Chương 17: Sự thật

Editor: Thư Thư

_________

Qua hai ngày, Ân Ly đi đến từ biệt Tấn An công chúa để về nhà. Công chúa không giữ lại, có lời muốn nói lại thôi. Thẳng đến lúc nàng rời đi cũng không nói ra, thở dài căn dặn nàng đi đường cẩn thận.

Xe ngựa đi mất nửa tháng mới về đến Biện Châu, Ân gia đã sớm nhận được tin tức đứng ở cửa đón nàng.

Ân Ly vừa xuống xe ngựa thì mọi người vây quanh hỏi han ân cần. Trong lòng nàng rất ấm áp quên đi những phiền muộn trong lòng.

Ở kinh thành lâu ngày tuy ăn sung mặc sướиɠ nhưng lại không bằng ở nhà của mình. Ân Ly đắm chìm trong sự vui vẻ, những chuyện ở kinh thành kia xem như là mộng, không phải thực, chỉ có điều trong đầu thỉnh thoảng hiện lên đôi mắt mông lung của nam nhân trên xe ngựa, làm nàng ẩn ẩn đau lòng.

Mấy ngày này, Ân Ly giống như lúc trước ở trong thư phòng cùng Ân Duyệt đọc sách viết chữ, Liên Kiều vội vàng từ bên ngoài chạy vào: "Tiểu thư, có người đến phủ tìm tiểu thư. Lão gia đang ở ngoài tiếp đãi, kêu nô tỳ vào mời tiểu thư đi ra."

"Bên ngoài có người? Tìm ta có chuyện gì?" Ân Ly nghi hoặc hỏi.

"Nô tỳ không biết, hình như là từ kinh thành tới."

Ân Ly bỗng nghĩ đến Tuân Du, lần trước ở trên xe ngựa hắn nói sẽ đến cầu hôn, mới đây đã tới rồi?

Ân Ly cảm thấy hơi hoảng loạn, vội vàng đi ra. Bước vào đại sảnh chỉ thấy Ân Thật Thu ngồi ở trên, trên sảnh cũng không còn người khác.

Ân Ly lấy lại bình tĩnh, tiến lên hành lễ: "Phụ thân, ngài tìm con?"

Ân Thật Thu kêu Ân Ly ngồi xuống rồi nói: "A Di, mới vừa rồi Tấn An công chúa cho người đến truyền lời, nói là công chúa bị bệnh muốn ngươi vào kinh để gặp mặt."

Lời này làm Ân Ly rất kinh ngạc, hôm chào từ biệt ấy Tấn An vẫn còn khỏe mạnh, sao mới mấy ngày đã bệnh rồi. Nghe giọng điệu giống như bệnh không nhẹ.

"Aiz, vi phu cũng biết còn mới từ kinh thành về, trên đường vất vả. Nay công chúa bị bệnh muốn gặp mặt con, ta cũng khó có thể từ chối, lại để con vất vả đến kinh thành một chuyến rồi." Ân Thật Thu thấy nữ nhi trầm mặc không nói, cho rằng nàng không muốn nên ông liền an ủi.

Ân Ly thấy ông hiểu lầm vội nói: "Phụ thân, A Di không sợ vất vả."

Công chúa bệnh nặng, sốt ruột muốn gặp Ân Ly, đặc biệt phái người tới đón, đồ đạc cũng không kịp thu dọn, ngày thứ hai nhanh chóng mang nàng lên đường.

Khẩn trương đến mười ngày cuối cùng cũng tới, Ân Ly bước xuống đã thấy Xuân Oánh đứng ngoài cửa đón nàng vào phủ.

Trên đường đi nhân cơ hội hỏi Xuân Oánh về bệnh tình của công chúa. Xuân Oánh lại ấp úng nói lòng vòng, Ân Ly thấy có chút kì lạ thì Xuân Oánh vội nói: "Cô nương đừng vội, thấy công chúa thì người sẽ biết."

