Chương 8

Thật là xấu hổ.

Ở trước mặt Quý Dư Phong khóc đến thương tâm chẳng hề có chút hình tượng nào, nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt. Quý Dư Phong cúi đầu, cầm khăn tay rồi giống như lau đồ sứ trân quý từng chút từng chút lau đi những giọt nước mắt trên mặt Ngôn Nam, dáng vẻ ôn nhu cẩn thận, trùng hợp với người thiếu niên trong trí nhớ của Ngôn Nam.

Trong nháy mắt cậu như muốn đắm chìm trong sự dịu dàng của hắn, rồi lại rất nhanh lấy lại tinh thần.

Tất cả đều là giả, cậu nghĩ. Cho dù bây giờ Quý Dư Phong có dịu dàng đến đâu, nhưng rồi cũng sẽ có một ngày nào đó hắn vẫn sẽ không chút để ý đến mong muốn của cậu mà đè cậu xuống dưới thân. Sự dịu dàng giả tạo bây giờ chỉ để dễ dàng đạt được những mục đích đê hèn đó.

Ngôn Nam sụt sịt, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như sở môn, bị bao quanh bởi một thế giới ảo được tạo nên từ những lời dối trá, không thể phân biệt được đau là thật và đâu là giả. Cậu quay đầu né tránh tay của Quý Dư Phong, thản nhiên nói: "Tôi muốn về nhà."

Tay cầm khăn của Quý Dư Phong cứng đờ: "Vậy tôi đưa cậu về, được không?"

“Không!” Ngôn Nam lườm hắn một cái: “Anh cũng không phải người tốt gì!”

Thừa dịp Quý Dư Phong còn đang ngơ ngác, cậu mở cửa toilet lao ra ngoài.

Trước cổng khách sạn luôn có taxi đợi khách, Ngôn Nam nhanh chóng lên taxi, báo địa chỉ nhà cho tài xế rồi giục tài xế lái xe nhanh lên. Nhìn chiếc xe taxi lái ra khỏi khách sạn, Ngôn Nam cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi cậu thả lỏng, nước mắt lại suýt nữa rơi xuống.

Điện thoại di động liên tục đổ chuông và ID người gọi hiển thị một số lạ. Có thể là Quý Dư Phong gọi tới, hoặc có thể không phải. Ngôn Nam đã mệt mỏi với việc phải đối mặt với những giọt nước mắt đang phải kìm nén, cậu không muốn bận tâm suy nghĩ những chuyện khác, do đó cậu đã dứt khoát tắt điện thoại di động, xuống xe trả tiền rồi mới bật điện thoại lên lại.

Cuộc gọi cuối cùng là 10 phút trước.

Ngôn Nam mở cuộc gọi nhỡ và nhìn chằm chằm vào danh sách dài của các số lạ, thậm chí đến cả cậu cũng không rõ mình đang suy nghĩ cái gì. Gió vào mùa thu rất lạnh, thổi qua ống tay áo ướt đẫm nước mắt, mang đến cảm giác se lạnh khó chịu. Lúc này Ngôn Nam mới hoàn hồn, cất điện thoại đi lên lầu.

Cậu đi thang máy lên tầng mình ở, Ngôn Nam vừa bước ra khỏi cửa thang máy đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng trước cửa nhà mình. Ngay lập tức, những từ như trộm cắp, cướp bóc, hϊếp da^ʍ, bắt cóc v.v. xuất hiện trong đầu cậu. Ngôn Nam sợ hãi, người đàn ông nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, ánh trăng lạnh lẽo trên hành lang chiếu sáng gương mặt nghiêng điển trai của người đó. Lúc này, Ngôn Nam mới thấy rõ người trước mặt mình không phải là khác mà chính là Quý Dư Phong.

