Chương 13: Cốt truyện

Ngày hôm sau, Ngôn Nam thực sự không thể xuống giường nổi, hai chân trắng như tuyết in đầy những dấu hôn và dấu ngón tay, chúng đang run rẩy dưới chăn, Quý Dư Phong phải một ngày ba bữa cơm bưng nước rót dâng đến tận giường, thậm chí chuyện đi vệ sinh Ngôn Nam cũng phải nhờ hắn giúp đỡ.

Quý Dư Phong mặc cho vất vả nhọc nhằn vẫn cứ làm, thậm chí còn có chút vui vẻ. Nhưng Ngôn Nam lại khá xấu hổ, cậu cảm thấy tại mình mà hắn không thể đi làm được.

“Vợ ngốc.” Quý Dư Phong nhéo chóp mũi Ngôn Nam: “Chồng, sao có thể yên tâm để em ở nhà một mình cho được?”

Nhưng dù sao, Ngôn Nam cũng không phải là thực sự bị thương, chỉ là hai chân cậu có chút bủn rủn, không đến mấy ngày đã nhảy nhót như thường. Sau khi có thể xuống giường, việc đầu tiên cậu làm là muốn được ra ngoài.

"Em định đi nơi nào? Muốn anh đưa em đi không?" Quý Dư Phong hỏi.

Ngôn Nam lắc đầu: “Không cần.” Sau đó mặt cậu đỏ bừng, dường như lời sắp nói ra khiến cậu vô cùng xấu hổ: “Ừm… Anh có thể cho em mượn một ít tiền được không, còn điện thoại của em…”

Cậu bị đuổi ra khỏi nhà, trước khi đi cậu cũng đã để lại tất cả mọi thứ trên bàn, nên bây giờ không xu dính túi. Công việc trước đó cũng được bố mẹ sắp xếp, làm việc ở công ty nhà. Hiện tại cậu cùng cha mẹ và anh trai xảy ra bất hoà, chắc chắn không thể đến đó được nữa.

Nếu không phải cùng đường, cậu thật sự không muốn phải mượn tiền của Quý Dư Phong chút nào.

Ngôn Nam lo lắng đến mức liên tục xoa ngón tay vào góc bàn.

Quý Dư Phong nói: "Em cần bao nhiêu tiền?"

Ngôn Nam thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng đoán trước Quý Dư Phong sẽ không từ chối, nhưng nhận được đáp án rõ ràng vẫn khiến cậu yên tâm hơn. Cậu đang định nói mượn 500 là đủ rồi, cậu sẽ nhanh chóng tìm được việc làm và trả lại cho hắn, thì nghe Quý Dư Phong nói: “Tôi đưa thẻ lương cho em, em cứ tiêu tiền trong đó là được."

Ngôn Nam: ?

Ngôn Nam:!!

"Lương của anh chỉ có một đô la thôi sao?"

Quý Dư Phong cười: "Em đang nghĩ gì vậy, Nam Nam. Họ của tôi không phải là họ Lưu."

Làm sao Ngôn Nam lại không biết xấu hổ đi hỏi thẻ lương của Quý Dư Phong, dám chắc trong đó phải có rất nhiều tiền.

"Không cần, không cần, mượn một chút là được rồi."

Quý Dư Phong nhìn Ngôn Nam một hồi, thấy cậu thật sự không muốn thẻ lương của mình, thì có chút thất vọng nói: "Tôi còn có một tấm thẻ chuyên môn đặt tiền lẻ, hay em cầm dùng trước.

Ngôn Nam gật đầu và hỏi lại: "Anh có điện thoại di động không sử dụng không?"

Quý Dư Phong nào nỡ để Ngôn Nam dùng điện thoại di động mình không dùng, nhưng hắn dùng điện thoại cũ của cậu thì được. Tuy nhiên trong lúc vội vàng lại không thể mua ngay được một bộ di động mới, nên hắn đành đưa điện thoại di động mình mới thay gần đây cho Ngôn Nam dùng tạm.

"Em cứ xài tạm đi, tôi sẽ mua cho em một cái mới."

Ngôn Nam gật đầu, nhưng không để ở trong lòng. Quý Dư Phong đã tải xuống WeChat và Alipay, hai phần mềm cần thiết để cậu cài đặt, gắn thẻ đổi tiền đã hứa với Ngôn Nam vào hai phần mềm đó.

