Chương 33: Về nhà

Editor: Dương Minh Thư

__________

Từ khi trở lại Biện Châu, sinh hoạt của Ân Ly trở lại giống lúc trước. Mỗi ngày cùng đệ đệ học tập. Vị phu tử mà Tuân Du mời đến rất uyên bác, Ân Thật Thu vô cùng vừa lòng, dò hỏi Ân Ly làm sao có được thư mời của Thất vương gia. Ân Ly ấp úng, chỉ nói do Tấn An công chúa ban cho. Ân Thật Thu tin thật nên không hỏi thêm. Hắn đâu biết được nữ nhi của mình ở kinh thành có mấy ngày đã kéo gần mối quan hệ với Thất vương gia.

Sau khi tiễn Ân Thật Thu đi, một mình Ân Ly ở trong phòng hoảng hốt. Người ngoài nhìn nàng rất bình thường, chỉ có nàng mới biết mình không còn là tiểu nữ vô ưu vô lo nữa rồi. Có thời gian rảnh nàng đều nhớ hắn, ngày nhớ đêm mơ. Cả đời chưa biết tương tư, nên vừa tương tư, liền bệnh tương tư*. Bây giờ nàng mới hiểu câu thơ đó của Từ tiên sinh

*Trích trong bài Xuân Tình của Từ Tái Tư.

Biện Châu không thể so với kinh thành, tình hình chiến đấu rất ít truyền đến đây, chỉ có chút từ kinh thành hoặc là binh sĩ từ biên quan về ngồi trong quán rượu, nói mấy câu cho bớt căng thẳng. Ân Ly cũng từng dò hỏi Ân Thật Thu, mặc dù làm quan ở Biện Châu nhưng chiến sự ngoài kia biết rất ít.

Thấy Ân Ly quan tâm đến tình hình chiến đấu ngoài biên cương Ân phụ cho rằng nữ nhi lo lắng, liền an ủi: "A Di không cần lo lắng, người lãnh binh hiện giờ là thất vương gia, xưa nay hắn dụng binh như thần, mặc dù dị tộc xâm lăng nhưng cũng không có gì đáng sợ. Ta rất tin tưởng Thất vương gia có thể dẹp loạn."

Ân Ly gật đầu, thở dài trong lòng: bởi vì hắn lãnh binh nên nàng mới lo lắng, tuy biết biết nam nhi lấy quốc gia làm trọng, nhưng nàng rất lo đao kiếm trên chiến trường không có mắt, hoàn cảnh gian khổ, ăn không ngon ngủ không yên. Những điều này hàng đêm đều tra tấn nàng.

______

Mãi đến nửa năm sau, Tấn An công chúa cho người hầu đến ban thưởng. Người đó nói với Ân phụ, trong lúc công chúa bệnh nặng Ân Ly không ngại cực khổ đến kinh thành hầu hạ, công chúa rất cảm kích, đặc biệt ban thưởng cho nàng. Người đó còn lấy ra hộp gỗ tinh xảo nói công chúa cố ý ý chuẩn bị cho Ân Ly, muốn nàng giữ thật cẩn thận. Ân Thật Thu vội kêu Ân Ly tiến lên tạ ơn.

Đồ vật được ban thưởng tính cả cái hộp gỗ kia được đưa đến viện của nàng, Ân Ly lựa chọn ra mấy thứ tinh xảo kêu Liên Bích, Liên Kiều dâng lên tổ mẫu và phụ thân, những thứ còn lại đều đưa cho đệ đệ. Bận rộn cả buổi cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, nàng ngồi xuống nhìn hộp gỗ trên bàn.

Nàng có dự cảm cái hộp này không phải do công chúa đưa, mà là hắn! Nghĩ đến đây tim đập càng nhanh, nàng lấy chìa khóa nhẹ nhàng mở ra. Trong hộp toàn là thư không còn thứ gì khác.

Nàng lấy một tấm cẩn thận mở ra, cõi lòng đầy chờ mong. Những chữ viết rồng bay phượng múa quả thật là Tuân Du viết cho nàng! Lá này là vào 1 tháng trước, bất quá chỉ là nói mấy việc vặt, mọi thứ đều tốt, bảo nàng không cần lo lắng, ở nhà ngoãn ngoàn chờ hắn về, linh tinh vân vân...

Ân Ly đọc thư vừa khóc vừa cười, động tác rất cẩn thận sợ mình làm rách. Nàng xem đi xem lại xong nhẹ nhàng đặt xuống, mở lá thứ hai ra, viết cách đây 2 tháng trước, cũng là những việc vặt vãnh, hắn nói nhớ nàng, dưới thân trướng đau cả đêm không thể ngủ được, đợi sau khi hồi kinh nàng phải đền bù cho hắn.