Khi đến tẩm điện của công chúa, Xuân Oánh đẩy cửa ra: "Cô nương, công chúa ở bên trong chờ người."

Ân Ly càng thêm nghi ngờ, trong lòng thấp thỏm bất an, đi vào bên trong. Trong phòng sáng rực ánh nến nhưng không có người hầu nào, an tĩnh đến kì quái. Tim của nàng đập nhanh, tiến thoái lưỡng nan.

Đang không biết làm sao thì nội thất truyền đến âm thanh của Tấn An công chúa: "Ân cô nương tới rồi à? Mau tới đây."

Lúc này Ân Ly mới bình tĩnh bước vào

Đi vào nội thất mới thấy công chúa ngồi ở trước cửa sổ, vẫy tay kêu Ân Ly lại.

Ân Ly tiến lên hành lễ, giương mắt lặng lẽ nhìn Tấn An công chúa, thấy người tuy sắc mặt không tốt lắm nhưng tinh thần vẫn không tồi, không giống như đang bệnh nặng.

Công chúa nắm tay nàng, kéo nàng ngồi xuống, cười nói: "Làm cô nương ngồi xe mệt nhọc đến đây, đúng là bổn cung không phải."

Ân Ly vội xưng không dám có thể được công chúa nhớ là phúc phận của mình, sau đó nàng hỏi han bệnh tình của công chúa.

Tấn An công chúa cười cười: "Tuổi lớn nên bệnh thường xuyên, cũng không có gì trở ngại, lần này gọi ngươi đến thật ra có chuyện khác quan trọng hơn nhờ ngươi giúp đỡ."

Giờ Ân Ly mới biết công chúa mời nàng đến là có chuyện khác: "Mời công chúa nói."

Tấn An công chúa thở dài: "Không biết Ân cô nương còn nhớ đứa cháu kia của bổng cung không? Bổn cung không biết ngày ấy hai người bị ám sát rồi xảy ra chuyện gì, thậm chí khi hồi phủ ngươi liền rời đi, cũng không chào hỏi hắn một tiếng. Bổn cung làm trưởng bối vốn không nên hỏi nhiều, sau khi hồi phủ hắn liền sinh bệnh nhưng ngoan cố không chịu uống thuốc, cả ngày ngồi phê duyệt công văn, ngày đêm vất vả. Cách đây không lâu hắn còn đi Kham Châu tuần tra công việc ngoài đồng, hồi phủ hai ngày nay nằm trên giường không dậy nổi."

Công chúa nói tiếp: "Tuy bổn cung có cháu rất nhiều, nhưng rất có duyên với mẫu hậu hắn, đối với hắn quan tâm nhiều hơn. Từ nhỏ hắn đã rất thân với bổn cung, hơn nữa ta cũng không có con, xem hắn như con của mình. Hiện giờ hắn như vậy, bổn cung bất đắc dĩ lắm mới mời cô nương đến đây."

Ân Ly nhớ lại ngày hôm đó, trừ bỏ việc từ hôn trên xe ngựa thì cũng không có làm gì quá đáng, nàng cũng không nói nặng lắm. Ân Ly cho rằng mình không có bản lĩnh làm Vương gia đòi sống đòi chết: "Ngày ấy về phủ cũng không có gì đặc biệt, Vương gia chắc là có tâm sự gì khác, tiểu nữ không rõ lắm."

Tấn An nghe lời này biết Ân Ly không để Tuân Du vào lòng, thầm thở nói: "Ân cô nương, có chút lời bổn cung nên nói. Ngươi đối với hắn chắc cũng có nhiều hiểu lầm. Không ngại cùng ngươi nói thẳng, bổn cung nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, không thấy hắn đối xử tốt với nữ nhân nào như vậy. Nửa năm trước hắn đến nhờ bổn cung mời ngươi đến kinh, thiên viện trong phủ cũng là hắn chuẩn bị cho ngươi, từ chỗ ở đến cơm nước đều là một tay hắn an bày, sợ ngươi ở không quen. Còn có một chuyện ngươi không biết..."

