Chương 22: Không phải con nít xấu (1)

Hôm nay tan làm sớm, Thương vấn Thanh quyết định đưa Hoắc Đào Đào đến trung tâm thương mại mua quần áo, mặc lại đồ cũ của Thương Vấn Tinh cũng không phải là cách.

“Đào Đào có quần áo mới sao?” Hoắc Đào Đào gương mặt đầy mong đợi.

Thương Vấn Thanh gật đầu.

“Thật tốt, Đào Đào muốn cái váy xinh đẹp kia, còn chiếu lấp lánh.”

“Được.” Thương Vấn Thanh vừa nghĩ tới Hoắc Đào Đào ở trong quán bar còn ra mặt giùm anh, cô bé nói gì cũng muốn đáp ứng.

Nhưng mà đến cửa trung tâm thương mại, Hoắc Đào Đào lập tức bị thu hút bởi một bộ quần áo khủng long treo ở bên ngoài tiệm quần áo trẻ em.

Cả người cô bé nằm dài trên kiếng, ánh mắt sáng lên: “Đào Đào muốn cái này.”

Thương Vấn Thanh: “Dì không phải nói là muốn mua váy nhỏ lấp lánh sao?”

Hoắc Đào Đào rối rắm: “Nhưng là Đào Đào là con của Thao Thiết, hẳn nên mặc bộ quần áo này đi.”

“Ai nói cho dì là Thao Thiết có bộ dạng này?” Thương Vấn Thanh buồn cười nói.

Hoắc Đào Đào nghiêm túc trả lời: “Mẹ nói, mẹ nó ba rất lớn, rất oai nghiêm, còn có móng vuốt cùng một cái đuôi thật dài.”

Bà dì cho dù là có hận bạn trai mình đi chăng nữa, nhưng lại trước mặt con gái mình lại miêu tả dáng vẻ của người đàn ông đó như vậy?

Thương Vấn Thanh đành phải giải thích: “Loại quần áo này mua về cũng không mặc bình thường được, cũng không có cô bé nào mặc.”

“Thật sao?” Hoắc Đào Đào cúi đầu, “Vậy cũng được, chúng ta đi mua váy nhỏ đi.” Nói xong ánh mắt vẫn là luyến tiếc.

Thương Vấn Thanh không biết chọn quần áo cho bé gái, để cho nhân viên trong cửa hàng tự đề cử hai bộ. Cuối cùng cũng chọn được một chiếc váy yếm denim màu xanh và chiếc váy voan màu hồng. Váy voan màu hồng, nửa dưới là dạng váy tầng, Hoắc Đào Dào thích không chịu được, mặc vào giống như một cục kẹo bông màu hồng.

Nhân viên cửa hàng còn tết mái tóc bù xù của Hoắc Đào Đào thành hai bím tóc đuôi sam, đẹp đến mức Hoắc Đào Đào đứng trước gương nhìn ngắm bản thân thật lâu.

Thương Vấn Thanh ánh mắt cưng chiều nhìn dáng vẻ của Hoắc Đào Đào, thuận tay giũ cái áo khoác cũ của cô bé, trong túi áo khoác rơi ra một vật màu đỏ.

Anh nhặt lên nhìn một chút, là một con hạc giấy màu đỏ, gấp cũng không kĩ, đều bị đè bẹp.

“Đây là dì gấp?”

Hoắc Đào Đào gật đầu một cái.

“Tại sao lại gấp hạc giấy?”

Hoắc Đào Đào căn môi, “Mẹ nói chỉ cần Đào Đào gấp đủ một ngàn con hạt giấy, ba sẽ trở lại. Trước kia, Đào Đào gấp tốt hơn, nhưng cũng không mang tới đây, bây giờ muốn gấp tiếp.”

“Dì không ghét ba sao, người đó không có đến thăm dì?”

“Ba cũng không phải cố ý, nhất định là ba có việc của ba, chờ ba làm xong, sẽ tới tìm Đào Đào.”

Bé gái ánh mắt tràn đầy hy vọng, Thương Vấn Thanh không đành lòng phá vỡ mong muốn của cô bé, lấy hạc giấy nhét vào túi cô.

“Vậy dì phải lấy hạc giấy cất đi.”

“Ừ.” Hoắc Đào Đào nghiêm túc gật đầu.

Mặc quần áo mới, Hoắc Đào Đào liền nhanh chóng quên đi bộ quần áo khủng long, cô bé cười ngọt ngào nói: “Cháu ngoại lớn, chúng ta có thể tới chỗ ông già râu trắng mua hamburger đó được không?”

“Dì lại muốn ăn KFC?”

“Không phải, Đào Đào muốn mua cho tiểu Tinh Tinh. Hôm nay cậu ấy đi học không vui, ăn hamburger nhất định sẽ vui vẻ.”

Không nghĩ tới cả ngày nay cô vẫn còn nhớ tới chuyện Thương Vấn Tinh tức giận vào buổi sáng, Thương Vấn Thanh cười nhẹ: “Được, chúng ta cùng đi mua.”

“Tiểu Tinh Tinh, chúng ta về rồi.” Hoắc Đào Đào còn chưa bước vào cửa, đã lên tiếng.