Tổng cộng có năm bức thư, rất mỏng, mỗi tháng được quân sĩ báo tin đưa về kinh thành, nhờ Tấn An công chúa chuyển cho nàng. Trong thư nói việc trong quân thế nào, hoàn cảnh nơi đó ra sao, nhiều nhất là nói nhớ nàng. Đọc đến trong lòng toàn đường mật. Hắn nói mọi chuyện thú vị trong quân doanh nhưng đao kiếm trên chiến trường nửa chữ cũng không nhắc tới. Ân Ly biết hắn nói như vậy để nàng không lo lắng thôi.

Về sau Tấn An công chúa thỉnh thoảng sẽ cho người đến báo tin. Nhưng đối với Ân Thật Thu lại nói, công chúa chúa ở kinh thành tìm được một một ít trang sức phù hợp với Ân Ly liền sai người đưa đến phủ.

Một thời gian được công chúa coi trọng Ân Thật Thu có chút bất an, không có công cán gì mà công chúa cứ ban thưởng xuống. Có điều Ân Ly không phát hiện ra, nàng rất chờ mong tin tức từ trong kinh thành đưa tới

Từng ngày qua đi, Ân Ly cũng từ từ trưởng thành, tháng sau là đến lúc cập kê. Trong lòng Ân Thật Thu nghi ngờ Tấn An công chúa thường xuyên ban thưởng là có tính toán, rất có khả năng liên quan đến chuyện hôn sự. Thấy ngày cập kê của Ân Ly đến gần, Ân Thật Thu sốt ruột, nghe nói công chúa và thánh thượng tình nghĩa sâu nặng, từng đề cử vài vị phi tử vào hậu cung. Nếu công chúa có ý đem A Di vào cung, hắn chỉ sợ cự tuyệt không được.

Ân phụ chỉ có mình Ân Ly là nữ nhi, ngày thường cực kỳ yêu thương, chưa từng nghĩ sẽ dùng nữ nhi đổi lấy vinh hoa phú quý. Hắn hiểu nữ nhi của mình tâm tư đơn thuần thẳng thắn, sao có thể ứng phó được với hậu cung hàng ngàn người kia? Như dê vào hang cọp khẳng định bị nuốt không còn mảnh xương! Hắn chỉ mong nàng có thể giả vào gia đình bình thường, vô lo vô nghĩ bình an trôi qua.

Nghĩ đến đây hắn liền hạ quyết định, rảnh rỗi sẽ đi xem tuấn tài trong thành Biện Châu, tìm người thích hợp cho Ân Ly.

_____

Hôm nay Ân Ly cố ý bưng chén canh bổ dưỡng vào phòng cho Ân Thật Thu, mấy ngày này hắn cứ nhốt mình trong phòng làm nàng rất lo lắng

Gõ cửa đi vào, nhìn trong thư phòng có một nam tử ngồi đối diện Ân phụ, thấy nàng đi vào hai người đều dừng lại không nói tiếp. Ân Ly biết mình đi vào không đúng lúc. Vốn định đặt canh xuống đi ra ngoài thì Ân Thật Thu gọi nàng lại:

"A Di đến đây." Kêu nàng đến trước mặt, chỉ vào người trẻ tuổi kế bên nói:

"Vị này là công tử của Phạm gia thái thú ở Biện Châu. Lại đây gặp mặt nào."

A Di ngây người, tiến lên hành lễ: "Phạm công tử."

Nam tử kia nhanh chóng đứng lên gật đầu với nàng: "Ân muội muội."

Ân Ly cúi đầu, hơi giật mình, nàng đứng không biết nên làm gì. Ân Thật Thu thấy không khí có chút xấu hổ nên nói:

"Khi còn nhỏ Phạm công tử từng đến phủ chơi với con, A Di còn nhớ không?"

Ân Ly giương mắt liếc nhìn thiếu niên trẻ tuổi, bộ dạng thư sinh gầy yếu, Ân Ly lắc đầu:

"Tuổi nhỏ có việc không nhớ rõ, mong công tử thứ lỗi."

Người kia vội nói: "Không sao, không sao, muội muội không cần để trong lòng."

Không khí xấu hổ lại dâng lên, Ân Thật Thu đúng lúc chen vào: "Phạm công tử tài học uyên bác, bây giờ là giám sinh ở Thái Học, năm sau có thể đến khoa cử, đến lúc đó tiền đồ rất rộng mở."

Phạm công tử cười nói: "Thế bá quá khen, tiểu chất tài hèn học ít không dám nhận, nghe nói Ân muội muội tài danh lan xa, tính tình ôn lương, gặp được quả không sai."

Ân Ly thấy hai người nói chuyện, cả người khó chịu nên tìm cớ nói với Ân Thật Thu:

"Phụ thân, đệ đệ bên kia còn tìm con, xin cho nữ nhi lui trước."

Ân phụ có hơi xấu hổ cho nàng lui xuống. Ân Ly hành lễ với hai người xong vội vàng rời khỏi thư phòng

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

29/08/2020