Dĩ Ác Chế Ác

3.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tại một khu cao ốc văn phòng trong thành phố B, một người đàn ông cắp túi hồ sơ vội vã đi vào trong tòa nhà treo biển công ty văn hóa truyền thông XX. “Xin hỏi…Quý Gia Hoành Quý tiên sinh có ở công t …
Xem Thêm

Chương 3
CHƯƠNG 3

“Gọi tụi nó làm gì,” Vương Hạo nói: “Chúng ta chơi riêng.”

Không ngờ Vương Hạo lại hiểu chuyện như vậy, Quý Gia Hoành trong lòng vui đến nở hoa, nghĩ thầm xem ra tâm nguyện bấy lâu nay giờ có thể đạt thành rồi. Vì vậy dứt áo vứt bỏ đồng bọn, dẫn Vương Hạo rẽ trái rẽ phải, đến một con ngõ nhỏ hẻo lánh vắng người.

____

Chính xác mà nói, mục tiêu của Quý Gia Hoành hôm đó cũng không phải Vương Hạo, mà là một nam sinh có quan hệ rất tốt với Vương Hạo.

Chuyện là đám người Quý Gia Hoành nửa đường chặn bọn Vương Hạo đang tan học về.

Những người bị chặn hiển nhiên từng nghe qua ‘sự tích huy hoàng’ của Quý Gia Hoành, họ mặt đối mặt nhìn nhau, không biết bọn lưu manh này bao vây mình rốt cuộc muốn làm gì.

Quý Gia Hoành hất hàm với nam sinh kia: “Chú! Bước ra đây tâm sự với anh!”

Phe bên kia phát hiện lai giả bất thiện, trầm mặc một hồi, có người nhịn không nổi bắt đầu xắn tay áo chuẩn bị lăn xả, đang thời điểm giương cung bạt kiếm, bỗng nhiên có người lên tiếng: “Ha, ta còn tưởng ai, hóa ra là Quý Gia Hoành!”

Kế đó một thiếu niên bước ra khỏi đám người đứng trước mặt bảo hộ nam sinh kia, thiếu niên này tuy là học sinh cấp hai, nhưng vóc người không nhỏ, chỉ thấp hơn Quý Gia Hoành nửa cái đầu, miệng đang nhai kẹo cao su, khoanh tay hất cằm nhìn Quý Gia Hoành.

Quý Gia Hoành thấy hắn, cảm giác rất quen, vắt óc nghĩ, đây còn không phải Vương Hạo cùng chung cư sao? Mẹ hắn hay đến nhà mình chơi mạt chược, khuya lơ khuya lắt vẫn chưa chịu về cha hắn thường bảo Vương Hạo sang gọi, lầu trên lầu dưới, tốt xấu cũng gặp nhau mấy lần.

Quý Gia Hoành thấy là người quen, trong lòng cũng thả lỏng phân nửa, cười nói: “A ha, Vương Hạo, bọn họ là bạn cùng lớp với chú sao? Anh đây chấm nó, muốn chơi với nó một chút.” Sau đó nhìn tư thế như lưu manh con của Vương Hạo, tự cho rằng gặp trúng người đồng đạo, càng thêm vui vẻ: “Như vậy đi, sau này chú đi theo anh, bảo đảm cho chú ăn ngon mặc đẹp.”

“Đi theo ngươi? Được thôi.” Vương Hạo quan sát hắn từ trên xuống dưới: “Chơi với hắn có gì vui, đi nào, ta chơi với ngươi.”

Quý Gia Hoành luyến tiếc nam sinh kia, còn hơi do dự, Vương Hạo đã quàng vai bá cổ hắn: “Sao, hay là chê bai ta?”

Quý Gia Hoành săm soi thân hình nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài bộ đồng phục thể dục của Vương Hạo, cười tà, khoát tay gọi những người khác: “Đi!”

“Gọi tụi nó làm gì,” Vương Hạo nói: “Chúng ta chơi riêng.”

Không ngờ Vương Hạo lại hiểu chuyện như vậy, Quý Gia Hoành trong lòng vui đến nở hoa, nghĩ thầm xem ra tâm nguyện bấy lâu nay giờ có thể đạt thành rồi. Vì vậy dứt áo vứt bỏ đồng bọn, dẫn Vương Hạo rẽ trái rẽ phải, đến một con ngõ nhỏ hẻo lánh vắng người.

(chết em rồi cưng ơi =)))) )

Sau đó hai đứa đứng đối diện nhau, Quý Gia Hoành muốn trực tiếp nhào tới, nhưng bởi vì hai bên quen biết, cảm thấy có chút xấu hổ.

Vẫn là Vương Hạo mở miệng trước: “Ngươi nói muốn chơi trò gì?”

Tuy rằng ngày nào cũng chặn người, nhưng trước giờ Quý Gia Hoành chưa từng đắc thủ, cho nên hiện tại đối mặt với miếng thịt mỡ lớn, có điểm không biết xuống tay từ đâu.

Vương Hạo cười khẩy nhìn hắn, biểu tình mang theo khinh miệt, bộ dạng vừa vô lại vừa cám dỗ.

