêm đông gió lạnh.

Sau khi Lâm Tiêu vào tiểu khu, liền bắt đầu chạy, bình thường mất khoảng mười phút thì tối nay chỉ mất năm phút.

Cô nhập mật khẩu và bước vào hành lang, từng lớp hơi nóng phả vào mặt cô.



Chiếc điện thoại trong túi rung lên.

Lâm Tiêu lấy ra xem, không để ý tin nhắn mà nhìn thấy vạch pin trên đó, chỉ còn 9%, cô khẽ kêu một tiếng, bước nhanh vào thang máy lao về nhà.

Vẫn không có ai ở nhà, Lâm Tiêu không có thời gian, chỉ sau khi sạc điện thoại, cô mới bấm vào tin nhắn.

Giang Yến: - Đã đến?

Lâm Tiêu trả lời hai từ - Mới đến.

Trả lời tin nhắn xong, Lâm Tiêu để điện thoại sang một bên, cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, hơn mười phút sau, cô tắm rửa đơn giản rồi đi ra.

Bật đèn, nằm xuống chăn, cầm lấy điện thoại, ba tin nhắn chưa đọc –

- Ừm.

- Ừm?

- Ngủ rồi à?

Khoảng thời gian trung bình giữa mỗi tin nhắn là năm phút.

Lâm Tiêu muốn cười một chút, bấm bấm vào bàn phím—

- Chưa ngủ, mới đi tắm.

Giang Yến nhanh chóng trả lời tin nhắn:

- Được, vậy em nghỉ ngơi sớm một chút-

- ?

- Không ngủ?

- Ngủ!

- Ngủ bây giờ!

Trong giây tiếp theo, anh đã gửi một giọng nói chỉ dài hai giây.

"Chúc ngủ ngon."

Giọng nói trầm thấp, mang theo nụ cười.

Lâm Tiêu ghé sát tai nghe, chỉ cảm thấy lỗ tai tê dại, giơ tay xoa xoa, không khỏi lại bấm vào.

Nai nhỏ trong lòng đập thình thịch, cuộn mình trong chăn lăn trên giường rồi mới dừng lại, gãi gãi mái tóc dính ở một bên mặt, trong chốc lát mới bình tĩnh lại.

Hít, hắng giọng, nhấn nút thoại và thì thầm ba từ “Chúc ngủ ngon”.

Giang Yến vẫn chưa trả lời lại.

Lâm Tiêu nằm ở trên giường, nghĩ đến hôm nay chuyện phát sinh, nàng còn có chút giống như đang nằm mơ.

Cô cầm lấy điện thoại, lật xem những đoạn chat trước đây giữa hai người.

Kỳ thật bọn họ cũng không nói nhiều, ban ngày trong phòng học luôn ngồi cùng nhau, đến hơn chín giờ tối mới tan học, sau khi về đến nhà thu dọn một chút đã muộn rồi. Các bản ghi trò chuyện tùy ý lướt một chút đã đến phần đầu, phần lớn thời gian đều là những cuộc đối thoại không có dinh dưỡng.

Sau khi xem xong, cô thoát khỏi WeChat, nhìn thấy APP quen thuộc trên màn hình và nhấp vào.

Bài đăng của cô đã xuất hiện trên trang chủ, tiêu đề được viết hoa và in đậm, sau đó là một từ màu vàng sáng bóng, số lượng trả lời và thích đã vượt quá 30.000 .

Sau khi đọc các bình luận, Lâm Tiêu nhấp vào nút chỉnh sửa ở góc trên bên phải và cập nhật nội dung của bài đăng-

[Anh nói, không có nếu như, chúng ta nhất định sẽ mãi mãi bên nhau.]

Quá trình cập nhật mất chưa đầy một phút.

Các bình luận bùng nổ trực tiếp –

- Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh ! ! ! ! !