Tấn An công chúa dừng một chút: "Lần trước lên núi cầu phúc, bổn cung nghe bệ hạ nhắc đến mới biết được. Mấy tháng trước đó, Kính Thừa* đánh bại Tề Quốc, về triều từ chối ban thưởng, ngược lại chỉ xin một ý chỉ. Cầu bệ hạ cho hắn làm chủ việc cưới hỏi.

* Kính Thừa là tự của Tuân Du

Lời của công chúa không lớn nhưng có thể đánh mạnh vào trong lòng Ân Ly, làm nàng có chút hoảng hốt khó tin. Theo như lời công chúa, một việc nàng cũng không biết. Nàng ở lầu các trong phủ, nàng dùng huân hương, thích ăn món này món kia lúc trước còn nghĩ công chúa sắp xếp, hiện giờ mới biết tất cả đều là công lao của Thất vương gia.

Tấn An công chúa nhìn Ân Ly đang ngây ngốc: "Bổn cung cũng biết ngươi đang nghĩ lấy thân phận của bản thân muốn làm trắc phi của Thất vương phủ còn khó khăn huống chi là chính phi. Thánh chỉ này của hắn người thường không biết, sao bổn cung lại không, hắn vì ngươi mà cầu xin. Nhất định phải lập ngươi làm chính thê."

Vừa nói xong đầu nàng muốn nổ tung. Nàng biết Tấn An công chúa nói đúng, phụ thân nàng chỉ là là quan viên nhỏ ở địa phương lấy thân phận của nàng sao có thể vào Vương phủ làm chính thê. Bởi vì nguyên nhân là vậy nên lúc trên xe ngựa Tuân Du cầu hôn nàng, nàng tưởng hắn nói đùa. Nhưng hôm nay nghe công chúa nói thì ra lời hắn nói là thật, hắn đã sớm muốn cưới nàng làm vợ?

Tấn An vỗ nhẹ mu bàn tay Ân Ly nói tiếp: "Ân cô nương, bổn cung biết ngươi còn nhỏ tuổi, đối với tình yêu còn ngây thơ nhưng ta là người từng trải, nhìn ra ngươi cũng không chán ghét Kính Thừa, hắn đã vấn vương ngươi như vậy, sao không cho hắn cơ hội thử xem có hợp hay không?"

Ân Ly nhớ đến lúc người kia trêu đùa cái mũi của nàng, ánh mắt thâm tình nhìn nàng. Trên xe ngựa cầu thân với nàng, khuôn mặt nàng dần nóng bừng lên.

Tấn An công chúa thấy nàng đỏ mặt, làm sao không hiểu được, trong lòng mừng thầm nói: "Nếu cô nương đã không phản đối thì bổn cung yên tâm rồi. Nếu ngươi đồng ý, ngày mai bổn cung đưa ngươi đến Thất vương phủ khuyên nhủ tên kia. Như vậy bệnh có thể giảm bớt, dù thái y có y thuật cao minh đến đâu hắn không chịu phối hợp thì cũng như không. Nếu hắn thấy ngươi, nhất định sẽ nghe lời, bổn cung cũng có thể an tâm."

Nhìn nàng không phản đối, công chúa an tâm gọi Xuân Oánh đến dẫn nàng vào phòng nghỉ ngơi.

Ban đêm Ân Ly nằm trên giường nhìn chằm chằm màn trướng cẩn thận nhớ lại. Từ nhỏ đến lớn đều ở Biện Châu, rất ít ra khỏi phủ những nơi khác nàng chưa từng đi. Kinh thành cũng là lần đầu tiên đến, lần đầu tiên gặp Thất vương gia là ở hội ngắm hoa của công chúa. Nàng không hiểu làm sao hắn có thể thâm tình với nàng như thế, thậm chí nửa năm trước còn muốn cưới nàng làm vợ?

Suốt một đêm Ân Ly đều trằn trọc khó ngủ, mãi cho đến gần sáng mới chợp mắt.