“Nga! Nga!” Quý Gia Hoành mắt cũng đứng tròng luôn, kích động kéo khóa quần jeans, lại luống cuống tay chân tụt qυầи ɭóŧ, sau đó ưỡn hạ thân ra phía trước: “Vậy, vậy ngươi vuốt nó cho ta đi.”

Vương Hạo đăm đăm nhìn chỗ ấy của Quý Gia Hoành, ánh mắt khẽ biến: “Vuốt?”

Quý Gia Hoành đã hưng phấn đến mặt đều đỏ ửng, thở hổn hển liên tục gật đầu.

Đường cong bên khóe miệng Vương Hạo dường như càng sâu thêm: “Vuốt…” Sau đó thực sự vươn tay vuốt thứ kia của hắn.

Quý Gia Hoành bắt đầu cảm nhận kɧoáı ©ảʍ như điện giật.

Vương Hạo hỏi: “Sướиɠ không?”

Quý Gia Hoành nhắm mắt, cực kỳ hưởng thụ hừ hừ trong mũi nói: “Cũng được… ân ân… Ngươi nhẹ chút….”

Vương Hạo cười nhạo một tiếng, động tác trên tay vẫn không ngừng.

Vuốt thêm vài cái, Quý Gia Hoành bỗng nhiên đánh hơi ra mùi bất ổn, nơi bị người nắm giữ cảm giác có chút kỳ quái rất khó nói, cúi đầu nhìn, trên phân thân mình không biết từ lúc nào đã dính một vật thể dạng keo dán màu xanh, lại ngẩng đầu nhìn Vương Hạo, kẹo cao su trong miệng hắn đã không thấy đâu!

“Còn sướиɠ không?” Vương Hạo cười hỏi.

Biến cố quá đột ngột, Quý Gia Hoành không khỏi kinh hoảng, trợn mắt há mồm: “Ngươi… Ngươi…”

Không đợi Quý Gia Hoành nói hết câu, Vương Hạo đã trở mặt, nắm đấm thay phiên nhau nện tới tấp: “Vuốt! Vuốt! Vuốt đại gia ngươi!” Vương Hạo vừa mắng vừa ấn đầu hắn xuống, đánh cho hắn tối tăm mặt mày: “Mẹ nó, trêu chọc anh em của ta hả! Để lão tử chơi với kê kê của ngươi! Ta X mười tám đời tổ tông ngươi! Vương bát đản! Đi theo ngươi? Ta làm đến bà nội ngươi cũng không nhìn ra ngươi! Ta thao! Hôm nay không phế ngươi lão tử sẽ viết ngược lại chữ Vương!”

Vương Hạo hạ thủ không chút lưu tình, chiêu chiêu công kích yếu hại. Quý Gia Hoành lớn như vậy còn chưa bị đòn đau như thế, nháy mắt đã mặt mũi bầm dập, muốn chạy, quần trong quần ngoài đều treo nơi đầu gối, muốn đánh trả, đừng nói từ nhỏ được nuông chiều khí lực kém Vương Hạo, cho dù mạnh hơn, hắn vừa có động thái phản kích, Vương Hạo liền giẫm lên mệnh căn của hắn, bao nhiêu phản kháng đều bị bóp chết từ trong trứng nước.

Đến từng tuổi này, Quý Gia Hoành mới lần đầu tiên thể hội cái gì gọi là khóc không ra nước mắt, cái gì gọi là kêu trời trời không thấu kêu đất đất không hay, Vương Hạo thượng cẳng chân hạ cẳng tay, mưa quyền rơi trên da thịt, cuối cùng Quý Gia Hoành chỉ biết che hạ thân cuộn thành một đoàn vừa khóc thét vừa lăn lộn dưới đất, nỗ lực đem mọi công kích phân tán đến phần lưng tương đối cứng cáp.

Nhưng cho dù như vậy, vẫn rất đau.

Quý Gia Hoành nước mắt nước mũi tèm lem cũng không rảnh lau, ôm mặt tru lên, thanh âm thảm thiết không gì bằng, đáng tiếc nơi này là ngõ vắng do chính hắn cố ý tìm, trước đó đã kiểm tra địa thế vài lần, Quý Gia Hoành trong lòng hiểu rõ nhất —— cho dù lúc này có gào đến rách cổ họng cũng không ai đến.

Vương Hạo hì hục đánh xong, vừa phủi tay vừa đạp hắn mấy cước, phun một bãi nước bọt xuống đất, dùng mu bàn tay quẹt quẹt mũi: “Sau này đừng để ta thấy mặt ngươi! Bằng không lão tử thấy ngươi lần nào đánh lần đó!”

Đợi tiếng bước chân của Vương Hạo xa dần, Quý Gia Hoành mới từ từ ngẩng đầu, buông hai tay vẫn đang che khu hạ bộ, kẹo cao su dính giữa tay và tính khí, Quý Gia Hoành đưa tay lên mũi ngửi ngửi.

Chewing gum BiBaBu siêu dẻo hương dưa Hami —— đặc biệt dính.

Quý Gia Hoành một lần nữa lệ rơi đầy mặt.

♦♦♦♦♦

Thêm Bình Luận