- Trời ơi trời ơi trời ơi tôi đã thấy gì! ! ! –

- Im lặng! Cô giáo đến rồi, bắt yêu sớm đi! –

- Có ai đang yêu chọn em siêu ngọt nào-

- Người khác yêu đương một năm bốn mùa đều thích hợp, tôi một năm bốn mùa đều không thích hợp-

- Hôm nay tôi là tinh chất chanh của tình yêu trong khuôn viên trường.

- Chuẩn rồi, kết hôn đi, chúng tôi đồng ý rồi-

- Quả chanh trên cây chanh, dưới cây chanh chỉ mình tôi :)-

Đeo kính râm không ai yêu -Wooooooooo CP thiếu niên của tôi! ! ! ! ! –

- Nhuộm niềm vui, woo woo woo.

Lâm Tiêu mỉm cười và lướt qua các bình luận trong khi điên cuồng khen ngợi cô.

Khi đăng bài nhờ trợ giúp này, cô không ngờ lại nhận được nhiều sự quan tâm của mọi người như vậy, khi ghi lại chuyện của cô và Giang Yến, những bình luận của những cư dân mạng này cũng là bảo vật có một không hai đối với cô.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Lúc gần mười hai giờ, Lâm Tiêu nghe thấy bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng đóng mở cửa, cô dụi dụi mắt, đang định đứng dậy đi ra ngoài.

Một giọng nói sắc bén cắt ngang động tác của cô, "Lâm Vĩnh Thành! Anh có lỗi với tôi như vậy! Có lỗi với con gái của chúng ta như vậy mà được sao! "

"Nghi Tống!" Giọng nói của Lâm Vĩnh Thành có chút bất lực, "Em biết đấy, Lâm gia chỉ có mỗi anh là con trai mà thôi! "

"Không phải em không biết trước khi chết mẹ anh đã nói những gì!"



Phương Nghi Tống nói: "Suy nghĩ của mẹ anh ở thời đại đó sao có thể so sánh với bây giờ? Bây giờ một đứa thì làm sao! Một đứa thì không phải là con của nhà họ Lâm sao! Đó không phải là máu mủ họ Lâm nhà anh à! "

"Nghi Tống "

Tiếng cãi vã dần được thay thế bằng tiếng khóc của Phương Nghi Tống.

Trong bóng tối, Lâm Tiêu động tác như đông cứng lại, trong phòng được sưởi ấm, nhưng cô lại có cảm giác như rơi vào động băng, lạnh thấu xương.

Điện thoại rơi trên giường, màn hình đang sáng, cô kiểm tra thời gian.

Đến lúc này nhìn thấy, Lâm Tiêu vẫn cảm thấy có chút may mắn, ngày hôm qua không có phát sinh chuyện tồi tệ như vậy.

Một ngày đẹp đẽ và đáng nhớ như vậy không nên có một kết thúc buồn như vậy.

Ba giờ sáng, Giang Yến trở lại phòng và nhìn thấy tin nhắn thoại cuối cùng của Lâm Tiêu trong điện thoại.

Anh tắt đèn, tựa người vào đầu giường, bấm đoạn ngắn, giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái vang lên trong phòng.

"Chúc ngủ ngon."

Sau khi Giang Yến gửi tin nhắn chúc ngủ ngon, anh để điện thoại trên lầu để sạc.

Vừa nhìn thấy tin nhắn, tuân theo nguyên tắc là trả lời tin tức của bạn gái bất cứ khi nào, gõ ba từ và gửi – Ngày mai gặp.

Gửi xong, anh đặt lại điện thoại lên giường, dừng một chút nhìn đi chỗ khác.

WeChat có một chức năng.

Khi bên kia đang nhập văn bản hoặc giọng nói, cột nhận xét sẽ chuyển sang trạng thái bên kia đang làm gì một cách rất nhân văn.

Lúc này, Giang Yến nhìn thấy từ "bạn gái" đã chuyển thành "bên kia đang gõ"

Giang Yến liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là 3:20 sáng, bạn gái chúc ngủ ngon là 11:20, khoảng thời gian đã là 4 giờ.

Anh đưa tay lên xoa xoa lông mày, yên lặng chờ cô dừng lại, anh đợi thêm một phút cũng không đợi tin tức về bạn gái đã ngủ rồi mà vẫn lướt mạng.