Ngôn Nam không quan tâm trong thẻ có bao nhiêu tiền, vì dù sao cũng phải hơn 500. Nhưng Quý Dư Phong lại chủ động nói: "Trong đó chỉ có hơn một triệu, không đủ tiêu sao? Muốn anh chuyển thêm một ít nữa cho em không?"

Ngôn Nam: ?

Ngôn Nam: ! !

Hơn một triệu? Nhiêu đó mà gọi là tiền lẻ!!

Ngôn Nam đã bị sốc. Cậu không nói nên lời. Phải mất một lúc sau cậu mới phát ra một giọng yếu ớt: "Đủ, đủ rồi ..." Nếu cậu biết cái gọi là "Tiền lẻ" của Quý Dư Phong là hơn một triệu nhân dân tệ,thì chắc chắn là cậu sẽ không hỏi mượn.

Quý Dư Phong hôn lên trán Ngôn Nam, cảm thấy người yêu của mình thật tuyệt vời.

"Vậy anh đi làm, tối nay về sớm anh có quà cho em."

Quý Dư Phong đi ra ngoài không lâu, Ngôn Nam cũng ra khỏi cửa, cậu đi tới phòng làm việc gần nhất đăng ký lại thẻ điện thoại di động. Thẻ điện thoại đã được đưa vào điện thoại, nhưng có rất ít cuộc gọi nhỡ nhận được và tất cả chúng đều được đánh dấu bằng tên "Quảng cáo", "Trung gian" và những thứ tương tự.

Ngôn Nam tự nhủ không cần nghĩ lung tung nữa, rõ ràng điện thoại di động của cậu để ở nhà, nên tất nhiên là người nhà sẽ không thể gọi điện thoại được cho mình nên giờ trong hoàn cảnh này có gọi cũng vô ích.

Nhưng cậu vẫn không khống chế được cảm giác mất mát đang dâng lên trong lòng, du͙© vọиɠ háo hức muốn bắt lấy cái gì đó khiến cậu không ngừng đi về phía trước. Đợi khi hồi phục lại tinh thần, thì cậu đã đứng ở trước cửa căn hộ quen thuộc nhất của mình, thấy cửa mở rộng, công nhân dọn dẹp đang mang đồ đạc dọn ra ngoài.

Một người đàn ông trong bộ vest rẻ tiền đứng giữa phòng, khi thấy một người lạ mặt đứng trước cửa, anh ta nở ra một nụ cười chuyên nghiệp đặc trưng để chào đón: “Vị khách này, ngài đến xem nhà phải không?” Nhưng rồi lại tự bác bỏ lập luận đó: “Nhưng quảng cáo vẫn chưa được đăng mà."

Nụ cười của Ngôn Nam trở nên gượng gạo, từ khóe môi đến đôi mắt đều hiện lên từng trận cay đắng.

"Nhà này định cho thuê sao?"

"Đúng."

"Nhưng không phải còn có người ở trong đó à?"

Người đàn ông nhận ra người thanh niên trước mặt là người quen của chủ nhà trước, không phải là khách hàng tiềm năng, nên nụ cười cũng lạnh đi: "Tôi không biết người ở trước, chủ nhà cho tôi thuê căn nhà này."

Căn hộ này được đăng ký dưới tên của mẹ Ngôn và người được gọi là chủ nhà tất nhiên là mẹ cậu. Ngôn Nam muốn khóc, nhưng trong mắt lại khô khốc. Cậu vẫn mơ ước được đoàn tụ với gia đình, nhưng thực tế đã giáng cho cậu một đòn nặng nề nhất.

Ngôn Nam trở về nhà của Quý Dư Phong sớm hơn dự kiến, vừa về đến nhà thì chui vào chăn ngủ đến tận chiều tối. Ánh sáng bên ngoài cửa sổ đã chuyển từ màu trắng sang màu cam, Ngôn Nam ngây người nhìn một lúc trước khi nhớ ra mình định làm gì.

Cậu tìm thấy sơ yếu lý lịch mà cậu đã làm khi tốt nghiệp một năm trước, sửa đổi nó một chút, mở phần mềm tuyển dụng đã tải xuống và gửi hồ sơ cho tất cả các vị trí có liên quan đến chuyên ngành của cậu. Sau đó tôi tắt điện thoại và đi vào bếp.