"Tại sao anh lại..." Trong nháy mắt kinh ngạc thậm chí là đè nén cơn tức giận, Ngôn Nam, sao cũng không nghĩ ra rốt cuộc thì Quý Dư Phong đã làm cách gì mà có thể trở về sớm hơn cậu, dường như còn chờ cậu ở đây một hồi lâu rồi.

Giọng nói của Quý Dư Phong trầm thấp, như là sợ chính mình lớn tiếng dọa Ngôn Nam sợ hãi: "Taxi luôn đi đường vòng."

Chắc chắn không phải chỉ có lý do này. Nhưng Ngôn Nam không hỏi, sau khi kinh ngạc, thì lý trí đã giành lại ưu thế: "Trở về đi, tôi không muốn gặp anh."

Quý Dư Phong trầm mặc, Ngôn Nam không vội, hai người đứng đối diện nhau dưới ánh trăng.

"Tôi muốn đi vào ngồi một chút."

Vào trong và làm điều đó?

Cả người Ngôn Nam nhất thời xù lông như một con mèo bị giẫm phải đuôi, cậu cảnh giác nhìn chằm chằm vào Quý Dư Phong. Anh thấy vậy thì thở dài bất lực: "Tôi hứa sẽ không làm gì cả, Nam Nam. Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng cậu sẽ ở nhà an toàn và sẽ không có bất kỳ hành động quá khích nào."

Ngôn Nam còn không đến mức vì Triệu Dương mà làm ra hành động quá khích gì, cậu chỉ là, chỉ là cảm thấy rất buồn.

Thời thơ ấu cậu bị cha mẹ bỏ rơi; Bị bạn học cô lập ở trường cấp 2; Bị Thường Bân khinh miệt ghê tởm vì là người song tính trong tiệc đính hôn - Những hồi ức mà Ngôn Nam vốn tưởng rằng nó đã bị lãng quên này, hóa ra nó chưa bao giờ biến mất. Thay vào đó, nó giống như một con côn trùng ngủ đông trong ký ức của cậu, giờ theo sự phản bội của Triệu Dương mà thức dậy, cắn xé trái tim cậu một cách đau đớn.

Quý Dư Phong tiến lên một bước, Ngôn Nam theo chuyển động của hắn mà lùi lại một bước cho đến khi không thể lùi được nữa, lưng cậu áp vào tấm ván cửa của cánh cửa đối diện.

Quý Dư Phong cười khổ nói: "Nam Nam, tôi cam đoan sẽ không tổn thương cậu, cũng sẽ không làm chuyện gì trái với ý muốn của cậu nữa... Tôi thật sự, thật sự chỉ muốn đảm bảo cậu được bình an vô sự."

Đảm bảo? Đảm bảo nó có ích lợi gì?

Việc sử dụng một lời nói đảm bảo là gì? Loại mánh khóe trên miệng này vừa nghe vào là đã có thể cảm nhận được nó không có độ tin cậy cao rồi. Triệu Dương cũng từng cam đoan với cậu, hứa sẽ vĩnh viễn là bạn thân của cậu, mãi mãi sẽ không bao giờ phản bội cậu.

Quý Dư Phong không còn cách nào khác, thấy Ngôn Nam tuy có tức giận có buồn bực, nhưng cũng không đến mức không thể ngăn cản, vì vậy cuối cùng cũng buông tha cho trái tim mình.

"Tôi đi đây?"

Tại sao anh ta lại nói điều này, Ngôn Nam nghĩ, bộ có ai tính giữ anh ta lại sao, đúng là con người kỳ cục.

Quý Dư Phong không có đi thang máy, mà là bước từng bước một đi xuống cầu thang bộ. Đèn kích hoạt bằng giọng nói bật lên theo tiếng bước chân của hắn, ánh sáng màu cam chiếu rọi lên người, nhìn bóng dáng khi hắn bước đi trông thật cô đơn lạnh lẽo.

Hắn từng bước từng bước đi xuống cầu thang, đến một nơi mà Ngôn Nam không thể nhìn thấy.