Chương 12: Đào Đào không phải Trư bát giới (5)

Thương Vấn Thanh nấu hơn nửa nồi cháo, hai anh em mỗi người một chén, còn lại vào hết trong bụng Hoắc Đào Đào, cô còn ăn bốn cái bánh bao lớn cùng với hai quả trứng gà.

Thương Vấn Tinh nhìn quá trình đó trợn mắt há mồm.

“anh, cậu ta là Trư Bát Giới sao?”

Hoắc Đào Đào chu mỏ phản bác: “Đào Đào không phải là Trư Bát Giới, mà là con của thần thú.”

“Chỉ có heo mới ăn nhiều như vậy”, Thương Vấn Tinh ra vẻ thông minh, “Anh, cậu ta sẽ ăn sạch nhà chúng ta mất.”

Cô bĩu môi: “Sẽ không, Đào Đào đã ăn không nhiều rồi.”

“Cậu ăn bữa sáng bằng tôi ăn mấy ngày, còn nói không nhiều?” Thương Vấn Tinh cao giọng, đứng lên không chút lưu tình, “Những thứ này đều là anh tôi bỏ tiền ra mua, cậu có tiền không?”

Hoắc Đào Đào bị cậu chất vấn làm bối rối.

Tiền?

Lúc trước ở nhà cây, mặc dù mẹ không để cho cô ăn quá nhiều, nhưng cho tới bây giờ cô chưa bao giờ chịu đói, hơn nữa trong rừng, ông nội cây đa, dì cáo nhỏ, chị hoa thủy tiên thường xuyên tặng đồ ăn cho cô, cô cho tới bây giờ chưa thấy qua tiền.

“Có tiền có thể mua được đồ ăn ngon sao?”

Thương Vấn Tinh: “Nói nhảm.” Anh ở đâu lại nhặt được một tên nhà quê?

Hoắc Đào Đào: “Vậy sau này dì sẽ kiếm nhiều tiền.”

“Con nít không thể lên lớp, không kiếm được tiền.”

“Ăn xong rồi sao? Ăn xong rồi đi học.” Thương Vấn Thanh cắt đứt cuộc đối thoại vô nghĩa giữa hai đứa trẻ.

Thương Vấn tinh vừa nghe xong, mặt liền ỉu xìu.

“Em không muốn đi nhà trẻ.”

Thương Vấn Thanh mặt không cảm giác: “Lý do?”

Thương Vấn Tinh cúi thấp đầu im lặng không lên tiếng.

“Không có lý do gì, thì lấy cặp đi học.”

Thương Vấn Tinh ném cái muỗng xuống đất, buồn buồn chạy về phòng, qua một lúc, xách cặp đi ra.

Từ sau khi mẹ xảy ra chuyện, Thương Vấn Thanh vừa làm mẹ, vừa làm cha cho đứa em trai nhỏ hơn 13 tuổi, Thương Vấn Tinh đối với anh hai vừa yêu vừa sợ.

Đến cổng nhà trẻ, Thương Vấn Thanh vẫn nhìn dáng vẻ buồn chán của em trai, xoa đầu cậu một cái: “Đi vào đi.”

Thương Vấn Tinh mặt đầy mong chờ: “Hôm nay anh sẽ tới đón em?”

“Chúng ta không phải nói xong rồi sao, bà Ngô sẽ đến đón em.” Bà Ngô là hàng xóm của nhà cậu, có một đứa cháu cũng ở nhà trẻ này, Thương Vấn Thanh liền nhờ bà thuận đường đón luôn Thương Vấn Tinh.

“Anh hâm đồ ăn trong nồi cơm, đi học về em có thể ăn. Ăn cơm xong nhớ làm bài tập, không được phép trèo cửa sổ, trừ anh, ai tới cũng không được mở cửa.”

Thương Vấn Tinh bất đắc dĩ gật đầu một cái, cậu biết anh phải ra ngoài làm việc kiếm tiền, nhưng liếc mắt nhìn Hoắc Đào Đào đang nắm ống quần anh mình, không nhịn được hỏi: “Vậy còn cậu ta?”

Tại sao cậu ta có thể đi theo anh?

Thương Vấn Thanh nói: “Chuyện này không cần em quản, mau đi vào thôi.”

Thương Vấn Tinh phồng má, nhìn Hoắc Đào Đào làm mặt quỷ, để lại một câu “Tôi ghét cậu”, xoay người vội vàng chạy vào nhà trẻ.

Hoắc Đào Đào khóe miệng giật giật, dáng vẻ đáng thương.

“Cháu ngoại lớn, Tiểu Tinh Tinh sao lại ghét dì?”

“Ạch, có thể tâm trạng nó không tốt.”

“Là bởi vì phải đi học sao?” Mặc dù cô không biết nhà trẻ là một nơi như thế nào, nhưng cô biết đi học.

“Trước kia mẹ, mẹ cũng bắt dì đi học, còn tìm ông nội cây đa mỗi ngày tới dạy chữ cho dì, không thể đi ra ngoài chơi, khi đó dì cũng không vui.” Hoắc Đào Đào nghĩ như vậy, trong nháy mắt liền hiểu tâm trạng của Thương Vấn Tinh.

Thương Vấn Thanh có chút kinh ngạc: “Dì cũng có thể viết chữ?”