Giang Yến, người lần đầu tiên trong đời yêu, rơi vào trầm tư, sau nửa phút, anh cảm thấy mình không thể hiểu được, không bằng hỏi trực tiếp.

Điều cấm kỵ nhất khi yêu là một người không hỏi, một người không nói.

Bạn cùng lớp xuất sắc Giang Yến định vừa hỏi vừa nói để loại bỏ hoàn toàn điều cấm kỵ này trên con đường tình yêu của mình.

Anh gửi một tin nhắn:

- Vẫn chưa ngủ được?

Lâm Tiêu nhanh chóng trả lời:

- Sao anh biết em chưa ngủ? ?

- Tâm linh tương thông.

Giang Yến cười một tiếng, ngón tay mảnh khảnh gõ bàn phím, trong căn phòng tối om, chỉ có một góc giường được thắp sáng.

- Sao em vẫn chưa ngủ?

- Không ngủ được.

- Vậy nói chuyện một lúc nhé?

- Được a.

Lâm Tiêu ban đầu nghĩ rằng ý của anh khi trò chuyện sẽ chỉ đơn giản là gửi tin nhắn, nhưng trong giây tiếp theo, một trang cuộc gọi thoại bất ngờ xuất hiện, nhạc chuông đột ngột khiến cô giật mình.

Lâm Tiêu xoa xoa mặt ngồi dậy, có lẽ là sợ ba mẹ nghe thấy, cho nên hạ thấp giọng nói: "Giờ này còn gọi điện, anh không định đi ngủ à?"

“Sắp rồi.” Giang Yến mở đèn tường, cầm điện thoại di động đứng dậy, từ trong giá sách tìm một quyển sách, nằm trở lại trên giường, “Làm sao ngủ không được?”

“Chỉ là ngủ không được.” Có câu này, Lâm Tiêu không biết nên nói như thế nào, chỉ nói sang chuyện khác, “Có lẽ là lần đầu tiên yêu đương, có chút kích động a? Anh không kích động sao?"

“Kích động.” Giang Ngôn mở sách ra, tìm chỗ đọc lần trước, dùng đầu ngón tay ấn vào gáy sách, “Nhưng dù có kích động đến đâu cũng phải đi ngủ, ngày mai là thứ hai.”

"Chẳng lẽ ngày mai đối với anh mà nói không phải thứ hai sao?"

Giang Yến trầm thấp cười một tiếng, dựa đầu vào tường, "Anh có thể trốn học."

Cô thở dài, "Em cũng muốn trốn học."

Còn muốn thoát khỏi ngôi nhà này, nơi này.

Hai người trò chuyện hơn nửa giờ.

Giang Yến cất sách đi, không cưng chiều cô nữa, "Được rồi, đến giờ đi ngủ rồi, ngủ sớm đi, sáng mai anh đưa bữa sáng cho em, em muốn ăn gì?"

"Ravioli nhỏ tiệm lần trước?"

"Được, anh đi mua cho em, đừng đến muộn."

“Hừ.” Lâm Tiêu nằm ở trên giường, nghĩ đến tối nay nghe được những gì, cô lấy tay che mắt, thấp giọng hỏi: “Giang Yến, sao anh lại tốt với em như vậy?”

Giang Yến im lặng một lúc trước khi nói: "Em xứng đáng."

Lâm Tiêu cố nén trong mắt đau nhức, cười nói: "Ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp."

Cúp điện thoại.

Lâm Tiêu lau nước mắt, khi cô đặt điện thoại xuống, cô nhận được thêm hai tin nhắn từ anh.

- Lúc không vui phải nói cho anh, anh là bạn trai em, không phải ai khác.

- Chúc ngủ ngon, bảo bối.

Tác giả: Mình đã trở lại rồi đây, các bạn tiếp tục ủng hộ mình nhé. Chúc mọi người cuối tuần bình yên, vui vẻ 
« Chương TrướcChương Tiếp »